Những ước mơ thầm kín của những ông chồng!
Ước muốn tột bậc nhưng cũng rất nhỏ nhoi của chồng là một đêm mở cửa phòng, thấy vợ thơm tho, tươi mát, mỉm cười nhìn chồng, liếc mắt đưa tình với chồng…Có vợ thật tuyệt!Chồng ngày ấy – chồng bây giờ! Cơn ác mộng của chồng
Vợ à, chồng hãnh diện vô cùng vì có được một người phụ nữ đảm đang và chăm chỉ như vợ bên cạnh mình suốt cuộc đời này. Chồng hãnh diện hơn nữa khi vợ sinh cho chồng một cô công chúa giống vợ như đúc. Nhìn 2 mẹ con nằm ngủ, 2 đôi môi cong cong bướng bỉnh giống y hệt nhau, chồng hạnh phúc đến… vỡ tim vợ à!
Chồng yêu con gái lắm, vợ biết mà. Chồng cũng yêu vợ lắm, vợ biết mà. Nhưng hình như không ai yêu chồng cả! Nhiều lúc chồng tủi thân ghê gớm, vợ có biết không?
Con gái bé tí chưa biết gì nên chồng không để bụng. Còn vợ, từ ngày có viên kim cương là con gái thì vợ để chồng tự sinh tự diệt. Ừ, điều đó chồng không trách vợ vì chồng phải tự lo cho bản thân là lẽ đương nhiên. Nhưng vợ còn ác độc hơn nữa khi để chồng mốc meo bao ngày tháng nay chẳng được…”dùng” tới.
Từ ngày nhà mình có công chúa, vợ đuổi chồng sang phòng khác ngủ. Vì theo như vợ thì: “Anh ở đây cũng chả có tác dụng gì! Anh ngủ say như chết, con khóc cũng chẳng biết, ngủ thì ngáy to, ngọ nguậy không yên, chỉ tổ làm phiền 2 mẹ con em!”. Thế là vợ với chồng phải “ly thân” bất đắc dĩ. Cho dù chồng hứa sẽ ngủ ngoan, sẽ giúp vợ dỗ con khi con khóc đêm, vợ cũng nhất quyết không nhượng bộ.
Thời gian đầu “ra riêng”, chồng lạ nước lạ cái, lạnh lẽo đêm không ngủ nổi, bèn như con cún vẫy đuôi nịnh nọt chạy vào phòng muốn ôm vợ ngủ lại bị vợ xua ra. Ừ thì ngủ một mình, nhưng mà đến cái khoản kia, chồng cũng bị cai tiệt luôn. Nhiều lúc nhớ vợ quá, đêm đến nhấm nháy, liếc con mắt bên trái nháy con mắt bên phải với vợ thì luôn được nghe tiếng thở dài: “Em mệt lắm! Em vào phòng ôm con gái ngủ đây! Để khi khác anh nhé!”.
Hình Minh Họa
Vợ cứ đi qua đi lại trước mắt chồng như thể miếng ngon trước mũi mà không ăn được khiến chồng sắp phát điên. Ấy thế nhưng, vợ cứ nhởn nhơ, thản nhiên chẳng có nhu cầu gần chồng, phớt lờ ánh mắt như hổ đói nhìn mồi của chồng. Người phụ nữ trước đây lúc nào cũng quyến rũ, nhiệt tình khiến chồng điên đảo có phải là vợ không hay là một người hoàn toàn khác hả vợ?
Hôm nào chồng quấy rối vợ kinh quá, vợ mới chậm như sên cho con ngủ đâu vào đấy xong, rồi mới miễn cưỡng qua chỗ chồng. Trong khi “hành sự”, vợ cũng luôn miệng hỏi: “Xong chưa anh, nhanh em còn vào xem con có thức giấc không?”.
Chồng đang hừng hực lửa tình, muốn thể hiện bản lĩnh đàn ông cho vợ lên thiên đàng, nghe được câu đó thì rơi thẳng cánh từ lưng chừng núi xuống, xẹp lép không còn tí khí thế nào. Vợ thấy thế, chẳng để ý đến cái mặt nhăn như quả mướp đắng của chồng, nhổm ngay dậy hớn hở: “Xong rồi hả anh? Em vào với con đây!”. Nói rồi vợ nháy mắt biến mất không tăm hơi, để chồng ôm gối ngồi tự kỉ một mình.
Video đang HOT
Có lần chúng mình đang trên đường chinh phục đỉnh Hymalaya thì đột nhiên vợ hỏi chồng chiều nay chồng mua sữa giá bao nhiêu? Chồng lúc ấy còn nghĩ được gì nữa, cứ thành thật mà khai.
