Những nỗi buồn trong cuộc sống mà chúng ta phải đối mặt khi khôn lớn
Chúng ta không thể khôn lớn mà trong đời chẳng xảy ra chuyện gì buồn bã hay khó khăn. Trưởng thành, đồng nghĩa với việc ta phải đối mặt với rất nhiều nỗi buồn mà dù có muốn tránh cũng chẳng thể nào tránh được.
ảnh minh họa
Có những người chẳng muốn đối xử với nhau thật tốt và chân thành hoài. Vì thế nên vào vài giai đoạn trong đời, ta bị người bạn mà mình đã luôn tin tưởng quay lưng, phản bội.
Ngoài gia đình, có lẽ ai cũng có cho riêng mình một hoặc nhiều người bạn thân, bạn chí cốt. Đó là những người mà ta nghĩ là dù có chuyện gì xảy ra họ cũng sẽ không bao giờ đứng về phía chống lại mình. Chúng ta tin tưởng người đó vô cùng, mọi chuyện buồn vui trong cuộc sống đều kể cho người đó nghe.
Chúng ta tưởng rằng mối quan hệ thân thiết giữa mình và người đó thậm chí sẽ kéo dài mãi mãi, thậm chí còn thầm cảm ơn số phận vì đã đem đến cuộc đời bạn một người tri kỷ như vậy. Cho đến khi ta phải đối mặt với những chuyện khó khăn trong đời, bị rất nhiều người hiểu lầm và xa lánh, thì người đó lại biến mất và chẳng hề ở cạnh ta như ta vẫn tưởng. Khi ta chủ động liên lạc để tìm kiếm sự đồng cảm, ủi an, thì người đó từ chối và nói rằng không muốn gặp gỡ ta nữa. Rồi người đó đứng về phía chống lại ta, để ta bơ vơ một mình và đau khổ vì phải chịu đựng cảm giác bị người bạn thân thiết của mình quay lưng và phản bội.
Có thể người đó rời xa ta chẳng cần có lý do gì, hoặc những lý do người đó đưa ra đối với ta lại vô cùng sáo rỗng. Và rồi ta nhận ra được rằng, tình bạn này hóa ra cũng đã đến lúc cần phải kết thúc. Mọi niềm tin mà ta đã luôn dành cho họ, đến cuối cùng cũng trở thành một điều gì đó thật vô ích và vô nghĩa.
Chúng ta đã luôn mưu cầu có được vài người bạn thân thiết sẽ trọn đời ở bên cạnh mình, luôn tin tưởng và cho ta những lời khuyên, lời an ủi những lúc ta cần. Dẫu cho cả thế giới có chống lại mình thì người đó vẫn sẽ không bao giờ rời bỏ ta mà đi. Nhưng lớn khôn, ta nhận ra rằng việc tìm kiếm được một người như thế này thật khó khăn biết bao.
Tình bạn có thể tan vỡ thì tình yêu cũng thế. Thất tình còn là một câu chuyện còn đáng buồn hơn.
Yêu và được yêu là cảm giác hạnh phúc, nhưng chia tay thì luôn là một chuyện buồn. Tình cảm mà chúng ta dành ra cho việc yêu đương thậm chí còn nhiều và mãnh liệt hơn tất cả những việc khác trên đời. Chọn một người để yêu, ta đã luôn hy vọng rằng mình và người đó có thể mãi mãi ở cạnh bên nhau. Nhưng chuyện gì đến thì lúc thích hợp nó nhất định sẽ đến.
Cảm xúc không còn thì tình yêu tự nhiên sẽ tan vỡ dù chúng ta có cố gắng níu kéo đến mức nào. Khi thời gian trôi đi, mọi cảm xúc đều có thể xuất hiện, hoặc là chúng ta có tiếp tục yêu nhau mãnh liệt, hoặc là chúng ta đã quá chán nản sau những giận hờn, cãi vã chẳng đi đến đâu, và đau đớn hơn là, người kia đã yêu một người khác và đành phải nói lời tạm biệt với mình.
Trong tình yêu có rất nhiều chuyện đều có thể xảy ra theo cả hai mặt tốt hoặc xấu. Vì chúng ta đã đối đãi quá tốt với tình yêu của mình, nên khi nó tan vỡ thì trái tim ta sẽ chịu đau đớn và thương tổn rất nhiều.
Video đang HOT
Rồi đến những khi cố gắng tìm cho mình một vị trí ổn định trong cuộc sống, ta lại đối mặt với những bất lực khi mãi mà chẳng thể kiếm cho bản thân một công việc ra hồn.
