Những người yêu nhau thỉnh thoảng vẫn vô tình làm nhau đau…
Những người yêu nhau thỉnh thoảng vẫn vô tình. Yêu mà lại làm nhau buồn, làm nhau đau, lại có những phút vô tình bỏ “rơi” người ấy cô đơn lạc lõng.
Những người yêu nhau thỉnh thoảng vẫn vô tình.
Yêu mà lại làm nhau buồn, làm nhau đau, lại có những phút vô tình bỏ “rơi” người ấy cô đơn lạc lõng.
Có lẽ tình yêu là thế. Kẻ đỏng đảnh, hay hờn dỗi, thích bày trò và làm những chuyện ngớ ngẩn vậy đó.
Những lúc đứng rất gần nhau nhưng em lại vờ như không thấy, lại không nói với nhau một câu nào, lại bỏ đi để lại một nỗi hụt hẫng trống vắng trong lòng người còn lại.
Những lúc đi chung trên một con đường nhưng lại vờ cười nói với đám bạn và đi qua anh vô tình như không nhìn thấy.
Những lúc nhắn tin với nhau nhưng lại vội chúc ngủ ngon dù rằng muốn nói rất nhiều.
Những lúc ẩm ương muốn anh quan tâm nhưng đến khi anh đến thì lại vờ như “Đây chả thèm”.
Em đã làm như vậy.
Và tồi tệ hơn,
Video đang HOT
Những lúc thấy mồ hôi đổ ướt cả vai áo,
Những lúc thấy giọt nước mắt buồn tủi của ai đó,
Nhưng em chỉ đứng nhìn, như một con ngố,
Dù trong lòng thương nhiều lắm!
Em đang ở những lúc ẩm ương như thế. Những phút ẩm ương làm anh buồn. Muốn tiến tới lắm, nhưng lại có một vật cản vô hình nào đó ngăn em lại. Ngăn em tiến bước đến bên anh. Người mà em thương rất nhiều…
Nhưng rồi em chợt nhận ra, nếu em cứ ngốc hoài như thế. Em sẽ mất anh. Chàng trai của em!
Bên cạnh những phút giây vui vẻ, ngọt ngào, tình yêu còn cần sự đồng cảm, quan tâm, chăm sóc.
Đó là khi không cần một lời nói, chỉ ngồi bên cạnh nhau, đã đủ sưởi ấm tâm hồn người kia.
Một ánh mắt ấm áp và đầy tin tưởng. Vực dậy nhau trong những lúc tinh thần tụt dốc, những lúc buồn tủi, thất vọng.
Cần thêm nhiều cái nắm tay yêu thương, nhiều cái ôm ấm áp. Cần để đôi vai cảm nhận được hơi ấm từ nhau. Thật nhiều.
Em đã quên, những lúc anh cần em, cần một sự quan tâm, một sự đồng cảm.
Em đã quên, con gái là sinh vật thích sự dịu dàng chiều chuộng, nhưng con trai cũng cần những cử chỉ quan tâm như thế. Những phút giây họ mềm yếu đến mong manh. Những phút giây họ cần sự thương yêu từ người con gái hơn bao giờ hết.
Em tự hỏi mình đã ngớ ngẩn đến mức nào mà không nhận ra rằng anh đang cần em.
Tại sao em lại đối xử với người em yêu thương như thế?
Không phải vì hết yêu.
Mà vì em đã không chịu hiểu.
Thiếu đi sự cảm thông, quan tâm dịu dàng.
Thương nhau tha thiết có gì là sai?
Em tự trách mình, sao lại để chàng trai của em phải cô đơn.
Sự lạnh lùng thờ ơ đang giết chết những cảm xúc ban đầu của chúng mình.
Em sai rồi.
Cho em một cơ hội chuộc lỗi, anh nhé!
Hãy để em thương anh.
Nhiều hơn nữa.
Em không muốn anh phải cô đơn.
St
Chúng ta vô tình làm tình cảm sứt mẻ vì những lần cãi vã vô nghĩa..
Hôm nay chúng ta đã ngồi lại để nói với nhau những lời thật thà này, lạnh lẽo và vô cảm hệt những người xa lạ. Anh có để ý không? Từ bao giờ ấy, từ bao giờ mà khi gặp em anh không còn cười vui?