Nhưng khi con số giá tiền vừa thoát ra khỏi miệng chồng thì vợ nhăn mặt: “Anh lại bị bóp đắt rồi! Ai mua sữa đấy với giá như thế? Lần sau anh phải trả giá thế này này … mua ở cửa hàng này này…”. Cứ thế, chồng thì hì hục “làm việc”, vợ thì không ngớt miệng xuýt xoa đắt rẻ. Và rồi chồng phải giương cờ trắng đầu hàng, tịt ngòi luôn không thể ra trận chiến đấu được nữa, mặc dù vẫn chưa bắn được phát đạn nào.
Có hôm được vợ chủ động chạy qua gợi ý, chồng mừng phát khóc, hớn hở bắt tay vào cuộc. Nhưng có phải vợ chơi khăm chồng không khi mà chiếc đầm ngủ nhàu nhĩ của vợ không biết từ đời nào chưa giặt, rồi mùi hoi hoi của sữa, chua chua của mồ hôi, khai nồng của nước tiểu trẻ con bốc lên khiến lửa yêu đương trong chồng vừa nhen nhúm phút chốc đã lụi tàn.
Chồng cố gắng nhắm mắt làm liều thì vợ liền nghiêm mặt hạnh họe: “Ra ngoài ăn no rồi nên về nhà mới uể oải thế này phải không?”. Oan cho chồng quá vợ à! Khi xong việc, chồng đuổi khéo vợ đi tắm thì vợ lại hậm hực bảo chồng “qua cầu rút ván”, thỏa mãn xong là đuổi đi ngay.
Nhiều lần như vậy, “máy móc” của chồng rồi cũng sinh vấn đề. Mỗi khi may mắn được gần vợ, chồng luôn cảm thấy bị áp lực tâm lí, bất an, hồi hộp khiến cho “cậu nhỏ” đôi khi chẳng nghe lời “cậu lớn” nữa. Lúc ấy, vợ chẳng thông cảm, an ủi mà còn quay đi thở dài hàng kilomet khiến chồng “quê” kinh khủng. Thậm chí chồng còn nghĩ lẩn thẩn rằng hay là mình sắp hết “đát”, hay “máy móc” đã đến thời kì thanh lý.
Có lần chồng cố tình kể chuyện mấy cậu cùng cơ quan chồng đã tuyên bố xanh rờn rằng thiếu gì cách giải quyết bức xúc, ở ngoài đầy rẫy các em ngon nõn ra, chiều chuộng thôi rồi, cứ tiền là xong tất. Có cậu còn ăn rồi đâm nghiện cái món lạ và dần chán món quen. Chồng để ý thì thấy vợ mặt trầm xuống, rồi quay sang lườm chồng một cái cháy mặt.
Thề với vợ là chồng kể chuyện thế thôi chứ quyết không bao giờ làm cái điều kinh khủng ấy đâu. Nhưng nếu tình trạng này cứ tái diễn thì chồng tuy không mắc lỗi tầy đình kia nhưng lại có nguy cơ bị “đơ” mất vợ ạ. Cái gì để lâu không dùng thì chỉ có hỏng, vợ chẳng vẫn “dạy” chồng thế còn gì!
Vợ biết không, thái độ tích cực của vợ chính là liều thuốc Viagra cực mạnh cho chồng đấy! Còn nếu vợ không hưởng ứng và hắt hủi thì như liều thuốc độc khiến nó ủ rũ và xụi lơ đó. Vậy nên ước muốn tột bậc nhưng cũng rất nhỏ nhoi của chồng là một đêm mở cửa phòng, thấy vợ thơm tho, tươi mát, mỉm cười nhìn chồng, liếc mắt đưa tình với chồng. Thế thôi đã đủ chồng phát rồ lên rồi.
Ước muốn thầm kín của chồng chỉ là vậy, ngàn lần mong vợ thấu hiểu cho…
Theo Trithuctre
"Cái thứ chỉ biết nằm ngửa ra ăn với đẻ..."
Tối đó, khi nhìn anh nằm co ro ở phòng khách, tôi thấy anh thật đáng thương. Con người một thời oanh liệt, mở miệng ra là quát mắng chửi rủa; vung tay lên là tát tai, đá đít vợ con bây giờ thảm hại như vậy sao?
"Ê, cái con kia, tao nói cho mày biết, cái thứ chỉ biết nằm ngửa ăn với đẻ mà cũng làm không xong thì câm họng lại, đừng có bép xép mà bị đòn nghe chưa!". Đây là câu anh nói với tôi hôm tôi hỏi anh về việc có người nói thấy anh vô khách sạn với một cô gái trẻ nhiều lần.
