Những “trái đắng” của cuộc tình vụng trộm
Bị cáo T.V.T. sau phiên tòa phúc thẩm.
Được nói lời nói sau cùng, kẻ trước vành móng ngựa chỉ biết ngoái đầu nhìn người vợ gầy nhẳng mà hắn từng coi thường bằng ánh mắt xót xa…
Hơn bao giờ hết, khi đứng trước sự sống và cái chết, hắn mới khát khao được sống, khát khao được làm lại từ đầu. Cũng có lẽ giờ đây, hắn mới thấm thía đâu là vị đắng ngoại tình.
Người chồng tội lỗi
Một ngày cuối tháng 10/2008, người dân tình cờ phát hiện xác một phụ nữ được bỏ trong thùng giấy carton nằm trơ trên bãi đất trống thuộc địa bàn quận 12 (TP.HCM). Công an vào cuộc, ba ngày sau hung thủ vụ án đến cơ quan điều tra cúi đầu nhận tội. Đó là T.V.T (35 tuổi, ngụ Q.Gò Vấp, TP.HCM).
Video đang HOT
Trước đây, dù vợ chồng đều làm công nhân nhưng T. từng có một gia đình hạnh phúc. Mọi chuyện bắt đầu khi T. quen chị P., người đàn bà đã li dị chồng, hơn mình năm tuổi, làm chung công ty. Sau thời gian vụng trộm, T. rời bỏ vợ con để “ra riêng” sống chung với người tình. Mặc vợ khóc lóc, mẹ phản đối, con trẻ bơ vơ…T. bỏ mặc. Hạnh phúc của T. lúc ấy chỉ duy nhất một điều là được ở gần người phụ nữ kia. Họ thuê một phòng trọ để chung sống, càng ngày T. càng lún sâu vào cuộc tình tội lỗi. Nhưng cuộc sống nhiều điều khó lường, ngoài T., chị P. còn nhiều mối quan hệ khác.
Chiều ngày 28/10/2008, sau một lần cãi vã, T. mua thức ăn về phòng trọ để giảng hòa với “vợ”, chị P. không ăn mà nói có việc phải đi ngay. Lúc này, nghĩ đến các quan hệ phức tạp của P., T. nhất quyết ra chặn cửa, không cho đi. Xung đột bùng nổ, T. bóp chặt cổ P…đến chết, Khi thấy chị P hoàn toàn bất động, T. hoảng loạn lấy thùng giấy carton bỏ xác nạn nhân vào, đem ra bãi đất trống để phi tang.
Hôm sau, T. thuê xe đến phòng trọ chở đồ đạc về nhà, nói dối gia đình là của một người bạn gửi rồi lấy chiếc xe máy của P. làm phương tiện đi lại. Ba ngày sau T. ra đầu thú. Xử sơ thẩm, TAND TP.HCM tuyên phạt T. án tử hình chung cho cả hai tội “Giết người” và “Cướp tài sản”.
Ăn năn, hối hận, khát khao được sống, T. làm đơn kháng cáo xin giảm nhẹ hình phạt. Người đàn bà từng bị T. ruồng rẫy cũng điêu đứng theo chồng. Mặc những cơn đau tim hành hạ, chị nuốt nước mắt tìm đến nơi đã từng là “tố ấm” của chồng và người đàn bà khác cúi đầu xin những người xung quanh làm chứng, xác nhận giữa T. và người đàn bà kia có quan hệ tình cảm như vợ chồng. Bởi lẽ, nếu là vợ chồng thì T. có cơ hội xem xét giảm án về tội “cướp tài sản” vì đó là T. sản chung.
Nhìn dáng vợ gầy mòn tựa vào mái đầu bạc của mẹ già, nghĩ đến đứa con thơ chưa tròn mười tuổi, T. như thấm thía nỗi đau từ tội lỗi của chính mình. Nhưng, tất cả đều quá muộn.
