Những phận già bị con bỏ rơi ngày Tết
Tết là dịp để con cháu báo hiếu với cha mẹ. Vậy mà có những người lại bị chính những đứa con ruột đẩy ra đường hoặc bỏ mặc trong Viện dưỡng lão.
Được mẹ ký giây sang tên nhà, con trai trưởng đã đuôi mẹ 78 tuổi, quăng bàn thờ bố ra đường độc chiêm đât canh tác của gia đình ( huyện Bình Minh, tỉnh Vĩnh Long). Giữa chôn đông người, con trai còn lớn tiếng chửi mắng nhục mạ mẹ, gọi người bố đã chết là “thằng”!
Mặc dù có tới 10 người con, mà bà cụ Châu Thị Ba cũng chẳng sung sướng hơn. Ngoài 80 tuổi vẫn phải ra sống ở vỉa hè trên đường Bời Lời (Tây Ninh). Người dân trong khu vực ai ai cũng xót xa cho hoàn cảnh của bà cụ, có người còn mang bà về nhà nuôi. Nhưng bà cũng chỉ ở vài ngày và điểm đến cuối cùng vẫn là lề đường, góc chợ. Trong khi những người con “trời đánh” của cụ vẫn ung dung sống trong những ngôi nhà khang trang. Thậm chí, khi được hỏi lý do vì sao lại để mẹ mình lang thang nơi đầu đường, một trong mười người con của cụ trả lời trắng trợn: “Mẹ già nên khó ngủ, thức đêm hay la hoảng, mỗi đêm đi tiểu năm, sáu lần, mỗi lần đi lại kêu, đập cửa… Mang bà về nuôi, đêm rất khó ngủ mà hôm sau còn phải đi làm. Dần dần ai cũng sợ, cũng ngại”.
Đôi vợ chồng già phải mò cua bắt ốc sống qua ngày
Dư luận cũng chưa quên cặp vợ chồng già Văn Quý và Nguyễn Thị Chén trú tại huyện Quốc Oai, TP. Hà Nội có tới bảy người con nhưng lúc cuối đời lại phải dọn ra đình làng ở, bắt tôm bắt cá để sống cho qua ngày. Hay trường hợp cụ ông 87 tuổi ốm nặng bị con cái tàn nhẫn vứt ra vỉa hè phố Núi Trúc cách đây không lâu.
Mỗi ngày trên mặt báo, những tin tức về con cái ngược đãi cha mẹ già như vậy xuất hiện với tần suất ngày càng nhiều. Cả đời dồn hết tình yêu thương, “vốn liếng” cho con cái chỉ mong sao cho các con “bằng người”. Nhưng than ôi cái cách báo hiếu mà các con – vốn là “của để dành” của các cụ – dành cho bậc sinh thành thì quả thật là nhẫn tâm. Thậm chí là sự độc ác.
Trong khi đó, ở viện dưỡng lão Thiên Đức, trái ngược với suy nghĩ đếm tùng ngày để mong tết đến sum họp cùng gia đình thì mỗi khi nhắc đến hai chữ “gia đình”, giọng các cụ lại trầm xuống, cụ thì bật khóc như một đứa trẻ. Có cụ sinh được tới 9 người con mà 90 tuổi vẫn lọ mọ một mình trong căn hộ tập thể tận tầng 4, hàng ngày lần từng bậc thang xuống chợ mua thức ăn. Đến lúc chân tay cụ yếu dần, mắt mờ hẳn đi, mấy lần suýt ngã ở cầu thang thì những đứa con lại hò nhau góp tiền “tống” cụ vào viện dưỡng lão.
Video đang HOT
Khi nhắc đến hai chữ “gia đình” nhiều cụ ngân ngấn nước mắt
Nhìn những đôi mắt mờ đục, những mái tóc bạc phơ cả đời lặn lội nuôi con, nay cứ đờ đẫn dõi theo từng bóng người vào cổng viện dưỡng lão để tìm bóng dáng con cháu mà quặn lòng. Nhiều người già còn chút minh mẫn đã không giấu được những giọt nước mắt hờn tủi. Mỗi khi hỏi về cuộc sống trước khi vào viện dưỡng lão thì cụ lại thay đổi sắc mặt, rồi òa khóc nức nở như một đứa trẻ dỗi hờn.
