Những nguyên tắc “sống còn” để chung sống hòa bình với nhà chồng
Suốt thời gian làm dâu, làm vợ của mình, chị đã luôn phải thuộc nằm lòng những nguyên tắc “sống còn” để chung sống hòa bình với nhà chồng.
Mười năm làm dâu, chị Huế luôn khiến những người xung quanh ngưỡng mộ vô cùng, bởi, từng ấy năm chung sống cùng mẹ chồng, chị luôn giữ được hòa khí gia đình, rất hiếm khi chị và mẹ chồng xảy ra xích mích. Nói về con dâu, mẹ chồng chị chưa từng 1 lời chê bai, mà luôn dành cho chị sự quý mến và coi trọng. Thành tựu đáng nể đó không phải bỗng dương mà có, trong suốt thời gian làm dâu, làm vợ của mình, chị đã luôn phải thuộc nằm lòng những nguyên tắc “sống còn” để chung sống hòa bình với nhà chồng.
“Nhiều phụ nữ khi về làm dâu cho rằng, không việc gì phải lấy lòng nhà chồng. Điều đó cũng đúng, bởi sống là chính mình thì mới được dài lâu. Nhưng mình muốn sống thoải mái ở nhà chồng, muốn được chồng yêu chồng chiều thì việc hòa thuận với gia đình chồng là không thể thiếu, mà mẹ chồng là 1 trong những nhân tố vô cùng quan trọng. Vì thế, cũng cần có những nguyên tắc nhất định, chứ không đơn giản chỉ là sống là chính mình, vì đôi khi tính mình, quan điểm sống của mình lại không hợp với nhà chồng” – chị Huế cười nhẹ cho hay.
Chị Huế kể, ngày đầu mới về làm dâu, trong một dịp cả gia đình nhà chồng họp bàn một chuyện khá quan trọng, chị cũng có mặt và đã dõng dạc đề xuất ý kiến của riêng mình. Lúc ấy, không ai phản bác gì, nhưng sau đó, chị nghe được mẹ chồng phàn nàn với bố chồng rằng: “Nó mới về làm dâu mà đã thò tay vào việc nhà chồng như thế, con dâu kiểu này phải dè chừng!”. Chị điếng người, không ngờ mọi người nhà chồng chị lại có những suy diễn xa xôi như vậy. “Từ ấy, mình rút ra nguyên tắc đầu tiên cho chính bản thân mình: Không quá can thiệp vào chuyện nhà chồng. Việc nhà chồng thì để bố mẹ chồng, cô bác họ hàng nhà chồng giải quyết, mọi người có chẳng may hỏi đến cũng từ chối cho ý kiến, kiểu như &’con nghe theo mọi người’. Còn những vấn đề động chạm trực tiếp đến 2 vợ chồng thì chồng nên là người đứng ra giải quyết, mình muốn thế nào thì chỉ thủ thỉ với chồng chứ không ra mặt, kẻo mọi người lại nói mình chuyên quyền, lãnh đạo chồng” – chị Huế nói.
Từ ấy, chị rút ra nguyên tắc đầu tiên cho mình là không can thiệp quá sâu vào chuyện nhà chồng (Ảnh minh họa).
Nguyên tắc “sống còn” thứ 2 của chị Huế, chính là: Không bao giờ cự cãi bố mẹ chồng hay anh chị em nhà chồng. Mọi người nói gì thì chị chỉ nghe và dạ vâng phụ họa, nếu có không hài lòng cũng không bao giờ tranh luận hay cãi lại. “Nhưng làm theo hay không lại là chuyện khác” – chị cười tủm tỉm chia sẻ. Chị Huế bảo, bố mẹ chồng là bậc cha chú, mình không nên cãi lại, đó là lẽ đương nhiên. Còn chị em đằng nhà chồng, những người thực ra cũng không liên quan trực tiếp đến cuộc sống của mình, không ở chung, có gặp gỡ cũng là thi thoảng hoặc vào những dịp đặc biệt, vì thế, cũng không nhất thiết vì không vui vẻ với lời nói của họ mà mình cãi lại, gây mất hòa khí gia đình.
Video đang HOT
Trong vấn đề xây dựng mối quan hệ với gia đình nhà chồng, chị Huế đề ra nguyên tắc thứ 3 cho bản thân: Luôn thăm hỏi, quan tâm tới những thành viên trong đại gia đình chồng. “Đối với họ hàng, anh em nhà chồng, mình luôn lấy lễ đối với khách ra để đối xử với họ. Có điều kiện thì luôn hỏi thăm, có khi là tặng quà. Lời nói không mất tiền mua, các cụ đã dạy như vậy. Kể cả với những người từng đối xử không tốt với mình, nhưng mình cũng không vì thế mà thay đổi phương châm, mình vẫn là chính mình, vẫn quan tâm đến họ như bình thường” – chị Huế tâm sự.