Chuyện xảy ra đã 3 năm nhưng tôi nhớ như in nét mặt anh hôm ấy. Nó đằng đằng sát khí khiến tôi không dám nói thêm lời nào. Bởi tôi biết, nếu nói thêm, chắc chắn sẽ bị ăn đòn. Cha tôi đã nhiều lần căn dặn: "Nhịn nó đi con. Cái thứ không biết điều, có nói nó cũng không nghe mà chỉ khổ thân thôi".
Lần đầu nghe cha nói vậy, tôi chỉ biết khóc. Hoàn cảnh của tôi hôm nay chính là do tôi đã nghe lời cha mẹ, đặt đâu ngồi đấy. Nếu như 10 năm trước, tôi không lấy Phú theo sự sắp đặt của gia đình thì đời tôi đâu có ngày u ám như hôm nay. Lỗi là do tôi "chỉ biết đẻ con gái" như lý lẽ mà chồng tôi viện dẫn cho những lần ngoại tình của anh.
10 năm, tôi đã sinh cho anh 4 đứa con gái. Phú nói cũng đúng. Suốt thời gian ấy tôi chỉ ăn rồi bầu, rồi đẻ, rồi nuôi con nhỏ... Đến lần thứ năm thì tôi bị hư thai. Giờ thì ngay cả chuyện "nằm ngửa" tôi cũng không làm được với người chồng như Phú. Và tôi cũng không biết làm gì với đàn con nheo nhóc, đứa lớn nhất mới 9 tuổi, đứa nhỏ nhất lên 3...
Nhưng đó là chuyện 3 năm về trước...
Chị tôi nhìn thấy cảnh tôi bị chồng ăn hiếp thì không chịu nổi. Chị bảo: "Để chị kiếm chuyện gì cho mà làm, chớ nghe lời nó ở nhà riết ngu người". Đúng là tôi ở nhà riết rồi đâm mụ mẫm. Nhưng Phú đã tạo cho tôi thói quen dựa dẫm vào anh. Từ khi lấy chồng, tôi trở thành một cây tầm gởi với suy nghĩ "xuất giá tòng phu" như lời mẹ dặn ngày lên xe hoa về nhà chồng.
Khi tôi nói với Phú chuyện mình sẽ ra ngoài kiếm chuyện làm, anh đùng đùng nổi giận: "Tôi không khiến cô ra ngoài. Kiếm tiền hay kiếm trai?". Phú nói rằng, với tài sản mà ba má anh để lại trước khi ra nước ngoài định cư, anh có thể ngồi không ăn cả đời; huống hồ gì anh còn có mấy cái cửa hàng điện máy... "Nhưng em không muốn là kẻ ăn bám"- tôi mếu máo. "Tôi nói không là không! Nếu cãi lời tôi thì coi như cô đi luôn". Tôi biết Phú nói là làm. Nếu tôi dám làm trái ý thì chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Khi tôi nói điều này với chị tôi, chị im lặng rất lâu rồi nhẹ nhàng bảo: "Chuyện này tùy em suy nghĩ nhưng chị thấy, nếu em tiếp tục sống như từ trước tới nay thì em sẽ chẳng bao giờ biết hạnh phúc là gì. Em đừng lo ba mẹ buồn. 10 năm qua, coi như em đã trả hiếu cho ba mẹ. Phần sau này, em phải sống cho bản thân mình".
Tôi suy nghĩ rất nhiều về lời chị nói. Đúng là 10 năm qua, tôi sống chẳng ra một con người. Anh bỏ tiền ra sắm tôi về để trông nom nhà cửa, đẻ con, làm nghĩa vụ với gia đình anh... Và một điều tôi thấy rất rõ, anh coi tôi là công cụ để giải quyết nhu cầu sinh lý. Bất cứ lúc nào anh muốn, tôi đều có thể bị đè ngửa ra để anh thỏa mãn nhu cầu...
Vậy là tôi quyết định ra đi. Anh vẫn tưởng tôi nói đùa nên ném ra trước mặt tôi tờ đơn ly hôn: "Ký vô rồi muốn đi đâu thì đi, làm gì thì làm. Nhưng nhớ đọc kỹ nghen. Cô sẽ ra đi tay trắng đó". Câu nói của anh khiến tôi ngần ngại. Tôi hỏi anh: "Còn mấy đứa nhỏ thì sao?". Anh cười nhạt: "Mấy con vịt trời ấy hả? Cô cứ mang theo hết". Tôi bảo anh ghi điều đó vào đơn. Anh cười thành tiếng rồi nắn nót viết vào "Các con còn nhỏ nên chúng tôi thỏa thuận chúng sẽ sống với mẹ". Viết xong anh vứt trước mặt tôi rồi bỏ đi.
