Nhường chồng cho người tình cũ
Nếu như em và anh ấy chưa từng có chuyện “đi quá giới hạn” thì có lẽ em sẽ nhường anh cho chị ấy vì em nghĩ họ sinh ra là dành cho nhau.
Em biết, khi nói lên suy nghĩ này mọi người sẽ cho em là điên rồ khi ngày cưới cận kề tới nơi rồi mà em còn có ý định hủy đám cưới. Nhưng đúng là nhìn cảnh tượng của chị ấy – người tình cũ của anh, replica montblanc watches em không cầm lòng nổi. Em phải làm sao đây. Em yêu anh ấy nhưng không muốn mình ích kỉ khi cướp đi anh ấy của chị. Chị ấy đáng thương hơn em gấp nhiều lần.
Em cũng mới chỉ yêu anh ấy được hơn nửa năm thôi. Anh ấy là người tốt, rất ân cần, chu đáo và cũng nghiêm túc trong chuyện tình cảm với em. Khi đến với em, anh ấy cũng đã tâm sự thật với em là trước kia anh yêu một chị rồi. Họ rất yêu nhau nhưng bố mẹ anh phản đối vì chị ấy yếu ớt quá. Anh khi ấy vì không muốn mẹ anh đau khổ vì mẹ anh đang bệnh nặng nên anh đã đồng ý chia tay với chị ấy. Sau thời gian đó thì anh quen em.
Hiện tại, mẹ anh đã mất vì bệnh tình của bác không chữa được, bác mất cũng được khá lâu rồi nên nhà anh giục chúng em cưới. Em quen anh thì được hơn 2 năm nhưng chính thức nhận lời yêu mới chỉ được gần 1 năm. Gia đình em ai cũng khen anh là người tốt, chững chạc lại hiểu biết nên mừng cho em lấy được người chồng như anh. Chúng em cũng lên kế hoạch cho đám cưới rồi. Vậy mà ai ngờ mọi chuyện lại diễn ra theo chiều hướng khác.
Anh gặp lại người tình cũ và chạnh lòng thương cảm (Ảnh minh họa)
Anh tình cờ gặp lại chị ấy – người yêu cũ của anh tại bệnh viện. Chị ấy vẫn chưa lấy chồng, nghe đâu chị ấy không muốn yêu ai kể từ ngày anh chị chia tay. Gặp lại người cũ, anh ấy lại chạnh lòng thương cảm. Anh cũng tâm sự với em rất thật là anh thương chị ấy nhiều lắm. Đời người con gái, gắn bó với anh bao năm cuối cùng lại bị gia đình anh từ chối phũ phàng vì mẹ anh không ưng. Giờ chỉ vì thế mà thành ra lỡ dở. Chị ấy có tuổi rồi vả lại còn nặng lòng với anh nên chưa lấy ai khiến anh cảm thấy có lỗi nhiều lắm.
Em nghe cũng thấy đau lòng lắm. Em thương chị ấy nhiều lắm. Em không phải là không biết ghen nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì chị ấy đúng là thiệt thòi. Nhưng em chỉ nghe rồi để đó chứ cũng không nghĩ gì nhiều.replica iwc watches Em chỉ nghĩ ai vào hoàn cảnh đó cũng thấy chạnh lòng mà thôi. Mọi chuyện chỉ thay đổi đến khi chị ấy tới tận nơi tìm em.
Chị ấy tìm gặp em và cầu xin em hãy buông tha cho anh ấy. Chị ấy trông rất khổ sở. Chị ấy nói không thể yêu ai được nữa. Chị ấy chỉ có anh mà thôi. Chị biết anh còn tình cảm với chị nhưng vì giờ đã gắn bó với em rồi nên chắc chắn anh ấy sẽ không bỏ em để quay về bên chị. Nhưng nếu em chỉ động làm thế thì có thể anh sẽ về với chị ấy.
Video đang HOT
Nếu như em và anh ấy chưa từng có chuyện “đi quá giới hạn” thì có lẽ em sẽ nhường anh – nhường chồng mình cho chị ấy vì em nghĩ họ sinh ra là dành cho nhau (Ảnh minh họa)
Kể từ hôm chị ấy gặp em đến nay em khó nghĩ quá. Nói cho cùng thì em và anh ấy cũng chỉ mới yêu nhau được nửa năm. So với tình yêu của chị ấy và anh thì còn quá ít. Lúc đầu, em cũng giận chị ấy khi chị ấy đường đột đề nghị như vậy khi mà em và anh ấy sắp cưới nhau tới nơi. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại em cũng thương chị ấy quá. Chị ấy đã cứng tuổi chứ không phải như em nên cơ hội làm lại của chị ấy không nhiều. Mà em sợ rằng nếu lấy nhau xong, chắc chắn chồng em cũng sẽ còn vấn vương chị ấy vì thương.