"Anh không phải là người đàn ông của em", em đã nói như thế với anh, em không chắc liệu rằng anh có đau lòng hay đó chỉ là thái độ giận dỗi như những lần khác. Nhưng, thực sự em rất đau lòng khi phải nói ra những câu như vậy.
Anh biết mà, em không còn yêu anh nữa mà phải nói là đã thương anh rất nhiều. Anh cũng thường bảo anh thương em, nhưng không anh à, anh sẽ không hiểu được đâu! Em thương anh như một người một nhà, cảm thấy xót khi anh đau như thể đó là một phần cơ thể của mình. Anh có tin không? Mỗi lúc em tức giận, em lại như một kẻ điên phát ngôn cuồng dại, em chửi rủa, nói những lời nặng nề, cay nghiệt nhất. Kể cả với những người em ghét em cũng chẳng bao giờ biến mình thành kẻ vô văn hóa như thế.
Em thương anh nhiều nên mong mỏi tình cảm ở anh cũng nhiều. Em mong anh sẽ cũng nóng lòng gặp em như em hằng ngày em thấp thỏm chờ đợi để xem liệu rằng hôm nay anh có ghé qua không. Em mong anh sẽ thấy đau lòng khi em ốm, thấy lo lắng như em là người thân của anh ấy.
Em mong anh sẽ vì em mà bỏ qua một vài mối quan hệ không cần thiết, sẽ luôn bên cạnh bênh vực em, đứng về phía em dù em có ghen tuông vô cớ với một cô gái nào đó. Em mong anh cũng thử một lần rơi nước mắt để hiểu được cảm giác của em mỗi lần cãi nhau, giận nhau. Em mong anh hãy nhanh chóng nhận ra rằng em cũng quan trọng với anh và giữ em ở lại trước khi em mỏi mệt mà chùn bước. Nhưng hơn hết em mong anh yêu thương em, cảm thấy hạnh phúc vì yêu thương em, chứ không cần yêu thương vì trách nhiệm của một kẻ mang danh người yêu.
Anh có để ý không? Từ bao giờ ấy, từ bao giờ mà khi gặp em anh không còn cười vui vẻ nữa, từ bao giờ anh không còn âu yếm, vỗ về em như một đứa trẻ đáng yêu nữa, từ bao giờ mà gặp nhau chỉ toàn là nước mắt, là để phân bua đúng sai? Em cũng chẳng biết. Thật nặng nề và mệt mỏi phải không anh? Em thì ra sức chất vấn. Anh thì cố hết sức trả lời. Đơn giản là thỏa mãn sự hiếu thắng của bản thân mà chúng ta vô tình quên mất, chúng ta vô tình làm tình cảm sứt mẻ, vơi dần sau những lần cãi vã vô nghĩa.
Em đã từng nói em sẽ lấy anh vì anh là người tốt, nhưng rồi cũng chính em nói rằng anh không phải người đàn ông dành cho em, anh nghĩ em mâu thuẫn quá phải không? Không phải đâu. Với em anh luôn luôn tốt, tìm đâu một người con trai ngoan ngoãn, một người đàn ông thật thà, trách nhiệm như anh. Nhưng vì em tham lam quá chăng? Em cần nhiều hơn nữa những quan tâm, những yêu thương thật lòng. Em vẫn mong mỏi có một người yêu em nhiều hơn cả bản thân mình, thương em vô điều kiện như bố mẹ em ấy. Có thể người khác nghĩ ước muốn của em là hoang đường, nhưng với em người đàn ông để em có thể lấy làm chồng là người như thế đó. Và đã từng có lúc em nghĩ và mong đó là anh...
St
Vô tình nhặt được thứ đồ rơi trên xe của chồng, trái tim tôi dường như vỡ nát Tôi chết lặng khi nhận ra thỏi son đó, giống hệt với thỏi của tôi và là đồ người bạn gái thân nhất của tôi tặng... Tôi làm trong một công ty truyền thông, còn chồng tự mở được một công ty riêng, hai đứa còn khá trẻ, ngày xưa trải qua nhiều năm trời yêu nhau, lúc đó còn khó khăn ghê...