Những nỗi khổ của đàn ông
Ai bảo đàn bà mới khổ? Đàn ông mà không khổ ư? Nào là phải cao hơn phụ nữ hẳn một cái đầu, nào là phải cố xứng đáng với vai trò trụ cột của gia đình, nào là áp lực phải làm sao để người đàn bà của mình cảm thấy thỏa mãn…
Đừng than: “Làm phụ nữ khổ lắm” vì chính đàn ông mới là khổ. Ngay cả điều mà phụ nữ thường cho mình là khổ nhất thì cũng chỉ là khổ so với các công việc khác chứ so với đàn ông vẫn muốn phần sung sướng hơn, ấy là cái việc chỉ có phụ nữ làm được: sinh ra một đ.ứa b.é.
Đàn ông sẽ không bao giờ có được cảm giác hạnh phúc đến trào nước mắt khi lần đầu tiên cảm nhận đôi chân bé tí xíu tung tẩy trong bụng. Nếu muốn được nghe tiếng con, các bác đành phải… nghe nhờ qua lớp da bụng của vợ.
Ngay cả khoảnh khắc kinh khủng nhất là lúc “khai hoa nở nhụy” thì những người đàn ông cũng không được trải qua. Họ không trải qua thì làm sao họ biết được cảm giác sung sướng chừng nào khi người phụ nữ kết thúc cuộc vật lộn với tử thần để nhìn thấy đ.ứa t.rẻ xinh đẹp chui từ trong lòng mình ra và mở to đôi mắt đầy ngạc nhiên khi lần đầu tiên được nhìn thấy mẹ.
Người mẹ thân thiết với đứa con từ cả chín tháng trước khi được gặp mặt nó, còn bố đến lúc gặp con lần đầu tiên mới làm quen từ đầu. Thế nên dân gian mới có chuyện: Một ông bố bị vợ sai đi mua kẹo về cho con.
Giữa đường về nhìn gói kẹo thèm quá anh ta không biết làm thế nào mới nói to lên một mình: “Con mình là con vợ mình. Vợ mình là con người ta. Suy đi tính lại chẳng bà con chi”. Nói xong yên tâm chén sạch gói kẹo.
Lúc người ta gặp bất hạnh đến muốn t.ự t.ử hay sung sướng đến phát điên, chẳng ai hét to: “Bố ơi”. Một cô bạn đồng nghiệp của tôi kể lại rằng ông bố hơn 80 t.uổi của cô trong phút lâm chung còn thều thào: “Mẹ ơi, cho con đi theo với”.
Ấy là chưa kể đàn ông còn đeo thêm vô số nỗi khổ nữa. Nghĩa là khổ so với phụ nữ, vì chúng ta chỉ có mỗi hai phạm trù để so sánh.
1. Đàn ông luôn mang nặng áp lực rằng thì là làm sao phải hơn phụ nữ một cái đầu cả về nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Phụ nữ thì chẳng việc gì phải thế. Tôi từng biết một cô gái chân dài tới mét mốt, nói ngọng âm l với âm n, còn vài tháng nữa sẽ tốt nghiệp lớp 12 nhưng cô đột nhiên dừng lại không muốn tốt nghiệp nữa.
Video đang HOT
Cô chỉ có thể nấu ăn ngon hai món luộc duy nhất, nhưng vẫn tự tin đi lại trước hàng triệu người trên sân khấu lớn. Và rất nhiều đàn ông giàu có, tri thức muốn cưới cô về làm vợ. Phụ nữ dốt tí chả sao.
Ai nói gì không hiểu, hơi ngơ ngác còn thành ra phong cách ngây thơ, càng đáng quý, đàn ông càng yên tâm. Nhưng đàn ông mà ngồi đối diện với phụ nữ, cô ta kể chuyện tiếu lâm xong một tiếng sau mới cười thì lúc ra về thế nào anh ta cũng phải khóc.