Chúng ta mãi vẫn không tìm được trong khi nhìn thấy bạn bè mình lần lượt đều tìm được việc làm, một số người khác còn tự lập nghiệp và làm chủ công việc của chính mình. Cảm giác thất nghiệp thực sự rất đáng sợ, nó luôn khiến chúng ta lo lắng và sợ hãi về tương lai vô định của chính mình.
Chúng ta không tìm được việc làm, chúng ta cảm thấy bất lực, loay hoay lúng túng, không biết phải làm gì, đi đâu, với ai. Chúng ta không có tiền, không đủ khả năng chi trả cuộc sống cá nhân, chúng ta sống với hai bàn tay trắng và cảm thấy sợ hãi khi không thể tìm được cách sinh tồn giữa cuộc đời này.
Chúng ta còn tiếp tục trở thành gánh nặng đối với gia đình dù bố mẹ nói không sao. Đó chính là một cảm giác thất bại và khiến chúng ta gục ngã, suy sụp hoàn toàn. Và thời gian cứ thế trôi đi, chúng ta vẫn sống như một người vô dụng với một cuộc đời vô định. Đây chính là cảm giác vô cùng đáng sợ và khó khăn, đến nỗi chỉ thở cũng thấy ngột ngạt và đôi lần chỉ muốn mình có thể tan biến đi ngay lập tức trong cuộc đời này.
Sau đó, chúng ta còn nhận ra rằng khi mình càng khôn lớn, có nhiều người thân của mình càng dễ rời xa cuộc đời hơn.
Khi còn nhỏ, chúng ta cứ vô tư và ngô nghê với suy nghĩ rằng con người là bất tử và chắng ai phải chia ly với ai. Khi ông hoặc bà của ta mất ngày ta còn nhỏ, chúng ta chưa đủ nhận thức để nhận ra chuyện chia ly đó thực sự đau khổ đến mức nào. Chúng ta chỉ buồn, khóc, rồi tin tưởng vào điều mà người lớn nói: Họ chỉ ngủ một giấc dài thôi vì đã quá mỏi mệt với cuộc đời này rồi. Khi hết mệt, họ sẽ lại tỉnh dậy và tìm đến chúng ta.
Chúng ta chẳng hề nghĩ rằng chuyện chết chóc có gì quan trọng, một người ra đi nghĩa là họ chỉ đang tìm kiếm giấc ngủ bình yên cho bản thân mình. Nhưng thật buồn khi ta ngày càng khôn lớn, người thân mất đi và việc biết rằng từ nay về sau sẽ chẳng thể gặp gỡ hay nói chuyện với người đó nữa là một chuyện thật buồn.
Khi chúng ta khôn lớn, ông bà, cha mẹ của ta cũng ngày càng già nua và ngày phải xa đất xa trời của họ cũng đến gần hơn rất nhiều. Rồi sẽ đến lúc ta đủ trưởng thành để nhận ra việc người thân của mình qua đời vốn dĩ là một chuyện rất đau khổ. Khi họ đã ngủ một giấc ngủ cuối cùng của cuộc đời đã trải qua thật nhiều sóng gió của mình, nghĩa là họ sẽ không bao giờ tỉnh dậy lần nữa, và ta cũng chẳng thể gặp gỡ hay lại nói chuyện cùng họ vào một ngày thật xa nữa.
Chúng ta khôn lớn với nỗi sợ hãi rằng người thân mình đã yêu thương bấy lâu nay rồi cũng đến lúc phải nói lời chia tay thực sự với mình. Đến một lúc bất ngờ nào đó, họ cũng có thể ra đi, hoặc khi chúng ta đã chuẩn bị tinh thần chờ cho ngày đáng buồn đó đến, họ cũng sẽ ra đi. Thời gian trôi, số tuổi của mỗi người cứ tăng dần mà chẳng bao giờ giảm hay đứng lại một chút. Vì thế, khôn lớn rồi đồng nghĩa với việc ta phải chịu đựng nỗi đau khi biết người thân của mình sắp qua đời, và khi họ đã thực sự qua đời.
Trưởng thành thực sự là một giai đoạn khó khăn khi lần lượt những nỗi buồn trong cuộc sống đều tìm đến ta và gõ cửa. Đối diện được với nó hẳn là rất khó khăn và phải chịu nhiều đau khổ, nhưng trải qua rồi chúng ta sẽ trở nên mạnh mẽ hơn và tiếp tục quyết định cuộc sống của mình.
