Những phép thử của chồng
Anh chồng vì lầm tưởng vợ không yêu mình nên đã áp dụng nhiều phép thử với cô vợ hiền lành. Cũng may, là kết cục có hậu…
Vợ là người hiền lành, nói sao biết vậy, chưa một lần mảy may nghi ngờ ghen tuông vớ vẩn. Tiền lương của chồng, bao giờ vợ cũng chỉ lấy , còn lại để cho chồng tự xử. Cái dễ dãi của vợ khiến chồng bao lần phải gật gù tấm tắc, tự biết mình sung sướng hơn chán vạn đàn ông khác. Vợ thậm chí chẳng mảy may dao động như những người đàn bà khác khi chứng kiến những cuộc ngoại tình của những người bạn, người thân mà vợ biết rõ. Chồng bỗng dưng chột dạ thấy vợ dường như không biết ghen, hay là chẳng còn yêu. Trong đầu chồng bắt đầu nảy ra ý tưởng… thử vợ!
“Tháng này anh nhiều việc cần chi tiêu lắm, hay anh đưa cho em nửa lương thôi nhé!”. Nghe chồng ỉ ôi, vợ cười tươi gật đầu: “Tết nhất đến nơi, anh chi tiêu tiết kiệm thôi nhé. Này đây, anh cầm đi!”. Chẳng cần mở lời đến hai lần, chồng đã đạt được mục đích. Chồng cự nự: “Thế vợ không lo anh mang đi cho bồ à?”. Vợ nhéo tai tinh quái: “Anh mà bồ nào nó chịu theo, lấy được vợ là may lắm rồi!”. Chồng liếc vợ đầy ẩn ý, thầm đánh giá vợ chủ quan khinh địch. Chồng lấy trong số tiền lương vợ để lại, mua ngay một con điện thoại và một sim khác, tí toáy nhắn tin tối ngày vào máy cũ của chồng. Mấy ngày trôi qua, vợ vẫn chẳng thèm tò mò để mắt đến. Chồng cụt hứng, quyết tìm cách khác…
Sau giờ tan sở, chồng lang thang mấy quán bia rượu với đồng nghiệp. Sẵn rủng rỉnh hơn mọi tháng, chồng luôn là người khởi xướng. Trời mùa đông rét mướt và chóng tối, mấy thằng chiến hữu ngày nào cũng bia rượu bắt đầu ngán ngẩm hay bị vợ quản thúc chưa biết chừng, cứ thay nhau từ chối lời mời đầy năn nỉ của chồng. Chồng lầu bầu trách thầm: “Mình thế này mà lũ bạn toàn bọn sợ vợ!”. Còn một mình, chồng cắn răng chịu rét, lượn hết chỗ này đến chỗ khác, thêm mấy lượt đi đi lại lại trước cửa nhà rồi mới chịu bước vào. Chồng chờ đón bộ mặt cáu giận của vợ, mong cái đầu vợ nghĩ vẩn vơ một tí. Vậy mà nhìn bộ dạng của chồng, vợ lo lắng cho sức khỏe của chồng quá đỗi, vội vội vàng vàng vào bếp. Bát cháo ấm nóng làm ấm dần bàn tay chồng đang cứng lại vì rét. Chồng ăn một mạch hết bát cháo, tiu nghỉu nhìn sự im lặng của vợ rồi đắp chăn kín đầu suy tính…, chồng ngủ quên lúc nào chẳng biết.
Thời gian chồng dành cho vợ vào buổi tối bắt đầu rút ngắn dần, thay vào đó là liên miên ôm “em” máy tính vào lòng, vừa nghịch máy vừa đảo mắt lia lịa tỏ vẻ khả nghi. Được vài ngày như thế, vợ đi qua đi lại, buông một câu xanh rờn: “Úi giời, trông anh còn giống trẻ con hơn thằng Tít ấy. Chơi game hay lén xem phim đen vậy hả” rồi cười khúc khích, chẳng thèm ngó ngáy kiểm chứng đã ra ngồi ngay với con, chơi đùa ríu rít. Chồng bực bội: “đến nước này thì đập đầu xuống gối chết đi cho rồi”.