2. Đàn ông luôn mang gánh nặng là trụ cột của gia đình. Chẳng người phụ nữ nào phải lo “không biết mình có nuôi nổi chồng con”. Tôi thấy một số đàn ông hay mong được giàu có, thậm chí còn tự nuôi áp lực phải giàu có. Còn phụ nữ cũng mong kiếm được t.iền nhiều, mong được giàu có, nhưng không thành áp lực.
Và cho dù thu nhập của cô ta chỉ đủ nuôi ba con mèo, thậm chí thất nghiệp thì cũng chẳng sao, cô ta sẽ ở nhà nội trợ. Nội trợ cũng vinh quang chán. Xong một ngày rửa bát duỗi dài chân trên ghế sa lông xem “Những bà nội trợ kiểu Mỹ” vẫn được cả xã hội tôn vinh là mẹ hiền vợ đảm.
Nên ở Nhật, Mỹ, khối ông n.hảy l.ầu tự tử chỉ vì mỗi cái tội bị sếp sa thải, nguy cơ thất nghiệp sờ sờ trước mắt.
3. Đàn ông lúc nào cũng phải bảo vệ cho khái niệm “phái mạnh”. Vì trót bị đầu thai vào làm phái mạnh nên đàn ông lúc nào cũng mong muốn được mạnh. Phụ nữ gặp nhau hay có thói quen khoe bệnh tật. Người kêu dạo này tôi hay đau cột sống, người kêu đau đầu, người than trèo lên ba tầng gác đã thở muốn tái mặt.
“Phái yếu” chả yếu thì sao. Đàn ông thì không thế. Bị đ.ánh giá là sức khỏe yếu trước đám đông là một nỗi tổn thương lớn.
Ngày xưa lúc Al Gore ra tranh cử với George Bush, đọc tin thấy báo chí phát hiện ra ông Gore bị bệnh gì ấy nhưng ông ta cứ giấu nhẹm đi sợ người ta thấy mình yếu thì không bầu làm tổng thống.
4. Đàn ông luôn miệng hỏi “Em có thích không?”. Đây là một vấn đề mang tính căng thẳng. Phụ nữ nếu có hỏi câu này thì đôi khi chỉ là vì âu yếm và lịch sự chứ không mang nội dung… áp lực.
Bởi vì đối với đàn ông, cái sự “Em chẳng thấy dễ chịu gì cả” không diễn tả thành lời ấy sẽ khiến 3 thế mạnh vừa kể ở trên trở thành vô nghĩa. Ngay cả một người đàn ông hội tụ đủ mọi yếu tố trí tuệ, giàu có, tài hoa, khỏe mạnh mà cảm nhận được chữ “không” từ phụ nữ thì anh ta sẽ cảm thấy trong mắt người kia, anh ta là một con số 0 tròn trịa.
Hôm trước, ở khu nhà tôi ở thấy treo một tấm biển quảng cáo kỳ lạ: “Các gia đình sinh con một bề đúng 8h tối nay được mời đến nhà C3 tham dự hội thảo”.
Mặc dù không phải thành phần được mời, tôi vẫn muốn đi xem cái nội dung cuộc hội thảo ấy thế nào. Tiếc rằng đến tối tôi có lời hẹn đi dự sinh nhật cậu con trai thứ hai trong số hai cậu con trai của một cô bạn học cũ…
Box: Phụ nữ dốt tí chả sao. Ai nói gì không hiểu, hơi ngơ ngác còn thành ra phong cách ngây thơ, càng đáng quý…
Theo VnMedia
16 t.uổi, ngơ ngác làm mẹ
Tuấn Anh đưa cho nó 100 nghìn bảo đi khám xem sao và kết quả là nó đã có thai 4 tháng rưỡi.
Vừa bước vào nhà, cái Huyền đã phải chứng kiến trận cãi nhau nảy lửa của bố mẹ. Mẹ nó đòi ly dị nhưng bố nó không nghe. Mấy tháng trước, bố nó bị phát hiện có bồ, bố thề thốt là sẽ không quan hệ với cô đó nữa và ngoan ngoãn, quan tâm hơn tới mẹ con nó.