Theo Trí Thức Trẻ
Trước khi trút hơi thở cuối ông nắm chặt tay người vợ mù: "Xin lỗi... tôi phải đi trước rồi... kiếp sau tôi vẫn nguyện làm... đôi mắt cho bà"
"Xin lỗi... tôi phải đi trước rồi... Bà đừng khóc... kiếp sau tôi vẫn... nguyện làm đôi mắt cho bà". Tay kia ông run run đặt vào tay đứa con trai út cuốn sổ tiết kiệm như muốn gửi gắm lại người vợ mù, nỗi day dứt cuối đời của ông rồi nhắm mắt
30 tuổi ông Thiều kết hôn với một người phụ nữ bị mù trong làng. Lúc đó người ta bàn tán xôn xao rằng ông lấy bà vì hám của, bố bà là chủ xưởng mộc nơi ông đang làm. Lúc đó thậm chí nhiều kẻ ác mồm còn nói bố bà không cẩn thận thì con rể cướp mất gia tài như chơi.
Đám cưới của họ vẫn diễn ra bình thường vì bố mẹ bà cũng muốn con gái có một tấm chồng. Nhưng sau khi họ cưới nhau, để khẳng định mình không phải là kẻ lợi dụng, lấy vợ vì tiền ông xin phép bố mẹ vợ đưa vợ về căn nhà lá của mình ở ven sông và cũng không làm cho bố mẹ vợ nữa. Bố mẹ vợ cho gì ông cũng không lấy, ông đã quỳ trước mặt bố mẹ vợ mà nói rằng:
"Con yêu vợ con thật lòng, con xin phép bố mẹ cho con đưa cô ấy về nhà con ở. Biết rằng cuộc sống sẽ khó khăn nhưng con hứa sẽ thương yêu vợ con suốt cuộc đời này. Bằng mọi giá con sẽ không để vợ con phải khổ".
Con yêu vợ con thật lòng, con xin phép bố mẹ cho con đưa cô ấy về nhà con ở" (Ảnh minh họa)
Vậy là từ ngày đó, ông không làm ở xưởng mộc của bố vợ nữa mà vợ chồng ông tự mình kiếm ăn trên khúc sông trước nhà. Nhờ sự khéo léo và sự nhanh nhạy ông đã mua thuyền, mua lưới về bắt cá để vợ hàng ngày mang cá ra chợ bán. Biết bà mù nhưng chẳng bao giờ người ta quỵt tiền bán cá, bán tôm của ông bà vì lúc này họ đã bắt đầu ngưỡng mộ ý chí của hai người.
Rồi lần lượt những đứa con của họ ra đời trong niềm vui ngập tràn của ông bà. May mắn 4 đứa con 2 trai, 2 gái bà sinh ra đều lằn lặn và có đôi mắt sáng. Cả 4 lần vợ sinh nở ông Thiều đều có mặt bên cạnh bà, nắm chặt tay bà từ lúc bà đau đẻ cho tới khi sinh.
Lần nào ông cũng ngồi bên cạnh vợ rồi tả tỉ mỉ về nét mặt, hình dáng đứa con mới sinh cho vợ nghe rồi ở nhà chăm sóc vợ con cho tới khi con đầy tháng mới thôi. Để con cái được học hành đến nơi đến chốn, ông lại gia sức làm việc từ sớm đến đêm. Ông bà ngoại có của ăn của để nhưng ông Thiều chỉ cho các con nhận từ họ cái bánh, củ khoai chứ nhất định không cho con nhận tiền bạc của ông bà. Vì ông nghĩ mình vẫn đủ sức nuôi con chưa đến mức phải nhờ cậy.
Nhưng năm đó bố vợ ông ốm nặng, bao nhiêu tiền bạc trong nhà đổ vào chữa trị cho bố hết. Xưởng mộc cũng phải đóng cửa, ông hàng ngày bảo con dắt vợ sang nhà chăm sóc cho ông ngoại. Bố vợ mất năm trước thì năm sau mẹ vợ ông cũng qua đời vì thương tiếc chồng. Tài sản trong nhà cũng tiêu tan vì anh trai vợ phá tán. Tuy nhiên lúc này cuộc sống gia đình ông Thiều vẫn ổn định vì công việc đánh bắt cá của ông khá thuận lợi. 4 đứa con của ông vẫn được ăn học tới nơi tới chốn.
Cái tiếng ông lấy vợ mù để lợi dụng tiền của nhà vợ đã không còn ai nhắc đến từ lâu. Và cũng suốt trong thời gian chung sống chưa bao giờ người ta nghe thấy một tiếng cãi vã trong gia đình ấy, chưa bao giờ ông có hành động nào xúc phạm tới vợ mình cả.
4 đứa con của ông Thiều cũng trưởng thành dần, ông bà đứng lên dựng vợ gả chồng lần lượt cho con đầu đến con út. Thậm chí tiền tiết kiệm của mình ông cũng sẵn sàng rút hết đưa con khi con khó khăn. Đứa nào giờ cũng có cuộc sống riêng ổn định. Tuổi già đến rồi, ông không thể lênh đênh dài ngày trên sông bắt cá mà chỉ thả lưới ven bờ để kiếm con cá con tôm vợ chồng ăn uống qua ngày.