Có cụ vào trung tâm đã 5, 7 năm nay mà chưa từng gặp lại con. Con cháu chỉ đưa cụ đến rồi đóng tiền vào tài khoản để trung tâm chăm sóc các cụ. Từ đó không còn thấy họ xuất hiện nữa.
Vẫn biết đó là quy luật tất yếu nhưng sao thấy chạnh lòng xót xa! Rồi sẽ đến lúc ta trở thành gánh nặng của các con ta. “Cha mẹ nuôi con bằng trời bằng bể. Con nuôi cha mẹ con kể từng ngày”…
Ấy vậy mà GS Chu Hảo lại không quá ngạc nhiên trước những trường hợp con đuổi bố mẹ ra đường, con cái bỏ mặc bố mẹ già trong viện dưỡng lão. Vị giáo sư cho rằng sự vô cảm ấy bắt nguồn từ nền tảng đạo đức của xã hội và từng cá nhân. GS Chu Hảo nói: Việc lên án những đứa con bất hiếu ấy không có giá trị gì nhiều. Bởi nhiều khi con người ấy có thể chỉ là một nạn nhân, là sản phẩm của xã hội này. Chúng ta phải nghĩ tại sao lại dẫn tới tình trạng thê thảm đến thế?
Theo 24h
Căm phẫn gã trai bất hiếu kiện mẹ đòi tiền phụng dưỡng
Chẳng biết vì tức với mẹ chuyện bị mắng là "Đồ bất hiếu" hay sao mà ông Thuận quay sang cạn tình, cạn nghĩa làm đơn kiện cụ Th. ra tòa và đòi công nuôi dưỡng.
Ông Thuận, con trai cả đã làm đơn kiện cụ Th. ra tòa và đòi công nuôi dưỡng trong những ngày cụ Th. sống cùng với vợ chồng ông (Ảnh minh họa)
Sinh con ra với mong muốn con mình trưởng thành, có thể nương tựa khi về già nhưng với cụ Nguyễn Thi Th. sinh năm 1922 (ở Tam Đảo, Vĩnh Phúc), điều đó lại ngược lại. Người con trai cả mà cụ Th. dứt ruột đẻ ra đã đòi công nuôi dưỡng trong những ngày mẹ ở nhà mình. Điều đó khiến cho cụ Th. đắng lòng khóc không ra nước mắt.
Con trai "tính tháng, tính ngày" nuôi mẹ
Cụ Th. sinh hạ được 5 người con (2 trai, 3 gái). Sau năm 1997, khi chồng cụ Th. mất, cụ về sống cùng với người con trai cả là Đỗ Xuân Thuận. "Nói là ở cùng vậy nhưng tôi vẫn ăn riêng với gia đình con. Mọi việc trong sinh hoạt cá nhân, tôi đều tự làm lấy cả. Tôi ở gần con với mong muốn mình tuổi cao sức yếu, nhỡ có mệnh hệ gì thì còn có người phát hiện kịp thời kẻo chết không ai biết chứ không phải vì muốn nhờ vả, làm phiền tới con cái, bắt chúng nó hầu hạ", cụ Th. nói.
Cuộc sống cứ thế trôi đi cho đến một ngày năm 2005, trong nhà nổ ra cuộc cãi vã mẹ chồng nàng dâu. Ông Thuận vì bênh vợ mà đã cãi lại lời mẹ, trong lúc tức giận, cụ Th. có mắng ông Thuận là: "Đồ bất hiếu" rồi đòi ra ở riêng. Chẳng biết vì tức với mẹ chuyện bị mắng là "Đồ bất hiếu" hay sao mà ông Thuận quay sang cạn tình, cạn nghĩa làm đơn kiện cụ Th. ra tòa và đòi công nuôi dưỡng trong những ngày cụ Th. sống cùng với vợ chồng ông.
Theo đó, tính từ năm 1997 đến năm 2005, ông đòi mỗi ngày cụ Th. phải trả cho ông 50.000 đồng, tổng số tiền là hơn 146 triệu đồng. Ông còn đòi tiền công trông nom nhà cửa, vườn tược của cha mẹ là 600.000 đồng/tháng kể từ năm 1997 đến ngày xét xử sơ thẩm, đòi trả tiền chặt cây gồm 3 cây trám, 3 cây sui, 3 bụi tre trị giá 10 triệu đồng. Ngoài ra, ông cũng đòi bộ đỉnh đồng trị giá 4 triệu đồng mà cụ Th. đang dùng thờ cúng chồng và con trai út đã hy sinh.