Nhưng sau đó, mẹ nó lại tình cờ bắt gặp bố nó với cô bồ đi vào một nhà nghỉ trong thành phố. Mẹ nó dò la đến khu nhà cô kia thuê trọ thì mấy người hàng xóm cho biết là bố nó vẫn đến đấy thường xuyên. Thế là mẹ nó trở về nhà và nổi cơn điên. Mẹ nó gào ầm lên tru tréo, bố nó cũng nói to không kém để át mẹ nó. Đồ đạc trong nhà bị đ.ập loảng xoảng, bay tứ tung...
"Hoạt cảnh" đó, dạo này thường xuyên diễn ra đến mức nó chán chẳng thèm quan tâm. Nó đã hết, hoặc không còn muốn bỏ một tí nước mắt nào ai vãn cho cuộc tình của bố mẹ nó nữa. Mặc dù, trước đây nó đã đau khổ suýt nữa thì t.ự t.ử vì cảnh gia đình tan vỡ nhưng giờ thì nó nghĩ, thôi cứ tan vỡ quách đi cho xong. Bởi vì giờ đây nó đã tìm được chỗ dựa cho cuộc đời mình, nó đã có người yêu. Gia đình tan vỡ, nó đi với người yêu càng tiện, khỏi cần về lại căn nhà mệt mỏi này.
Thằng người yêu hơn nó 1 t.uổi. Gái hơn 2, trai hơn 1, thế là quá đẹp. Trong những giấc mơ về "hoàng tử bạch mã" từ hồi còn bé tí, khi bà nội nó còn sống và thường xuyên đọc truyện cổ tích cho nó nghe, nó chưa bao giờ biết được hoàng tử của nó lại là Tuấn Anh. 16 t.uổi, thằng Tuấn Anh vẫn còn chưa kịp lớn, người loắt choắt, chẳng có lấy nổi một chút cơ bắp. Gia đình Tuấn Anh thì thảm hại hơn cả nhà nó. Mẹ Tuấn Anh bán nước vỉa hè, còn bố nó đã đi tù vì tội trộm cướp. Anh trai của Tuấn Anh bị nghiện, 3 lần đi trại về vẫn nghiện...
Tuy gia cảnh bi bét như thế, nhưng Tuấn Anh lại chẳng hề chán đời như nó. Cuộc sống của Tuấn Anh cũng rất thoải mái. Tuấn Anh không còn đi học nữa, ban ngày, có khi đi làm thuê cho một tiệm sửa xe, ban đêm thì xả láng chơi. Không như nó, suốt ngày bị bắt học hành và bị nhốt trong cái nhà suốt ngày cãi vã, c.hửi bới, đổ tội lẫn nhau, tranh nhau làm người tốt đẹp.
Nó vẫn không tin Tuấn Anh đã bỏ rơi nó... (Ảnh minh họa)
Nó quen Tuấn Anh trong một lần chat khi bố mẹ cãi nhau. Khóc lóc chán, nó gọi cho đứa bạn, nhưng đứa bạn không thể tiếp chuyện lâu, bảo nó nên chat, kiếm bạn giải sầu. Nó không phải đứa thành thạo chát chít nhưng cũng đ.ánh liều làm quen một cái nick nghe hợp tâm trạng: Doi la van ngay sau... Chat với người không quen biết thật thích, nó thoải mái nói thật lòng mình. "Đối tác" cũng chẳng giấu diếm, chia sẻ hết lòng, và thật lòng đến lạ. Chán chia sẻ tâm tình thì nhảy sang "bàn loạn" chuyện trên giời dưới bể, rồi "dìm hàng" người khác với đủ câu c.hửi rủa không thương tiếc...
Từ ngày chat, nó bắt đầu được nói bậy. Nó cảm thấy thật thích thú khi học được bao nhiêu từ lóng, nghe đến vui tai và "sành điệu" làm sao, đến lớp nó "nổ" cho mấy đứa lớp nó "lác mắt", khỏi chê nó ngố... Từ tấm bé, lúc nào nó cũng được dạy toàn những thứ gia giáo, không được nói thế này, không được làm thế kia... Bây giờ trên NET nó có thể làm gì tùy thích, cho nên càng ngày càng nghiện chát chít.
