Nhường anh cho yêu thương khác
Bình yên và hạnh phúc anh nhé, biêt là sẽ rât đau nhưng tât cả rôi sẽ hằn sâu vào trong quá khứ. Đã bao lân em quyêt tâm quên anh và dự định sẽ văng quyên nhât ký viêt vê anh… nhưng rôi vân giữ lại và trái tim còn đau nhói khi nghĩ đến anh.
Đên bây giờ gân môt năm trôi qua mà em vân không có tin tức gì vê anh, điên thoại của anh thì không liên lạc được…
Chiêu nay cơn mưa đâu mùa làm cho ai đó cũng thây buôn và chính em cũng vậy, em khóc nhiêu vì ký ức xưa lại tìm vê, hình ảnh của anh, nụ cười của anh xuât hiên trong tâm trí làm em rôi bời. Anh có biêt nhiêu đêm em không ngủ được rôi lang thang nhớ anh, em ra trước đâu ngõ tìm kiêm lại những ký ức vê anh. Em đứng hoài đứng mãi rôi nước mắt nhòe đi…
Rồi em không tin vào mắt mình, khi ngôi trong công ty cũ đê đợi đông nghiêp đi uông nước thì tình cờ em nhìn ra đường thây anh chạy xe ngang qua, anh đang cười nụ cười mà làm tim em đau nhói và đôi mắt em nhòe đi khi thây anh vân còn tôn tại và bình an. Trân an bản thân rôi em cô lây lại thăng bằng… Chưa kịp lây lại thăng bằng thì môt lân nữa tim em đau và đôi chân quỵ xuông, em không ngờ chúng ta lại uông cùng môt quán nước mà em không biêt, đên khi anh đứng lên đi vê trước làm em bàng hoàng… Anh có biêt lúc ây em muôn đứng lên và chạy đên bên anh hỏi rằng “ Chào anh, dạo này anh khỏe không?!…” nhưng em lây tư cách gì, biêt nói gì khi ngày trước chính em là người đê nghị sự im lặng chứ…và đôi chân em không thê nào bước nổi đê rôi em đau đớn nhìn theo bóng anh khuât dân.
Cứ ngỡ là sẽ thôi nghĩ vê anh nhưng tại sao đêm qua em lại khóc và thức trắng đêm chứ!? Sao anh không liên lạc hay tìm gặp em, có phải anh đã quên em, không còn yêu em nữa? Sáng sớm trời mưa làm lòng em đau như thắt, em trôn mình trong chăn âm nhưng mà sao vẫn thây lạnh lắm anh ạ.
Video đang HOT
Từ đây em phải nhường anh cho yêu thương khác âm áp hơn (Ảnh minh họa)
Tại sao anh lại xuât hiên bât ngờ đê làm em bàng hoàng vây…Anh không hê biêt đên cảm giác của em, ngày trước anh ra đi đã đê lại cho em môt nôi đau hằn sau, em bênh triên miên, rôi nước mắt đâm đìa. Khó khăn lắm em mới lây lại cân bằng cho bản thân, chưa kịp lây lại hêt cân bằng thì anh lại xuât hiên và môt lân nữa làm em rơi vào tình trạng như ngày trước ngày mà chúng ta bắt đâu cách xa, xa nhau hoàn toàn.
Khi em thây tuyêt vọng và buôn là em lại tìm đên cửa phât, nơi đây em thây được bình an và được an ủi… Khi trở vê nhà thì em vân cô gắng đi chơi thê thao cho khuây khỏa.
Tôi em lang thang cùng mây người bạn uông nước cho vui và cứ đưa mắt kiêm tìm anh. Thât là oan gia ngõ hẹp, em lại run lên khi vô tình nhìn thây anh đi cùng môt người bạn, hai người chạy hai chiêc xe song song trông vui vẻ lắm, khi nhìn thây anh tay em lại run lên, em biêt anh ngôi bên quán đôi diên vân nhìn thây em vì thê em cô tình đùa vui bên này cho mọi người không biêt đên nôi đau của mình…nhưng thât ra mắt của em rât cay, em đã kìm nén lại. Đúng 22h em giục mọi người vê, lân này em đứng dây vê trước anh, em vờ như là mình không nhìn thây anh, nhưng làm sao không thây chứ! Chỉ là lạnh lùng môt tí thôi mà.
Trên đường vê em khóc nhiêu lắm, vê đên nhà em lại ra đâu ngõ đi dạo, thât ra là nuôi hy vọng là anh sẽ chạy qua đây… Biêt là sẽ không có nhưng lại làm thê, ngôc nghêch thât.
