Những nhớ thương của riêng tôi…
Kết thúc đơn phương, trái tim cũng run lên những nhịp khác thường. Thứ gì đó là mất đi. Chỉ mình biết, riêng mình đơn phương biết…
Tôi nhớ anh, chàng trai tháng 7 ạ.
Nhớ thương là cái gì mà đày đọa trái tim con người như này vậy. Nhớ thương có gì là sai mà tôi không cho phép mình được tiếp tục nhớ anh. Bởi càng nhớ nhiều càng thêm mệt mỏi, thêm muộn phiền, thêm nặng lòng. Bởi nhớ thương của tôi người ta không nhận thấy, không trân trọng, không cần đến, thậm chí là thấy phiền…
Nhớ thương ấy là của riêng tôi, là thứ vô hình mà chẳng hề vô giác. Là thứ mà mỗi sớm mở mắt tôi đều tự nhớ đến một cái tên, là thứ mà cả ngày dài tôi mong ngóng, là thứ mà đêm đến tôi mãi kiếm tìm.
Nhớ thương ấy bắt đầu từ đâu, giờ cũng đã đi đâu mất. Từ những cuộc trò chuyện thâu đêm, từ những quan tâm nhỏ nhặt, từ những lời bông đùa của cả hai, hay là từ trái tim quá khao khát một yêu thương.
Nhớ thương ấy đã như thế nào để giờ đây mình tôi ôm lấy nó và buộc lòng mình phải từ bỏ. Một lòng ôm lấy nhớ thương mà chờ đợi từ ngày này qua ngày khác, một lòng tin rằng sự hiện hữu trong đời người ta là có ý nghĩa. Một lòng đặt niềm tin rằng rồi người ta sẽ có ngày đến bên mình. Một lòng ôm nhớ thương mà trở nên bi ai…
Video đang HOT
Một lòng mãi nhớ thương thì có gì là sai. Chỉ là cứ mãi khiến con tim mệt nhoài. Chỉ là mãi cố chấp khiến bản thân thêm bé nhỏ và tủi hờn. Chỉ đơn giản là đau thôi…
Một lòng mãi nhớ thương một người, con tim cứ rạn vỡ và ghen tuông khi bên cạnh người ta xuất hiện một ai khác. Là để ý từng câu nói, từng cử chỉ, từng hành động. Để rồi một giây phút yếu lòng lại tìm đến bên người ta, lại vượt quá giới hạn cho phép, lại làm chính mình đau, lại tủi hờn chính bản thân mình…
Một lòng mãi nhớ thương người ta, rồi con tim cứ chai sạn những ấm ức vô hình. Giữa vô vàn sự quan tâm khác lạ đều cảm thấy căm ghét mà chỉ cần một điều rất nhỏ từ người kia thôi.
Nhớ thương một người, mãi thương một người, nhưng chưa từng khẳng định là yêu người đấy. Bởi bất lực với tình cảm đấy, bởi nhớ thương là đơn phương, bởi dõi theo là đơn phương. Bởi mong nhớ thương thì chớm tàn còn yêu thương thì trách nhiệm cao quá.
Bắt đầu đơn phương, trái tim rung lên những nhịp rộn ràng. Thứ gì đó là có được
Kết thúc đơn phương, trái tim cũng run lên những nhịp khác thường. Thứ gì đó là mất đi
Chỉ mình biết, riêng mình đơn phương biết…
Theo iBlog
Xin lỗi anh, ừ thì, không phải ai yêu nhau cũng đến được với nhau.
Xin lỗi anh, ừ thì, không phải ai yêu nhau cũng đến được với nhau. Không đến được với nhau nhưng hồi ức thì mãi còn nơi đây.
Đối với em có lẽ nhiều năm sau những ký ức về anh cũng không thể xóa nhòa được. Nhưng sống thì vẫn phải mạnh mẽ mà sống thôi anh à.