Có lẽ anh nghĩ tôi không bao giờ dám nộp đơn ra tòa. Nhưng lần này, anh đã sai. Sau khi nộp đơn, tôi dọn ra ngoài. Phải thú thật là 10 năm sống với anh, tôi ngu nhiều chuyện nhưng cũng có chuyện tôi không lú lẩn, u mê như vậy. Đó là tiền bạc cha mẹ chồng cho, tôi cất riêng và để dành. Chị tôi tìm cho tôi một chỗ bán bánh mì và xôi sáng. Công việc rất cực nhưng tôi thấy vui vô cùng.
3 tháng sau tòa xử ly hôn thì tôi đã có một công việc ổn định. Cả 4 đứa con đều được ở với mẹ. Ở tòa án về, tôi thấy lòng nhẹ tênh. Một cảm giác thật khó tả mà phải mất nhiều tháng tôi mới có thể làm quen...
Cứ tưởng như thế là tôi đã có thể nhẹ nhàng với phần đời còn lại của mình. Thế nhưng mọi thứ lại đảo lộn khi ba mẹ chồng tôi về. Ông bà khóc lóc, năn nỉ tôi bỏ qua cho Phú mà quay về. Khi thấy tôi kiên quyết không đồng ý, ba chồng tôi đã ngã bệnh. Ông nằm liệt giường từ đó đến nay.
Lúc đầu Phú cũng nói cứng: "Tôi đã nói trước rồi, một khi cô bước chân ra khỏi nhà thì kể như đi luôn. Ba mẹ già lẩm cẩm rồi, đừng có nghe họ". Tôi bảo anh: "Tôi cũng không có ý định trở lại với anh nhưng tôi thương ba mẹ và thấy khó xử. Tôi nghĩ, tốt nhất là anh nên coi cô nào anh thương yêu nhất trong số bồ bịch của anh thì rước về nhà cho ba mẹ yên lòng".
Được chừng hơn 1 tháng thì Phú đột ngột tìm tới. Anh ta bảo là thăm con nhưng cứ ngồi mãi chẳng chịu về. Thấy đã khuya, tôi bảo: "Anh về đi, tôi còn đóng cửa nghỉ ngơi". Anh chần chừ mãi mới nói: "Nhà đâu mà về? Ngân hàng phát mãi để trả nợ rồi...".
Thì ra, mỗi khi cặp bồ với một cô, anh lại sắm xe, sắm nhà cho họ; công việc làm ăn thì bỏ bê cho nhân viên. Kết quả là mấy cái cửa hàng điện tử lỗ lã, hàng tồn kho nhiều phải bán đổ bán tháo, căn nhà của ba mẹ chồng tôi để lại phải mang đi thế chấp ngân hàng để trả nợ cho các chủ hàng. Và giờ đây, khi đã quá hạn trả nợ, ngân hàng phát mãi căn nhà. Đó mới chính là nguyên nhân khiến ba chồng tôi bị tai biến...
Tôi không ngờ chỉ mới 3 năm mà mọi sự đã đổi thay đến không ngờ như vậy. "Bây giờ anh tính sao?"- tôi hỏi Phú. Anh trả lời nhát gừng: "Anh cũng không biết... Em có thể cho anh ở đây vài hôm không?".
Ở vài hôm thì được nhưng sau đó thì sao? Thật sự tôi không muốn dính líu gì tới con người này nữa nhưng nhìn bộ dạng thiểu não của anh tôi không đành lòng. Nhất là khi biết anh đang bị bệnh rất nặng...
Tối đó, khi nhìn anh nằm co ro ở phòng khách, tôi thấy anh thật đáng thương. Con người một thời oanh liệt, mở miệng ra là quát mắng chửi rủa; vung tay lên là tát tai, đá đít vợ con bây giờ thảm hại như vậy sao?
Tôi không biết phải làm gì. Đuổi anh đi thì không nỡ mà giữ anh lại thì cũng không xong... Thế nhưng khi nhớ tới câu anh đã nói ngày trước "cái thứ chỉ biết nằm ngửa ăn với đẻ mà cũng làm không xong..." tôi lại tức nghẹn và muốn tống cổ anh ngay...
Theo VNE
Tình yêu thầm kín với mẹ kế Cô ấy hơn tôi 6 tuổi, nhìn còn trẻ hơn cả tôi, vô cùng xinh đẹp, thông minh, hài hước nên tôi nảy sinh tình yêu. Lúc đầu tôi chỉ nghĩ cô ấy là đồng nghiệp dưới cấp của cha thôi, chẳng ngờ, một hôm cha thông báo họ sẽ kết hôn. Cha mẹ chia tay được nhiều năm rồi. Cách đây 4...