Đối với mẹ chồng, chị có nguyên tắc thứ 4: Cần luôn thực tâm tôn trọng bà, thành tâm học hỏi bà kinh nghiệm sống cũng như những vấn đề trong lĩnh vực quán xuyến gia đình. Chị Huế đùa rằng, trong nhà chị, mẹ chồng chị như là “ma ma tổng quản”, là người lãnh đạo, có quyền quyết định, còn chị, luôn là 1 cô “cung nữ” rất ngoan ngoãn, biết nghe lời. “Nhiều phụ nữ về làm dâu thậm chí còn muốn thay đổi hết cả nếp sống nhà chồng theo ý mình thì mình thấy hơi hoang mang. Đó là điều hoàn toàn không thể, chỉ có bản thân mình nhập gia tùy tục mà thôi” – chị nói thêm – “Chuyện hiếu, hỷ, lễ tết ở nhà chồng mình cũng luôn làm theo ý mẹ chồng hoặc hỏi qua chồng, chứ không bao giờ tự quyết định. Nói chung, mình không bao cố thay đổi nhà chồng”.
Chị Huế có một cô em dâu “khá ghê”, nhưng bao năm qua chị chưa để xảy ra va chạm với em chồng lần nào. “Với chị em dâu, nếu không hợp nhau thì không nên thân thiết” – chị Huế đưa ra nguyên tắc thứ 5. Chị cho hay, với những người không có thiện cảm với mình, chị tránh xa luôn, sống theo nguyên tắc làm ngơ, không cho họ có cơ hội ghê gớm với mình. Chị không nói chuyện, tiếp xúc nhiều, trừ những trường hợp bất khả kháng. Chị cũng không buôn chuyện hay bàn tán gì về gia đình nhà chồng với em dâu, cũng không bao giờ thể hiện thái độ không ưa hay bất mãn với em dâu để mọi người biết. Vì thế, cho đến giờ, chị em dâu nhà chị trên cơ bản vẫn được đánh giá là hòa thuận với nhau.
“Những nguyên tắc &’sống còn’, gối đầu giường ấy của mình có lẽ cũng chẳng có gì quá cao xa. Mình tin, nếu làm được như thế thì những người phụ nữ đi làm vợ, làm dâu sẽ hoàn toàn sống thoải mái, hòa thuận được với nhà chồng” – chị Huế nhẹ nhàng nói.
Theo Afamily
10 năm vô sinh vì bị chồng lừa dối
Hóa ra tôi không hề bị vô sinh như tôi đã tưởng. Đó chỉ là sự dối trá quá trắng trợn và nhẫn tâm của chồng tôi.
Khi ngồi lại để viết những dòng này, nước mắt tôi dường như khô cạn, và nỗi đau khiến tôi kiệt sức. Còn vài ngày nữa là bước sang tuổi 40 rồi, vậy mà tôi vẫn chơ vơ giữa đời: không gia đình, không con cái. Phải, tôi chẳng còn gì cả, ngoài một nỗi hận thù đến xương đến tủy...
Mười năm trước tôi gặp và quen anh. Khi ấy, cả hai đều là nhân viên mới và được công ty cử đi đạo tạo nghiệp vụ ở nước ngoài. Vì quãng thời gian học hành khá lận đận nên lúc ra trường và bắt đầu đi làm tôi cũng đã ngót 30, anh thì hơn tôi 5 tuổi. Vì chẳng còn trẻ trung gì nên sau một năm gần gũi và nảy sinh tình cảm, chúng tôi đã tính đến chuyện kết hôn. Đám cưới được tiến hành ngay khi cả hai về nước. Tuy thời gian tìm hiểu nhau không nhiều, nhưng tôi thực sự thấy tin tưởng và muốn gắn bó với anh. Hơn nữa, anh là người ân cần và quan tâm, chăm sóc tôi rất nhiều.
