Niềm hạnh phúc còn sót lại!
Cô mua một đóa hoa cúc trắng và cất bước, nụ cười hiếm hoi hiện ra trên khuôn mặt cô, như niềm hạnh phúc còn sót lại mỗi khi cô đến mảnh đất nhỏ có ngôi mộ khắc tên anh.
Cơn gió đìu hiu hờ hững vuốt nhẹ lên tóc người con gái đang thẫn thờ bước tới. Người ta không biết cô đang tìm kiếm điều gì mà ánh mắt xa xăm hướng vào cõi không gian vô định. Cô chọn góc khuất quen thuộc ở quán café nhỏ, chỗ ngồi từng dành riêng cho cô và anh.
Như một phản xạ tự nhiên, cô kéo về bàn mình thêm một chiếc ghế. Chỉ để ngắm nhìn nó, chứ cô biết sẽ không ai ngồi đối diện cô lúc này. Nhưng ít nhất, cô có thể cảm nhận được sự hiện diện của anh, để cô biết trái tim mình vẫn không thôi thổn thức, và hình bóng anh luôn hiện hữu đâu đó quanh đây.
Bất giác cô sờ tay lên bông hoa hồng đặt trên bàn, chưa bao giờ cô thấy nó lẻ loi, cô đơn đến thế. Cô quá nhạy cảm chăng? Hay chính những cảm xúc trong cô bấy giờ khiến cô cảm nhận mọi thứ đều đơn điệu và tẻ nhạt? Đặt tay lên cằm, cô nhìn ra đường như kiếm tìm chút hơi thở của cuộc sống, để cô biết mình vẫn đang tồn tại. Có lẽ cô nghĩ mình cũng đã ” chết đi” từ ngày anh ra đi, từ ngày cô lảo đảo bước đến bệnh viện để nhìn anh lần cuối. Cảm giác tuyệt vọng, khổ đau khi nhìn tấm khăn trắng tinh phủ gương mặt anh, cảm giác nhìn người mình thương yêu khuất dần sau mà mưa đưa tiễn, đến bây giờ cô vẫn còn nhớ.
Cô ngồi im nhìn chiếc ghế trống không. Bao lâu rồi khi cô không còn thấy chủ nhân của nó. Đã bao lâu từ khi cô không còn thấy nụ cười trêu ghẹo của anh khi nhìn cô? Cô không nhớ nữa, có lẽ với cô khái niệm thời gian chỉ tồn tại trong quá khứ, trước cái ngày anh chuẩn bị đưa cô về ra mắt gia đình. Cô đã sống trong niềm vui của một cô dâu sắp về nhà chồng, bao nhiêu lo toan, hồi hộp, bao nhiêu cảm xúc vỡ òa khi anh đeo nhẫn vào tay cô. Chiếc nhẫn khiến cô cười thật rạng rỡ, hạnh phúc, chiếc nhẫn luôn nhắc nhở cô hứa với lòng sẽ đeo trọn đời cùng người đàn ông ấy. Ngày anh đi, giọt nước mắt rơi ướt đẫm chiếc nhẫn người ở lại.
“Em sẽ là cô dâu hạnh phúc nhất…”, cô nhớ hoài câu nói đó. Tại sao anh lại thất hứa? Tại sao anh lại trốn chạy đến một nơi xa xôi đến vậy? Khoảng cách trái tim, khoảng cách địa lí, sao anh không chọn, lại tìm đến một thế giới mà cô không thể đến.
Quán café quen thuộc, nơi lần đầu anh vụng về ngỏ lời yêu, nơi anh cho cô niềm hạnh phúc của một tương lai đầy hứa hẹn, nơi anh đỏ mặt trao cô chiếc nhẫn cầu hôn… Tất cả điều đó không đủ níu kéo anh ở lại? Cả cô nữa? Bản thân cô cũng không thể ư? Cô đã từng hét lên như vậy, cô đã từng oán hận anh, oán hận ông trời mang đến cho cô những cảm xúc quá chóng vánh.
Video đang HOT
Tim cô như ngừng đập khi nghe anh lắp bắp nói lời cầu hôn, cô cũng đã xốn xang bao nhiêu khi chuẩn bị ra mắt gia đình anh, để rồi cô tưởng mình đã chết khi nghe tin anh mất do tai nạn lúc đến đón cô. Cô giận anh, cô luôn ở đây, sao anh phải chạy nhanh đến vậy? Cô vẫn luôn chờ ở quán quen, sao anh cứ phải vội vàng đến như để gặp điều gì đó mới lạ… Và cô giận, vì anh đến một nơi không có cô.