Ông bà một đời hi sinh vì con, nhưng cuối đời lại bất hạnh khi con cái khôn lớn. Chúng đi biền biệt chẳng mấy khi về thăm bố mẹ. Ngày lễ tết cũng cắt cử nhau mỗi năm chỉ có một đứa về ăn tết với bố mẹ, vậy mà còn cãi nhau loạn xạ cả lên vì đứa nào cũng muốn ở thành phố chứ đâu muốn về cái căn nhà ven sông ấy.
Tuổi già đến rồi, ông không thể lênh đênh dài ngày trên sông bắt cá mà chỉ thả lưới ven bờ để kiếm con cá con tôm vợ chồng ăn uống qua ngày. (Ảnh minh họa)
Lúc nào cũng chỉ có hai vợ chồng, ông thương bà vô cùng. Ông chỉ lo nếu chẳng may ông mất trước thì ai sẽ lo lắng cho quãng đời còn lại của bà. Từ ngày lấy nhau ông đã trở thành đôi mắt của bà rồi, sau này không có ông bà sẽ ra sao .
Năm đó ông Thiều thấy sức khỏe của mình không được tốt lắm, ông biết mình khó sống qua được cái mùa đông năm ấy nên ông quyết định làm một việc trước khi quá muộn. Ông gọi điện cho cậu con trai út cũng là đứa con có hiếu nhất trong nhà. Hai ông bà còn một cuốn sổ tiết kiệm cuối cùng, ông rút về và chiều ấy cùng vợ lên thành phố.
Bà thực lòng chẳng muốn đi, không muốn làm phiền tới con, bà quen sống ở đây bao nhiêu năm nay rồi. Nhưng ông Thiều nói với vợ là chỉ lên chơi với cháu mấy ngày rồi lại về, ông thấy nhớ cháu quá. Chỉ khi nói như vậy bà Thiều mới yên tâm theo chồng đi.
Hai vợ chồng ông bà đến thành phố thì trời đổ mưa rào, cơn ho lúc này tự dưng ập đến dữ dội với ông Thiều. Ông cố gắng bấm máy gọi điện cho con trai út nhưng vẫn không thấy con nghe máy. Không biết con bận việc gì. Ông đành dẫn vợ vào quán nước cạnh đó ngồi đợi, trời mưa lạnh khiến ông càng ho nhiều, rồi ông gần như lả đi.
Người chủ quán nước cố gắng liên lạc cho con trai út giúp ông, mãi mới thấy cậu ta nghe máy. Là vì cậu ấy đang bận họp: "Cậu tới ngay quán nước gần bến xe đi, bố mẹ cậu đang đợi cậu ở đây, ông ấy yếu lắm rồi".
"Xin lỗi... tôi phải đi trước rồi... Bà đừng khóc... kiếp sau tôi vẫn... nguyện làm đôi mắt cho bà". (Ảnh minh họa)
Bà cứ ngồi bên ông, nắm tay khóc nức nở. Mắt ông hoa lên, mọi thứ trở nên mờ ảo, mí mắt ông muốn sụp xuống nhưng rồi ông lại cố gắng mở căng ra. Chỉ tới khi thấy đứa con út xuất hiện ông mới thở phào nhẹ nhõm. Trong hơi thở yếu ớt, ông Thiều vẫn nắm chặt tay người vợ mù: "Xin lỗi... tôi phải đi trước rồi... Bà đừng khóc... kiếp sau tôi vẫn... nguyện làm đôi mắt cho bà".
Tay kia ông run run đặt vào tay đứa con trai út cuốn sổ tiết kiệm như muốn gửi gắm lại người vợ mù, nỗi day dứt cuối đời của ông rồi nhắm mắt. Cảnh tượng mà ai nhìn thấy cũng phải xót xa. Trên đời này đâu dễ kiếm được một người như ông. Chẳng biết rằng sau cái chết của ông, bà Thiều có được các con chăm sóc tử tế như ước nguyện mà ông để lại. Nhưng cho dù có như thế nào thì ở thế giới bên kia ông lúc nào cũng dõi theo và đón đợi người vợ của mình để tiếp tục làm đôi mắt cho bà. Đúng là trên đời này chẳng có đạ nào sâu cho bằng đạo vợ chồng.
Theo Một Thế Giới
8 điểm trên cơ thể phụ nữ mà người đàn ông nào cũng chú ý Chẳng tốn đến một giây để phân biệt được một người phụ nữ tự tin với một người thích phục tùng chỉ cần dựa trên ngôn ngữ cơ thể của nàng. Các anh chàng dù tự coi mình là người thông minh, khô cứng hay lãng mạn thì cũng đều chú ý tới những điểm nhất định giống nhau ở người khác phái....