Thôi tât cả đã hêt rôi…tât cả đã quá rõ ràng rôi, có lẽ em quá trẻ con cứ muôn giữ anh mãi cho riêng mình. Từ đây em phải nhường anh cho yêu thương khác âm áp hơn, người ta sẽ tôt hơn em anh ạ…
Tân đáy lòng này em bằng lòng vê những gì xảy ra ngày hôm nay… anh hạnh phúc là em an lòng. Bình yên và hạnh phúc anh nhé, biêt là sẽ rât đau nhưng tât cả rôi sẽ hằn sâu vào trong quá khứmà thôi.
Theo 24h
Em yêu anh, chàng trai mét chín
Em là hiện thân cho cô nàng "chân ngắn" đang hạnh phúc trong tình yêu của chàng trai gần mét chín, là anh.
Em cũng chưa bao giờ nghĩ tới rằng một ngày nào đó, mình sẽ yêu một người cao hơn mét bảy, huống gì là một chàng trai cao to, đẹp trai như anh. Bởi dù bề ngoài có mạnh mẽ đến đâu, cứng cỏi đến đâu, thâm tâm em vẫn luôn tự ti về chiều cao không như ý muốn. Người ta gọi em là nấm lùn di động, người ta gọi em là hột mít. Em vẫn an nhiên bước qua những lời đàm tếu, dù có lúc giọt nước mắt lăn tròn trên má, dù có lúc em giấu nỗi buồn trong tiếng thở dài khe khẽ. Em lao đầu vào học như một con thiêu thân, để quên đi những khiếm khuyết em mang trên mình, cho đến một ngày, mình gặp nhau.
Em vẫn nhớ như in ngày đầu chạm nhau, 10 năm rồi anh nhỉ, em lon ton chạy ra cổng trường, đụng ngay vào người anh. Định hình lại, trước mắt em là một chàng trai cao to mà em có nhún chân cũng chỉ mới cao ngang túi áo. Dù có chút gì đó rung động của tuổi học trò, nhưng một luồng ý nghĩ chạy qua đầu em: " một điều xa vời không bao giờ với tới". Gần 10 năm mình gặp lại nhau, khi hai đứa đủ lớn để có trách nhiệm với cuộc sống nhưng bề ngoài anh và em vẫn vậy. Anh cao lớn, vững chãi còn em nhỏ bé, mong manh.
Anh chọc em là cô nàng chân ngắn, rồi tỉ tê chuyện trên trời dưới đất, rồi những cuộc nói chuyện nhiều dần và mình gọi đùa nhau là vợ chồng. Em đã rất sợ anh ạ. Em đã rất sợ một cảm giác yêu thương đang lớn dần trong em, sợ em sẽ đau khổ vì một điều không với tới. Đó là lí do em bớt nhắn tin với anh, nói chuyện với anh và xa lánh anh, cho đến một ngày:
Mình cùng dắt nhau đi đến cuối chặng đường anh nhé (Ảnh minh họa)
"Nhắn tìm vợ lạc: tên..., tuổi..., chân không dài bằng siêu mẫu, nói chung là xinh. Khi đi mặc cái gì không rõ nữa. Mất tích mấy ngày nay không thấy về. Ai tìm được xin báo cho tui và nhắn giùm với cô ấy rằng: "anh nhớ em rất nhiều"". Đọc dòng tin nhắn, miệng em nhoẻn cười nhưng nước mắt em tuôn rơi. Tình yêu của mình bắt đầu như thế.
Nhớ những ngày anh đặt em ngồi trước, cưỡi con ngựa sắt khổng lồ chạy băng băng trên ngọn đồi đầy nắng gió, nhớ anh trùm chiếc áo to bản lên người che mưa cho em, nhớ lúc anh bế em dễ dàng rồi thả em vui đùa với sóng biển, mặc em uống no nước rồi dỗ dành em bằng cách cõng em trên lưng rồi chạy dọc bờ cát.
Anh đã nắm tay em đi được một chặng đường dài, bằng tình yêu và sự chung thủy. Anh đã cho em hiểu rằng, chỉ cần có một trái tim ấm và một tình yêu chân thành, mọi khoảng cách sẽ chỉ là hư vô. Anh đã che chở em đi qua những ngày nắng ngày mưa, qua những luồn dư luận. Bên anh, em nhỏ bé và bình yên.
Cám ơn anh đã đến bên em, gã khổng lồ đáng ghét. Mình cùng dắt nhau đi đến cuối chặng đường anh nhé. Yêu anh.
Theo 24h
Em đã yêu anh như thế! Cảm ơn đời đã cho em gặp lại anh để em biết tình yêu là gì! Có những lúc trong nỗi nhớ nhung anh vô bờ bến, em đã hờn dỗi cuộc đời sao đã cho em gặp lại anh sau hơn 4 năm. Gặp lại anh làm chi để đời em lại chông chênh như những năm xưa. Cũng không biết phải...