Đã bao lần cô tự nhủ phải bước qua nhưng đôi chân cứ dừng lại trước quán cũ. Như một bản năng, trái tim cô luôn tìm đến kỉ niệm, phải chăng những gì còn sót lại của anh luôn vương vấn nơi đây. Cô đẩy của bước vào và nhớ bàn tay ai đó từng đẩy cánh cửa mời cô. Cô kéo thêm chiếc ghế về phía mình mà cảm giác như anh luôn hiển hiện ở đó với nụ cười thật tươi. Người ta nói cô bị ám ảnh quá nhiều nhưng ai hiểu cho cô, ai hiểu cho cảm giác mất đi người mình yêu thương khi tưởng như sắp có được hạnh phúc trọn vẹn? Thực sự, cô không muốn quên.
Cô đứng dậy và bước ra. Ánh mắt cô không còn xa xăm, vô định nữa. Dường như cô đã tìm được đích đến tiếp theo cho mình. Cô đến quán quen để tìm chút hơi ấm của quá khứ, và giờ đây, cô sẽ tìm đến chủ nhân của những kỉ niệm đó. Gió vẫn nhẹ nhàng thổi như thế, nhưng ánh mắt người con gái kia đã khác, có gì đó mong ngóng và chờ đợi. Cô mua một đóa hoa cúc trắng và cất bước, nụ cười hiếm hoi hiện ra trên khuôn mặt cô, như niềm hạnh phúc còn sót lại mỗi khi cô đến mảnh đất nhỏ có ngôi mộ khắc tên anh.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Trót dại "làm dâu" trước khi cưới
- Những ngày đầu, Lan như vỡ òa trong niềm hạnh phúc khi vừa được ở gần người yêu, vừa được gia đình anh niềm nở nhiệt thành đón tiếp, coi như con cái trong nhà. Lan mãi không quên được những bữa tối thân mật, đầy ắp tiếng cười cùng cha con Tuấn. Nhưng cô đâu biết rằng những xung đột, rạn vỡ cũng bắt đầu từ đó...
Tuấn và Lan yêu nhau từ khi Lan học năm thứ 2 cao đẳng. Tình yêu của họ cũng nồng nàn, ấm áp với bao kỉ niệm lãng mạn như bao bạn trẻ khác. Đặc biệt từ khi biết Tuấn mồ côi mẹ từ nhỏ Lan lại càng thương Tuấn hơn. Cô thầm nghĩ anh thật không may mắn khi thiếu đi sự chăm sóc ân cần từ đôi tay người phụ nữ. Càng nghĩ cô càng tự nhủ mình phải yêu thương và bù đắp cho anh nhiều hơn.
Gia đình Tuấn chỉ có hai anh em và người cha đã ngoài 50 tuổi. Vì công việc bận rộn nên anh thường xuyên vắng nhà, thi thoảng mới về nhà ăn tối cùng em gái và cha mình. Từ hồi yên Lan, Tuấn ít về nhà ăn cơm hơn, anh thường xuyên đến phòng trọ của cô ăn cơm, rồi đưa đón cô đi chơi, đi học.
Từ hồi yên Lan, Tuấn ít về nhà ăn cơm hơn, anh thường xuyên đến phòng trọ của cô ăn cơm, rồi đưa đón cô đi chơi, đi học (ảnh minh họa)
Sợ rằng vì quan tâm mình mà anh xa cách gia đình. Cái căn nhà vốn đã lạnh lẽo vì thiếu đi hình bóng người mẹ giờ lại càng cô độc hơn. Lo nghĩ cho gia đình anh, Lan đã động viên anh nên dành nhiều thời gian quan tâm đến cha và em gái.
Để tiện cho việc anh chăm sóc cho gia đình, sau nhiều lần bị anh thuyết phục, Lan đã về sống tại ngôi nhà của người bác bên nội nhà Tuấn. Căn hộ ấy vốn để cho thuê vì gia đình người bác của Tuấn đã xuất cảnh sang nước ngoài cách đó không lâu.
Những ngày đầu, Lan như vỡ òa trong niềm hạnh phúc khi vừa được ở gần người yêu, vừa được gia đình anh niềm nở nhiệt thành đón tiếp coi như con cái trong nhà. Cô em gái Tuấn thường xuyên sang trò chuyện, rủ cô cùng đi chơi phố, mua sắm đồ đạc. Lan mãi không quên được những bữa tối thân mật, đầy ắp tiếng cười cùng ba cha con Tuấn.