Rồi thấy chơi với Tuấn Anh hay quá, nó đồng ý cho Tuấn Anh hẹn gặp. Hai đứa rủ nhau đi ăn, rồi Tuấn Anh rủ nó "bay đêm". Tuấn Anh có một con Ware "chế", đêm đó, tụi bạn nó rủ nhau đua xe. Lần đầu theo Tuấn Anh, nó hơi sợ và lưỡng lự thì Tuấn Anh kéo tay nó lên xe: "Đi đi, cho biết mùi đời. Yên tâm, anh sẽ đưa bé về sớm". Thằng đó đưa nó về sớm thật và nó nói dối bố mẹ là đi dự sinh nhật bạn. Tất cả êm ru.
Từ sau lần "bay đêm" vui vẻ đó, nó hay gặp Tuấn Anh hơn. Nhất là những lúc nó cảm thấy chán nản, nó lại gọi cho Tuấn Anh. Tình yêu nảy nở lúc nào không hay. Một hôm đang tay trong tay thì Tuấn Anh bảo nó vào nhà nghỉ. Nó từ chối thì Tuấn Anh bảo: "Cứ vào đây với anh, hôm nay anh rất mệt mỏi, nên chỉ muốn được nằm ôm em thôi!". Nó bùi tai đồng ý. Nhưng vào nhà nghỉ rồi, Tuấn Anh không giữ đúng lời hứa. Và nó, nó cũng không kiềm chế được mình. Thế rồi, "chuyện người lớn"giữa 2 đứa diễn ra thường xuyên hơn. Nó cũng thích trò đó, vì nó đang yêu.
Một thời gian thì người nó cảm thấy khác lạ. Có điều gì đó không hay lắm. Nó nói với Tuấn Anh những nghi ngại, Tuấn Anh đưa cho nó 100 nghìn bảo nó đi khám thử xem sao. Kết quả, nó có thai được 4 tháng rưỡi. Tuấn Anh cầm tờ giấy kết quả siêu âm, mỉm cười vuốt má nó, bảo: "Yên tâm đi bé, mình là vợ chồng thì phải có em bé chứ?". Rồi Tuấn Anh mua cho nó mấy bịch sữa, đưa nó về nhà để nghỉ ngơi. Nó ngoan ngoãn nghe lời.
Nhưng từ sau hôm đưa nó về, Tuấn Anh mất tích luôn: "Nick" không liên lạc được, điện thoại cũng không gọi được, đi tìm thì bạn Tuấn Anh bảo mấy hôm nay không thấy Tuấn Anh đâu... Nó khóc ròng, sưng mọng cả mắt nhưng vẫn không nghĩ được ra cách nào để tìm Tuấn Anh. Nó vẫn không tin Tuấn Anh đã bỏ nó. Nhưng cái bụng nó thì cứ to dần, muốn giấu cũng chẳng được nữa, nó đành phải nói chuyện với mẹ.
Bố mẹ nó c.hết đứng, không còn nói được câu nào. Cái thai quá lớn, phá bỏ cũng nguy hiểm nhưng nếu để sinh con, đời con bé sẽ thế nào đây? Năm nay nó vừa tròn 16 t.uổi. Còn thằng bé kia, có bắt vạ thì cũng làm gì, "chồng chềnh" gì cái thằng lêu lổng đó?... Nước mắt mẹ nó lăn dài trên má, bà chẳng nói được câu gì nữa, chỉ úp mặt vào hai bàn tay kêu lên thảm thiết : "Chồng ơi là chồng, con ơi là con, sao lại ra cơ sự thế này, hả trời?...".
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tôi lên kịch bản để cầu hôn anh Hẳn anh sẽ ngạc nhiên khi nhận được lời cầu hôn của em, nhưng "lấy chồng phải lấy liền tay", em không chờ đợi anh nữa. Em - một cô nàng nói nhiều, yêu đời vô đối đã "cưa cẩm" được anh - một anh chàng thư sinh, hiền khô như cục bột chỉ bằng vài ba lần dụ dỗ đi múa ở...