Niềm hy vọng trong nỗi tuyệt vọng
Bây giờ em đang ngồi nghe lại bản nhạc mà anh thích nhất, nhớ lại những kỷ niệm mà có lẽ là nó sẽ theo em đi suốt cuộc đời.
Tình mình đến rồi đi nhanh quá, nhanh đến nỗi em chưa cảm nhận được hạnh phúc khi ở bên nhau.
Khi em nhận ra lúc mình đã yêu anh thật nhiều thì lúc đó trong em đã có linh cảm anh sẽ mãi mãi không thuộc về em.
Em không hiểu sao nếu biết trước tình mình chỉ như cơn gió thoảng qua thì tại sao em lại yêu anh tha thiết. Em cũng cảm nhận được tình cảm mà anh dành cho em nhưng tại sao? Em không biết mình có nên hận anh vì anh đã làm cho em đau khổ đến như vậy, nhưng làm sao em trách dược anh khi mà chính em cũng cảm thấy giữa mình có khoảng cách quá lớn, một khoảng cách vô hình mà cả hai chúng ta đều không giải thích được. Chính nó đã đẩy em và anh đi về hai hướng khác nhau, mãi mãi không có một điểm chung.
Video đang HOT
Anh đã ra đi không một lời giải thích, phải chăng anh đang trốn tránh em vì anh cảm thấy em không xứng đáng với anh hay vì một lý do nào khác. Giờ này đây, em đang nghĩ đến anh, đang nghĩ rằng anh có nhớ đến em không dẫu chỉ như cơn gió thoáng qua.
Em đang mong ước sẽ có một phép lạ để đưa anh đến với em, xóa lấp những nỗi buồn trong em. Em không dám tin rằng sẽ có một ngày mình sẽ tay trong tay bước đi trên con đường chỉ có em và anh, thật lãng mạn làm sao.
Em đang chờ đợi điều đó trong nỗi vô vọng và tuyệt vọng nhưng em vẫn cứ chờ, chờ anh mãi mãi vì em yêu anh.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Mối tình thầm lặng của tôi
Tuấn thương yêu. Có lẽ đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng L. gọi Tuấn như thế, dù Tuấn không biết, mãi mãi không biết L. yêu Tuấn thật nhiều, thương nhớ Tuấn thật nhiều.
Đã bao nhiêu năm rồi nhỉ? L. cũng không đếm nổi thời gian, dài và vô vọng. L. yêu Tuấn, bao nhiêu lần nằm mơ thấy Tuấn, khi thức dậy cùng nỗi nhớ cồn cào.
Đi đâu, làm gì cũng nhớ, một màu áo giống với màu áo mà Tuấn hay mặc, một khuôn mặt, một giọng nói giống Tuấn cũng làm tim L nhói đau.
10 năm nay L. vẫn luôn giữ kỷ vật mà Tuấn trong lúc vui vẻ đã đưa nó cho L., Tuấn không nhớ đâu, L. biết chắc chắn là như vậy.
Nhưng do L. quá nhát, cũng có thể do tính cách cao ngạo, L. đã không bao giờ nói ra, không bao giờ để cho Tuấn được thấy tình cảm của L.
Có hối hận vì điều đó không, L. cũng không biết, tất cả đã xa quá rồi, không còn gì có thể quay trở lại được nữa. Tuấn mãi mãi là người L. yêu nhất, nhớ nhất, là nỗi đau lớn nhất trong trái tim L.
Học cách bắt mình phải quên một người thật không dễ dàng, 6 năm yêu và 4 năm để quên. 10 năm là dài hay ngắn đối với một đời người?
Có lẽ chính vì thế, cho đến nay L. đã không còn cảm thấy rung động trước một người con trai nào nữa. Nhiều lúc cũng tự cảm thấy ghét chính mình, tại sao lại thương nhớ mãi một hình bóng quá xa vời như thế, nhưng biết làm sao đây, lý trí và tình cảm không thể song hành.
Khi hai ta cùng học một trường phổ thông, mỗi ngày lên lớp ngoài việc học tập, L. luôn tìm kiếm Tuấn trong đám đông, chỉ nhìn thôi và nghe giọng nói của bạn. Như thế cũng thấy vui lắm rồi
Từ khi lên học đại học, L. đã không còn được nhìn thấy Tuấn đi ngang qua nhà, không còn tình cờ gặp trên phố, bây giờ Tuấn ở đâu, làm gì L. cũng không biết nữa.
Mối tình đầu thầm lặng của tôi, luôn giữ trong tim những thương yêu về người "yesterday, now and forever".
Theo Bưu Điện Việt Nam
Anh có hiểu cho em? Anh P! Anh ơi! Anh có biết giờ này em nhớ anh vô cùng không? Anh có biết em đã chờ đợi anh như thế nào không? Cứ mỗi chiều đi làm về, em lai nuôi một niềm hy vọng là chiều nay anh sẽ lên thăm em. Nhưng đã ba chủ nhật rồi mà em nào có được gặp anh đâu. Anh,...