Video đang HOT
Chồng lại dấn thêm một bước. Ngày cuối tuần trời hửng, thời tiết đẹp. Chồng lôi một đám bạn cũ về nhà mời cơm. Không được chuẩn bị từ trước, vợ hết hớt hải đi chợ, lại lăng xăng vào bếp lo khoản đãi bạn chồng. Chồng để ý mãi vẫn không thấy vợ thể hiện thái độ bất bình. Chồng thả sức ăn nhậu, tán gẫu. Nhân mượn rượu làm càn, chồng ngả ngốn bá vai bá cổ cô bạn trong nhóm, giọng lè nhè nửa đùa nửa thật giới thiệu với vợ đó là người yêu cũ. Cái màn kịch cuối cùng xem chừng có đôi chút kết quả. Vợ khẽ nhíu mày cau mặt nhìn cái vẻ nuối tiếc thật sự trên gương mặt chồng và những cử chỉ có phần quá đà của chồng với cô bạn cũ. Không để ý đến sự bối rối trên nét mặt cô bạn, vợ vẫn gượng cười, đứng lên ngồi xuống tiếp thêm đồ nhậu.
Chồng hỉ hả uống đến say mèm, nào ngờ nửa đêm thức dậy thấy vợ vừa khóc sụt sịt vừa loay hoay tra soát điện thoại của chồng. Chồng cười mỉm, hé mắt trộm nhìn vợ. Nét mặt của vợ đang thay đổi nhanh chóng, màu sắc đột ngột chuyển từ đỏ hồng sang đỏ tía rồi lại xanh mét. Vợ bất thình lình đứng dậy, đi đi lại lại trong phòng, chồng như nghe rõ mồn một tiếng tim vợ đập thình thịch trong lồng ngực đang sục sôi bực tức. Chồng nhắm mắt giả vờ chưa tỉnh, vẫn cảm nhận được mặt mình đang nóng lên bởi cái nhìn như muốn cào cấu của vợ. Chợt chồng nghe có tiếng chiếc điện thoại thứ hai vang lên rõ mồn một trong đêm tối tĩnh lặng đang bao trùm. Chột dạ, chồng chồm ngay dậy. Vợ đang ghé tai gọi điện cho số máy lạ, quyết làm ra ngô ra khoai, cũng bị một phen bất ngờ, tròn mắt đi tìm chiếc điện thoại đang đổ chuông trong ngăn tủ quần áo của chồng.
Mọi chuyện đến giờ mới vỡ lẽ. Vợ thở phào nhẹ nhõm, bẽn lẽn gạt những giọt nước mắt nãy giờ đã làm ướt đẫm đôi gò má. Vợ bắt đầu bài diễn văn chưa bao giờ dài dòng đến thế: “Anh thật quá đáng hết chỗ nói. Anh đang chọc tức em phải không? Có phải anh chưa từng thấy em ghen tức lồng lộn hay nổi giận lôi đình? Đấy là anh chưa biết đấy thôi nhé!… Này thì… này thì… thử này…”, vợ làm bộ ấm ức nắm tay lại đấm thình thịch vào ngực chồng. Chồng thích thú cười xòa quàng tay ôm vợ, gật gù hài lòng đối mặt với những trách cứ dài như vô tận của vợ, phải nói thật lòng, chồng mừng đến rơi nước mắt…
Theo Khampha
Vì anh là người vứt bỏ em ra khỏi cuộc đời!
Chúng ta có đủ yêu nhau và đủ đau thương để cố kìm lòng, cố giữ cảm xúc, cố gượng cười, cố vui tươi nếu lỡ vô tình gặp lại nhau. Người ta làm được còn chúng ta thì không.
Điều đáng buồn nhất trong tình yêu, đó là một người luôn cố gắng, còn một người đã buông tay mất rồi. Là khi một người vẫn ở đó, chờ đợi trong vô vọng, còn người kia, đi xa đến mức không hẹn ngày về, chẳng cần biết phía này là mây mù hay mưa trắng...