Nhưng niềm vui ấy chẳng kéo dài được bao lâu khi cha của Tuấn vướng vào một vụ làm ăn thua lỗ. Vốn chẳng có nhiều tiền tích góp nên gia đình anh buộc phải bán căn nhà đang sống để trả nợ và chuyển sang ngôi nhà người bác để ở.
Thế rồi, cả Lan, Tuấn, cô em gái và cha anh đã cùng sống chung dưới một mái nhà. Tình huống đặc biệt này trước đó Lan không hề ngờ tới và cả những rắc rối phát sinh sau này cô cũng không hề dự liệu được. Lan bỗng dưng đóng vai trò của một cô con dâu trong gia đình Tuấn. Hàng ngày, ngoài giờ lên lớp, cô lo cơm nước, giặt giũ và dọn dẹp trong gia đình. Cô em gái Tuấn từ ngày ở cùng Lan cũng thay đổi thái độ đối xử với Lan, coi Lan chẳng khác gì người giúp việc trong gia đình.
Cha của Tuấn thì tỏ vẻ bằng mặt nhưng không bằng lòng. Ông thường xuyên bỏ lơ những lời Lan nói, coi như không có sự tồn tại của Lan. Những lần Lan đi làm về, mở lời chào ông ông cũng chẳng thèm đáp lại. Ông tỏ vẻ chẳng thèm để ý đến Lan nhưng lại nghiễm nhiên coi việc Lan phải phụng sự sinh hoạt của gia đình ông là điều tất yếu.
Cuộc sống chung với gia đình Tuấn nảy sinh nhiều chuyện phức tạp (ảnh minh họa)
Phải chịu nhiều ấm ức nhưng Lan cũng chỉ biết tự trách mình đã suy nghĩ quá đơn giản khi dọn đồ đến ở cùng gia đình anh. Rồi đến khi không chịu đựng nổi những áp lực từ phía gia đình Tuấn, Lan đã thuyết phục Tuấn cho cô ra ngoài ở. Thương người yêu, Tuấn đành lặng lẽ gật đầu đồng ý.
Lan ra ngoài thuê trọ rồi Tuấn cũng thường xuyên lui tới hơn. Những khó khăn, bế tắc trong công việc khiến anh thường xuyên nảy sinh mâu thuẫn với cha mình. Có lần anh to tiếng cãi nhau với cha mình rồi bực bội chuyển ra sống với Lan.
Nhưng cuộc sống bên ngoài không đơn giản như Tuấn tưởng tượng khi anh phải lo chi tiêu cho mọi khoản trong sinh hoạt của căn phòng trọ. Số lương nhân viên điện nước của anh không đủ để trang trải cho cuộc sống hàng ngày. Còn Lan vì vừa phải lo tiếp tục học liên thông nên tạm thời cô chẳng thể tìm được một việc làm ổn định và có thu nhập hàng tháng.
Khó khăn, thiếu thốn về kinh tế khiến tình yêu giữa Lan và Tuấn thường xuyên xảy ra những cuộc cãi vã. Nhiều lúc bình tâm lại, Tuấn đã về xin lỗi cha và xin cha cho anh cưới Lan. Nhưng cha anh thì một mực phản đối và nói rằng: "Con bé đó làm bồ thì được, còn làm vợ thì không. Nếu con muốn về nhà thì hãy quên nó đi..."
Lời cha như sét đánh ngang tai. Tuấn cũng không hề giấu giếm và đem câu chuyện kể lại cho Lan. Lan chỉ biết chết lặng khi thấy người yêu khóc nấc nghẹn cạnh bên. Lan đau đớn nghĩ đến tình cảnh của mình khi tình yêu của cô đang gặp phải sự phản đối kịch liệt của gia đình Tuấn và nó cũng đang manh nha sự tan vỡ từ những cuộc cãi vã với anh gần đây, từ cuộc sống cơm áo, gạo tiền đang ghì sát đất.
Phải chăng cô đã sai lầm khi trót dại... làm dâu trước khi cưới?!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Nỗi đau còn sót lại! Vì yêu anh nên tôi đã trao cho anh điều mà tôi gìn giữ cho đêm tân hôn. Không hối hận, không đắn đo tôi đã được một lần làm vợ anh... Tôi và mẹ đều là những người đàn bà thua thiệt trong tình cảm, nên từ nhỏ sự xuất hiện của người cha trong gia đình luôn le lói, mập mờ......