Nếu như em và anh ấy chưa từng có chuyện “đi quá giới hạn” thì có lẽ em sẽ nhường anh – nhường chồng mình cho chị ấy vì em nghĩ họ sinh ra là dành cho nhau. Nhưng thực sự em đã trao cho anh ấy cái quý nhát của đời mình rồi nên giờ em không dám xa anh. Em sợ lắm. Em phải làm sao đây, em cũng không muốn chị ấy phải khổ sở. Xin mọi người hãy giúp em!
Thùy Anh (banglangtim@…)
Theo Khampha
Nhường chồng cho người đẻ thuê
Trong cuốn nhật ký cuộc đời của chị, ê chề nhất là những trang viết về các chuyến đi cùng chồng đến một vùng hẻo lánh.
Nơi đó, không ai biết họ là ai, chị chọn một nhà nghỉ vắng khách, thuê hai phòng. Một phòng dành cho anh với một người đàn bà khác còn chị khép cửa phòng bên này với nước mắt vòng quanh.
Vào những năm 80 của thế kỷ trước, những người con gái đi du học, trở về với học hàm tiến sỹ không phải nhiều. Chị là một trong số hiếm hoi ấy. Lại hiếm hoi hơn nữa khi chị không mang vẻ mặt của một con mọt sách ngơ ngác, lại chẳng cô đơn trong tình trường. Bởi trước đó, ngay khi cầm tấm bằng cử nhân đỏ chót, chị đã lên xe hoa cùng một người bạn trai cùng lớp. Họ được ví như một đôi "thanh mai trúc mã" suốt cả thời sinh viên. Một thời gian không lâu sau đó, được sự giúp đỡ của gia đình hai bên, hai anh chị lên đường sang Anh quốc du học. Khi trở về nước, họ mang theo hai tấm bằng tiến sỹ, cùng một cậu con trai đẹp như tranh vẽ.
Khi anh chị về nước, cũng đúng lúc kinh tế Việt Nam bắt đầu mở cửa. Khá nhanh nhạy với thời cuộc, lại đồng vợ đồng chồng, anh chị bắt tay vào kinh doanh. Tuy nhiên, phần lớn công việc xông pha thương trường chị dành hết, để cho chồng lo quan đường quan nghiệp.
Chỉ sau 5 năm từ ngày về nước, anh đã lên chức Thủ trưởng một cơ quan, chị vừa là Giám đốc một doanh nghiệp trẻ đầy tiềm năng, vừa là người mẹ đảm đang của hai cậu con trai ngoan ngoãn, khỏe mạnh. Sở hữu một khối tài sản quá lớn, trong đó là những đồng tiền biết "sinh nở" hàng ngày, quý giá hơn cả là ông chồng tài giỏi đức độ và hai cậu con trai ngoan ngoãn, nhiều khi, chị không tin nổi vào hạnh phúc mình đang ôm trọn trong tay.
Chị thường nghĩ, tiền bạc là phù du, rất có thể ngày nào đó chị chỉ còn lại với đôi bàn tay trắng, nhưng chị vẫn rất &'giàu có" bởi bên chị luôn có những đứa con ngoan và tình yêu nồng nàn không bao giờ phai nhạt của người chồng.
Bất cứ cơ hội nào được nói chuyện trước mọi người, chị đều tỏ lòng cảm ơn chồng, và hai cậu con trai - những người đã cho chị sức mạnh, giúp chị thành đạt trên thương trường. Chồng chị cũng không tiếc lời ca ngợi người vợ tài giỏi, đảm đang và rất đỗi hiền thục của mình.
Với nữ Giám đốc luôn kết thúc mọi cuộc đàm phán trước giờ chuẩn bị cơm tối cho chồng con, người chỉ biết say có hai điều: Gia đình và việc từ thiện, không ai dám nghĩ rằng cuộc đời chị cũng chỉ là một biểu đồ hình sin bất biến. Thế nên, khi nghe tin chị đã vĩnh viễn mất đi hai cậu con trai đẹp như tranh vẽ đã ở tuổi thành niên sau một tai nạn giao thông, ai cũng tưởng như sét đánh ngang tai.
Sau một thời gian dài chìm trong những cơn mê man bất tật, số kiếp đã bắt chị phải tiếp tục sống với những đớn đau tưởng như không thể vực dậy. Niềm hy vọng mang tên những đứa trẻ đã tắt lịm sau những cố gắng của chị và chồng. Chị đã đi từ Bắc đến Nam, từ trong đến ngoài nước, hết các bệnh viện nổi tiếng, hết những người thầy thuốc có tay nghề giỏi nhất, cứ nơi đâu nhìn thấy dù chỉ là những tia hy vọng yếu ớt, chị cũng tìm đến để mong lại được làm mẹ. Cuối cùng, chị đành chấp nhận sự thật. Không thể sinh con.
Bi kịch hơn, chồng chị lại là độc đinh của một gia đình dòng dõi. Người nữ tướng trên thương trường đã không thể né tránh những cái nhìn chờ đợi của gia đình chồng. Và chị đã đi đến một quyết định táo bạo: Thuê đẻ cho chồng.