Mùi vị của chờ đợi là như thế nào? (Ảnh minh họa)
Chờ đợi, vốn dĩ là một chuỗi liên hoàn của những chữ "vọng": hi vọng, thất vọng, tuyệt vọng... Người may mắn, sẽ nhận được niềm hạnh phúc của chờ đợi. Nhưng, có chắc ai đó sẽ về không? Một khi đã buông tay, mấy ai quay đầu lại? Phải chăng, chữ "vọng" kia, là ảo vọng, là vọng tưởng, là những thứ không thể thực hiện, không có khả năng xảy ra?
Anh này,
Chúng ta là bạn cũ sao?
Vậy sao chúng ta chẳng thể mừng vui và đủ thân thiết để bước đến tay bắt mặt mừng, chuyện trò rôm rả, hồi tưởng về những chuyện của ngày cũ? Có thể, người ta làm được, còn chúng ta thì không. Vì người ta chỉ là bạn, đơn thuần, trong sáng, không tạp niệm, không trộn lẫn thêm bất cứ tình cảm nào khác vào trong đó. Còn chúng ta, phải đong đủ bao nhiêu tình bạn, đổ đầy vào chỗ tình cảm chưa vơi, chưa đầy, để có thể chào nhau hân hoan như thế?
Chúng ta là người yêu cũ sao?
Vậy sao chúng ta chẳng đủ xa cách và đủ bình yên trong lòng để bình thản bước đến trước mặt nhau? Nở một nụ cười như thể không có nhau trong cuộc đời, vẫn sống rất tốt đấy thôi. Đâu có khó khăn gì? Người ta có thể làm được, nhưng chúng ta thì không. Vì người ta đã chia tay nhau một cách gọn gàng trong quá khứ. Còn chúng ta, có một đoạn chia ly mãi vẫn chưa xếp gọn vào một góc trong quá khứ được, thì làm sao có thể xem như hư không mà bình thản như thế?
Chúng ta là người cũ còn yêu sao?
Không, điều này càng chẳng đúng. Chúng ta có đủ yêu nhau và đủ đau thương để cố kìm lòng, cố giữ cảm xúc, cố gượng cười, cố vui tươi nếu lỡ vô tình gặp lại nhau. Người ta làm được còn chúng ta thì không. Vì người ta yêu nhau đến mức chỉ có thể giữ nhau trong lòng chứ không phải trong cuộc sống này. Có nhiều người ta như thế đấy. Không muốn buông tay, rời xa nhau một giây phút nào nhưng đến cuối cùng vẫn là hai người ở hai đầu nỗi nhớ. Còn chúng ta, chỉ mình anh buông tay, một mình anh rời xa, một mình anh làm tất cả.
Không. Chúng ta chẳng là gì cả. Phải rồi, vì anh là người vứt bỏ em ra khỏi cuộc đời, thì hà cớ gì anh phải sống trong đau thương và đầy uất ức như em chứ? Đoạn sau của cuộc tình chúng ta, chẳng có gì bất ngờ nếu anh sống trong phần bình yên và đau khổ để phần riêng em.Vì đến tận giờ phút này đây, khi chỉ còn một mình em đối diện với nỗi nhớ anh thì em mới nhận ra rằng, em đã chờ đợi anh nhiều đến thế nào. Thứ mùi vị ấy cứ theo em từ lâu trong quá khứ đến tận bây giờ. Một thứ mùi vị khó nuốt nhưng em vẫn nếm mỗi ngày. Hà cớ gì phải tự hành hạ mình như thế? Đơn giản bởi, vì với anh, vứt bỏ em là điều không thể...
Chia tay rồi, chúng ta là gì của nhau hả anh?
Theo Khampha
Nhờ bạn thân quyến rũ chồng để ly hôn Để lấy cớ ly hôn với chồng, tôi đã nhờ bạn thân mình tìm cách quyến rũ anh ấy, nhưng khi kết quả như mình mong đợi thì tôi chợt tỉnh ra và biết mình sắp mất tất cả. Có phải tôi ngu ngốc và đã đến lúc tôi phải trả giá cho hành động ấy hay không? (ảnh minh họa). Tôi và...