Tuy nhiên, hành động bất hiếu đó của ông Thuận đã bị cả hai cấp xét xử huyện Tam Đảo bác đơn và bị dư luận lên án.
"Có chết mẹ vẫn thương con"
Sau khi con trai kiện cụ ra tòa, thấy hoàn cảnh đáng thương, năm 2005, chính quyền cấp cho cụ 100 m2 đất và xây tặng cụ ngôi nhà tình nghĩa. Nhờ thế, cụ mới có một ngôi nhà mới để hàng ngày thờ chồng, thờ con. Gặp cụ Th. trong căn nhà tình thương, cụ chia sẻ: "Ở cái tuổi 93, không ngày nào, tôi không khắc khoải về đứa con mà mình đã dứt ruột sinh ra. Lòng mẹ muốn bao dung mà lòng con thì lạnh lùng và đầy toan tính".
Kể về người con trai cả của mình, cụ Th. nghẹn ngào nói: "Gọi mẹ là mày, xưng tao, rỉa rói mẹ già như thằng Thuận trên đời này chắc chỉ có một. Có hôm đứa cháu ngoại sang ăn cơm với tôi, nó từ đâu đến hầm hè chửi bới rồi nhổ nước bọt vào mặt tôi... 2 lần đối diện với nó ở trên tòa, nó bảo: "Tôi không còn mẹ nữa".
Lúc ấy tôi thấy đau lòng hơn là giận nó. Nhưng con mình mang nặng đẻ đau thì mình không thể chối bỏ và ghét nó được. Tôi vẫn thấy thương nó, chỉ vì lòng tham mà làm nó mất hết tính người. Nó như thế âu cũng là một phần lỗi của tôi không nuôi dạy nó biết được điều hay lẽ phải ở đời. Vì chuyện này, họ tộc khuyên ngăn không được nên đã từ nó rồi. Nghĩ như vậy tôi lại càng thấy thương cho nó. Nó có thể nói không có tôi chứ với tôi thì... có chết mẹ vẫn thương con".
Tôi buột miệng hỏi: "Nếu cụ mất, cụ có muốn ông Thuận đến không?", cụ Th. trả lời: "Chết rồi thì còn biết gì nữa nhưng nếu chẳng may nó đi trước tôi thì tôi sẽ ra ngoài đường để đưa nó". Nói rồi, cụ lại nhìn xa xăm: "Nhớ cái dạo nó bị phù, bụng to tướng, chân tay sưng vù. Tôi có đến thăm nó, trước mặt nó, tôi cố bình tĩnh nhưng đêm về khóc ròng, lỡ nó làm sao thì khổ, con nó thì còn nhỏ dại. Thấy người ta bảo phải chuyển nó đi bệnh viện ở Hà Nội. Tôi về bán hai chỉ vàng dành dụm phòng lúc tuổi già, đưa tiền cho vợ chồng nó đi chữa bệnh. Rồi tôi đi xem, về làm lễ mời thầy cúng giải vía cho nó.
May mà lần đó nó tai qua nạn khỏi. Tôi ở cái tuổi gần đất xa trời rồi, chẳng sống được bao lâu nữa, gia đình lục đục khiến tôi buồn lắm, bây giờ chỉ mong sao nó biết hối cải đến xin lỗi tôi thì tôi sẽ xin họ hàng tha thứ cho nó và coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Mẹ con vẫn đầm ấm hạnh phúc như trước kia thì tôi chết mới... nhắm mắt".
Tuổi đã cao, lưng đã còng là thế nhưng cụ Th. vẫn tự làm những công việc như dắt trâu đi chăn, rồi nhổ cỏ, bóc đậu... Cụ bảo, ở một mình "cho thoải mái", không muốn làm phiền đến con cái. "Bọn chúng đã có gia đình còn nhiều thứ phải lo mà còn phải chăm mình nữa thì các cháu mình lấy gì mà ăn?"
* Tên nhân vật đã được thay đổi.
Theo xahoi
Vụ con đẩy bố ra vỉa hè qua lời người mẹ Lúc đầu khi các con đặt ông nằm đấy tôi cũng không biết, khi tôi biết định ra thì đã thấy đóng cửa nhà rồi, tôi không ra được nữa", bà N.T.Nh. (82 tuổi), vợ ông N. nhớ lại ngày 7/9, khi các con đặt chồng bà nằm vỉa hè gần 10 giờ đồng hồ. Xuất phát từ tình thương? Sau nhiều ngày...