Có lẽ trong cuốn nhật ký cuộc đời của chị, ê chề nhất là những trang viết về các chuyến đi cùng chồng đến một vùng hẻo lánh. Nơi đó, không ai biết họ là ai. Anh chị chọn một nhà nghỉ vắng khách, thuê hai phòng. Chị khép cửa một phòng, phòng kia dành cho anh với mong muốn khát khao tình phụ tử.
Rồi cũng chính trong căn phòng của nhà nghỉ vắng khách đó, chị trở đi, trở lại, lo lắng từng bao gạo, hộp sữa cho "đứa em gái trót dại" cho đến ngày nở nhụy khai hoa. 9 tháng dài như hàng thế kỷ, chỉ đến ngày nhìn đứa bé trai kháu khỉnh chào đời trên đôi tay mình, nỗi đau của chị mới được xoa dịu. Chị chờ ngày đứa bé cứng cáp, chọn ngày lành để đón con về.
Ngày lành, lòng chị vui như mở hội, khi nghĩ rằng chỉ tối nay thôi, trong ngôi nhà ấm áp của chị sẽ lại có tiếng cười của trẻ con, trên chiếc giường của vợ chồng chị, sẽ lại có mùi thơm nồng của con trẻ, hai vợ chồng chị sẽ lại được dụi đầu, cùng thơm vào hai bên má phúng phính của con...
Nhưng rồi, giấc mơ hạnh phúc của chị tắt nghẹn khi nhìn cảnh người mẹ trẻ nước mắt như mưa trước giờ giao con. Tiếng khóc trẻ thơ xé lòng, và đôi mắt da diết như đôi mắt của hai đứa con chị trong phút giây tuyệt vọng khi phải rời xa mẹ, đã làm chị thay đổi quyết định.
Lại một ngày lành, chị cùng chồng đến tòa án, làm thủ tục thuận tình ly hôn. Sau bản án ly hôn, hai chiếc gối trên giường của chị vẫn vẹn nguyên hơi ấm. Chỉ khác, người đàn ông đầu gối tay ấp với chị bấy lâu, trên danh nghĩa đã là chồng của người khác. Chồng của người đã đẻ thuê cho chị.
"Một đứa bé có đầy đủ tên cha mẹ trên tờ giấy khai sinh của mình, một đứa bé được lớn lên bên cha mẹ, tôi nghĩ, thế là "lãi" quá nhiều so với những thiệt thòi của riêng mình mà tôi đánh đổi", chị chỉ thanh minh như thế trước những lời trách cứ, chê bai của mọi người về sự "dại dột" của mình.
Hơn chục năm đã trôi qua, chị đi về lẻ bóng. Nỗi buồn không giấu nổi trong đôi mắt, trong dáng vẻ của người đàn bà giàu có. Chị bảo, cái thời ấy, chị chỉ nghĩ gầm trời này có mỗi mình đi nhờ người làm vợ cho chồng. Bởi thế, cũng chỉ có vợ chồng chị biết cái bí mật động trời này, nên không ai có thể góp ý, bảo ban cần làm cách nào cho đúng. Khi tôi hỏi những cảm xúc của chị về chuyện đẻ thuê đã được luật hóa, chị cười chua chát và tiếc nuối.
Tôi đã mất quá nhiều bởi sự thiếu hiểu biết. Giá như ở cái thời đó, mọi thứ được rõ ràng như bây giờ, có lẽ gia đình tôi đã khác, cuộc đời tôi đã khác. Sự bần cùng khiến các cặp vợ chồng phải tính đến chuyện nhờ người khác mang thai hộ mình. Pháp luật cho phép nhờ người mang thai hộ, như một giải pháp nhân hậu đối với quyền được làm cha, làm mẹ của các cặp vợ chồng không thể sinh con. Thực tế có rất nhiều cặp vợ chồng không thể sinh con, kể cả nhờ cậy đến các biện pháp tiên tiến nhất của y học. Và khi đó, có chẳng có gì tuyệt vời hơn khi có một người hoài thai giúp mình một mầm sống.
Thực tế có không ít trường hợp rơi vào hoàn cảnh éo le như anh chị. Khi không thể sinh con, họ đã phải tìm đến người mang thai hộ để có một đứa con. Tuy nhiên, khi luật pháp không thừa nhận, mọi việc đều diễn ra lén lút, và nhiều điều đáng tiếc đã xảy ra.
Theo GĐ
Vì một câu nói có thể tôi mất anh mãi Biết lương anh hàng tháng, tôi nói "Trời ơi, lương thấp mà xài nhiều quá", chỉ thế thôi mà anh dằn vặt, muốn từ bỏ tất cả. Kết thúc thời sinh viên cũng là lúc tôi chia tay mối tình đầu, sau đó quen anh. Anh hơn tôi 6 tuổi, là người đàn ông trưởng thành, chững chạc, tình yêu của chúng tôi...