Nhận định rằng hành vi của bị cáo đặc biệt nghiêm trọng, bị cáo phạm tội có tính chất côn đồ, thực hiện tội ác một cách dã man khi cố tình phi tang xác nạn nhân nên mức án cấp sơ thẩm tuyên với T. là có căn cứ.
Từ đó, vào một ngày đầu tháng 4/2010, Tòa phúc thẩm TAND tối cao tại TP.HCM đã bác đơn kháng cáo, y án tử hình đối với T.V.T.. Cái giá cho mối tình tội lỗi của T thật quá đắt !
Nỗi day dứt của người đàn bà
Trong một phiên tòa khác, đứng trước vành móng ngựa cũng là một người đàn ông. Nạn nhân tử vong trong vụ án là người tình của vợ. Người có quyền lợi, nghĩa vụ liên quan không ai khác chính là vợ của bị cáo.
Bị cáo P.V.V.(42 tuổi, TP.HCM) đứng trước vành móng ngựa vốn là một tài xế xe tải với những chuyến đi dài ngày, lo cơm áo cho cả gia đình. Nghề tài xế khổ nhọc, nhưng bù lại V. lại có một mái ấm hạnh phúc với vợ và hai đứa con ngoan, xinh xắn. Thế nhưng, cho rằng V. là người đàn ông chỉ biết làm việc, ít ngọt ngào nên người vợ nảy sinh tình cảm với người đàn ông tên S. Chị không tiếc công sức, tiền bạc của chồng, thường xuyên lấy của nhà đi vun vén vật chất cho người tình.
Người đàn bà tội lỗi gục đầu bên cạnh cô con gái đang nửc nở khóc.
Dần già, V. cũng sinh nghi. Tối 17/11/2008, V. dối vợ có việc phải về quê ít ngày. Không ngờ, chở chồng ra bến xe, bóng chồng vừa đi khuất, chị liền gọi ông S. tới đón đi chơi. Bắt được quả tang vợ đang tình tứ với người tình ở quán cà phê, V. lao tới, còn chị vợ sợ quá, phải chạy nhanh tìm chỗ nấp.
“Con bé đi cùng mày đâu rồi? Nó là vợ tao. Nó cặp với mày phải không?”, V. rít lên giận giữ. Người đàn ông kia dửng dưng chửi thề: “Tao không biết, cái đồ có vợ mà không biết giữ hỏi tao làm gì?”. Trong giây lát, con dao V. mang theo để phòng bất trắc trở thành hung khí giết người. Và rồi ông S. chết và V. vào vòng lao lý.
Theo dõi diễn biến phiên tòa, người đàn bà bặm môi chết lặng, gục mái đầu trên hàng ghế cạnh cô con gái. Khi được mời lên thẩm vấn, người đàn bà gắng gượng thú nhận: “Đó là lỗi lầm trong đời của tôi…Tôi sẽ cố gắng làm lại từ đầu để nuôi hai con nhỏ và xây dựng gia đình”.
Cuối cùng, V. bị TAND TP.HCM tuyên phạt mức án 18 năm tù về tội “giết người”. Đó là mức án thấp dưới khung hình phạt. Người đàn bà thẫn thờ nhìn chồng khuất bóng. Dù chị đã nhận ra lỗi lầm, đã cố gắng chuộc lỗi, nhưng chồng chị, cha của hai đứa trẻ vẫn phải ngồi tù. Chị mãi là nguyên nhân của vụ án mạng, là nỗi đau vỡ vụn trong lòng hai đứa trẻ khi nghĩ đến cha.
Tại nhiều phiên tòa tương tự, nguyên nhân cũng từ sự lầm lỡ của người trong cuộc. Ở những phút “lạc dòng”, người ta nghĩ đó là hạnh phúc nhưng khi nhìn lại, ngoài vị ngọt, vị đắng ngoại tình đâu dễ tránh ?
Theo VNN