Cuộc sống của tôi sau khi kết hôn nói chung là khá êm đềm. Tuy phải làm dâu nhưng mẹ chồng tôi đã già lắm rồi và cũng khá hiền lành. Nghe kể bà mồ côi từ nhỏ, không có chồng và mãi sau này mới "kiếm" được mình anh. Biết được hoàn cảnh như vậy nên tôi thực sự rất thương mẹ. Tôi cố gắng chăm sóc cho bà để phần nào bù đắp được quãng thời gian vất vả trước đây. Vì vậy, từ những ngày đầu làm dâu, bà có vẻ rất "ưng" tôi.
Chỉ buồn một nỗi là mãi mà tôi vẫn chưa có con. Vì đã nhiều tuổi rồi nên tôi sốt ruột lắm, cứ thấp thỏm mong ngóng từng ngày. Chồng thì trấn an: "Có phải ai cưới xong cũng có con ngay đâu, em lo lắng làm gì...". Rồi anh nói tôi dồn sức cùng anh xây nhà trước đã, để khi nào có con thì nhà cửa cũng đàng hoàng rồi, lúc ấy chỉ phải tập trung lo cho con thôi. Thấy anh nói có lí nên tôi gắng tích cóp, vay mượn thêm bên ngoại để làm nhà. Dù lương hai vợ chồng lúc ấy khá cao nhưng cũng mất tới hơn 3 năm chuẩn bị và bắt tay thực hiện, chúng tôi mới có được căn nhà hoàn chỉnh.
Tuy vẫn còn nợ một số tiền nữa nhưng với mức lương hiện tại, chúng tôi tính chẳng mấy mà trả hết. Lúc này, tôi tự nhủ sẽ chỉ tập trung vào chuyện con cái thôi.
Vậy mà càng mong thì càng mất, hơn 3 năm rồi mà tôi vẫn chẳng có dấu hiệu bầu bí gì. Đi khám hiếm muộn ở đâu bác sĩ cũng nói tôi hoàn toàn bình thường, và kết quả khám của chồng cũng thế. Tôi bắt đầu thấy mất tinh thần, nhiều đêm, tôi trằn trọc nghĩ ngợi cho tới sáng vì buồn bực, chán nản. Tôi không hiểu sao chúng tôi chẳng gặp vấn đề gì mà mãi vẫn không đậu thai.
Rồi chẳng may mẹ chồng tôi lại đổ bệnh. Đưa bà đi khám chúng tôi mới tá hỏa vì mẹ bị ung thư. Dù vẫn ở giai đoạn điều trị được nhưng mẹ suy sụp lắm! Lúc nào bà cũng nói: "Mẹ già rồi, chẳng mấy nữa mà chết. Các con cứ để mẹ ở nhà chứ đi viện nhiều làm gì cho tốn kém". Biết mẹ thương con nên tôi và chồng thì chỉ biết động viên bà thật nhiều, và cố gắng dồn tiền vào chạy chữa. Tôi mong mẹ tai qua nạn khỏi, vì nhà vốn đã neo người rồi. Bà thì cứ liên tục giục tôi sinh cho đứa cháu, bà nói cả đời bà cũng chỉ mong đến lúc thấy mặt cháu nội rồi có ra đi cũng thanh thản.
Biết mẹ chồng sốt ruột, mà bản thân cũng thế nên tôi bàn với chồng đi thụ tinh nhân tạo. Nào ngờ vừa đề nghị thì chồng đã nổi giận quát tháo, anh bảo tôi ích kỉ và không biết thương mẹ. Rằng bây giờ riêng tiền viện của mẹ và tiền trả nợ đã ngốn hết lương tháng của hai vợ chồng rồi. Nếu tôi muốn thụ tinh nhân tạo thì khác nào bắt mẹ về chờ chết. Anh nói đúng nên tuy có buồn, tôi vẫn không dám giận chồng. Dù sao thì hai vợ chồng cũng đều bình thường nên tôi hi vọng là từ từ con sẽ đến.
Anh không muốn có con với tôi vì anh đã có con riêng. (ảnh minh họa)
Nhưng phải đợi thêm 4 năm dài đằng đẵng nữa mà không có kết quả gì. Mẹ chồng tôi cũng ra đi vì không qua khỏi. Suốt thời gian đó, tôi thực sự mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần. Ngoài thời gian đi làm ở công ty, tôi phải dốc sức lo chăm sóc mẹ chồng ốm đau. Tuy vất vả nhưng tôi không quản ngại vì đó là trách nhiệm của mình. Tôi chỉ khổ tâm là con chưa đến mà mẹ chồng lại không chịu hiểu điều đó. Suốt mấy năm trời, vì sốt ruột nên bà bắt đầu quay ra đay nghiến tôi. Ban đầu, bà còn hỏi gần hỏi xa xem tôi có vấn đề gì không, rồi bà trách tôi không chịu chạy chữa. Sau đó, bà than rằng do vô phúc nên con dâu không chịu đẻ cho bà đứa cháu đích tôn. Những lời chì chiết từ nhẹ đến nặng, ngày nào tôi cũng phải nghe trong lúc cho bà ăn, lúc tắm rửa và thậm chí cả lúc cho bà đi vệ sinh. Bao lần tôi ứa nước mắt nhưng đành nín lặng. Cuối cùng, trước lúc ra đi, bà vẫn nhìn tôi trừng trừng như thể hận thù tôi vậy.