Trời trở gió anh có lạnh không? Anh có mặc đủ ấm khi ra đường không? Anh có còn giữ lại những chiếc áo ấm ngày xưa em và anh cùng nhau đi mua không?
Trời trở lạnh em nghĩ đến anh. Em lo anh bị lạnh, em lo anh sẽ hay cảm cúm. Em nhớ anh. Anh có biết em đang nhớ anh và viết cho anh không?
Làm sao để chôn vùi ký ức anh nhỉ. Thật là khó quá. Kỷ niệm đẹp đã không dễ gì quên vậy mà còn phải mang theo những ký ức đau buồn. Em đã đọc ở đâu đó rằng người phản bội sẽ là người sống cả đời mình với cái tội danh của kẻ phản bội. Thật không sai đâu anh à. Em là một người không chung thủy, em đã phản bội tình yêu và sự tin tưởng anh dành cho em, em đã đi ngược với đạo lý làm người, em thật là một con người xấu xa và đê tiện phải không anh. Và giờ em đang trả giá đây anh à. Em trả giá bằng cái tội danh là kẻ phản bội sẽ đeo bám em cả cuộc đời. Anh hận em lắm đúng không anh. Nhưng nếu có thể thì đừng hận em nữa anh nhé! Vì giờ anh hạnh phúc rồi mà, còn kẻ phản bội là em đây mang đang trả giá anh à. Dù em may mắn được người ta yêu thương em giống như anh đã từng yêu thương em, dù người ta chấp nhận tất cả để được ở bên em, dù người hiện tại biết rằng trong trái tim em vẫn luôn hoài niệm về anh thì họ vẫn ở bên cạnh em. Nhưng em không vui anh à, em cũng không hạnh phúc nữa. Ai cũng có lúc phạm sai lầm, sai lầm của em là làm kẻ phản bội buông tay anh để trút lấy những hoài niệm trong lòng như thế này.
Đối với em, anh giống như một phần cuộc sống, một điều gì đó thật đặc biệt và cao quý. Anh giống như một thần tượng đối với em. Và thần tượng thì chỉ là người ở xa đó để mình chiêm ngưỡng thôi anh à. Mãi mãi sẽ không đi cùng nhau mà sẽ rẻ ra hai hướng khác nhau hoàn toàn. Giờ có thế nào cũng phải chấp nhận thôi phải không anh? Lỗi của em mà, em phải chịu trách nhiệm vì quyết định em đưa ra trong cuộc đời đúng không anh. Nhưng mà thật khó quá anh à! Em thật sự không biết mình sẽ phải bước tiếp như thế nào. Em phải tập sống mạnh mẽ lên thật nhiều và tập sống có trách nhiệm với những việc mình đã gây ra trên cuộc đời.
Xin lỗi anh, ừ thì, không phải ai yêu nhau cũng đến được với nhau. Không đến được với nhau nhưng hồi ức thì mãi còn nơi đây. Đối với em có lẽ nhiều năm sau những ký ức về anh cũng không thể xóa nhòa được. Nhưng sống thì vẫn phải mạnh mẽ mà sống thôi anh à. Em sẽ tiếp tục sống và trả món nợ cuộc đời của riêng em và nuôi một hy vọng mong manh rằng: "trả xong món nợ cuộc đời, rồi khi trả hết món nợ cuộc đời rồi thì cuối cuộc đời em sẽ trả nợ cho anh, anh nhé!"
Theo iBlog
Cô gái đơn độc như em... Một cô gái đơn độc như em. Ngoài bản thân mình ra, chả có gì cả... Câu nói này em đã được đọc ở đâu đó, đọc đi, đọc lại, càng đọc càng chua xót: cô-gái-đơn-độc sao? Em cô đơn, sự thật là thế, tại sao đứng giữa đám đông mà em vẫn cảm thấy một mình nhỉ ? Em nhếch mép, mỉm...