Mẹ mất, nhà chỉ còn hai vợ chồng với nhau nên đã buồn lại càng thêm buồn. Tôi liền nhắc lại chuyện con cái với chồng, lúc này anh chỉ ậm ừ cho qua. Biết anh vẫn buồn vì mất mẹ nên tôi không dám giục nhiều. Xưa nay vốn chỉ có 2 mẹ con với nhau nên giờ hẳn là anh hụt hẫng lắm. Nhưng qua giỗ đầu của mẹ rồi anh vẫn chẳng bận tâm chút nào, nên tôi mới làm căng. Trước giờ, anh luôn nhẹ nhàng an ủi, động viên tôi nên gần như vợ chồng tôi không khi nào to tiếng. Còn bây giờ những trận cãi vã xảy ra thường xuyên, tôi không còn nhẫn nhịn anh được nữa. Tôi là phụ nữ và cần có con, thời gian chờ đợi với tôi quá lâu rồi. Tới mức, tôi phải dọa viết đơn li hôn anh mới chịu hứa là sắp xếp công việc để lo chuyện con cái. Chúng tôi dự định tháng tới sẽ xin nghỉ phép dài để đi thụ tinh nhân tạo. Vậy là, cuối cùng tôi cũng đã nhen nhóm được niềm vui sau bao ngày chờ đợi...
Nhưng chính trong những ngày mong ngóng để đón con đó, tôi vô tình phát hiện ra sự thật vô cùng khủng khiếp. Đến bây giờ tôi vẫn chưa hết bàng hoàng và không tin nổi rằng đó là sự thật, rằng những ngày qua tôi sống trong lừa dối. Rằng những bát thuốc bổ anh ân cần sắc cho tôi uống mỗi ngày kia, chính là thứ thuốc ngừa thai mà tôi không hề hay biết. Khi nghe được anh nói chuyện điện thoại với người đã bán cho anh mấy năm nay rằng: "Chị không phải cắt cho em nữa, giờ cô ấy đòi thụ tinh nhân tạo rồi nên khỏi cần ngừa..." thì tôi mới ngã ngửa. Tôi muốn lao vào để cào xé anh nhưng không thể, tôi gục ngã...
Anh thú nhận rằng đã từng có 2 đứa con với người khác trước khi đến với tôi, mẹ đứa bé không may mất rồi nên bao năm qua anh phải nhờ người nuôi dưỡng giúp, và hàng tháng gửi tiền cho chúng. Anh muốn dần dần thuyết phục tôi đưa các con về sống cùng, thay vì đẻ thêm đứa nữa. Nhưng dù có nói gì thì làm sao tôi chấp nhận được mình bị lừa dối trong suốt thời gian dài như thế. Sao anh không nói sớm hơn, tôi có thể nuôi 2 đứa con của anh, nhưng không thể bắt tôi không sinh đứa con mà tôi mong đợi được. Tại sao anh lại tàn nhẫn với tôi như thế? Tại sao anh nhẫn tâm lừa dối cả người mẹ đáng thương của mình? Không, không bao giờ tôi có thể tha thứ được.
Giờ tất cả muộn quá rồi, tôi đã đau như không thể đau thêm được nữa. Tôi hận chồng, hận chính mình đã ngu ngốc mà không nhận ra. Giờ cuộc đời tôi thành ra lỡ dở, làm sao tôi có thể sống tiếp được đây?
Theo VNE
Chồng bỏ bồ nhưng không về với vợ Chồng bỏ bồ nhưng không về với vợ. Anh nói cần có thời gian. Thời gian để vượt qua mặc cảm tội lỗi hay là để quên người cô bồ cũ của anh. Đó là trường hợp của chồng tôi. Anh ấy ngoại tình, rồi tự động ra ngoài ở với bồ bất chấp sự đau khổ của tôi, lời khuyên can của...