Những người yêu nhau rồi sẽ tìm thấy nhau
Anh đặt lên môi cô nụ hôn có lẫn nước mắt, anh không muốn mất cô và con lần nữa. Giờ thì chẳng điều gì ngăn cản được anh đến với cô.
- “Này anh, mình yêu nhau bao lâu rồi nhỉ?”
- “5 năm, 7 tháng, 2 ngày rồi em ạ. Sao tự nhiên hỏi thế, định kiểm tra trí nhớ anh hả”. Anh cười cười bẹo má cô.
- “Mình chia tay anh nhé”. Cô gạt tay anh ra, nhìn anh thật nghiêm túc: “Em có thai rồi, với một người đàn ông khác, em sẽ đi lấy chồng”.
Miệng anh cứng đờ, anh trầm ngâm một lúc lâu rồi thì thầm nói: “Thật hạnh phúc em nhé, anh xin lỗi.”
- “Không, anh đâu có lỗi gì. Là em có lỗi, em phản bội anh rồi. Sao anh không trách mắng em đi”.
- “Đồ ngốc, anh có tư cách gì để trách em. Anh chẳng thể cho em một đám cưới, giờ có người khác cho em rồi. Anh mừng vì cuối cùng em cũng hạnh phúc. Anh chỉ là thằng đàn ông hèn kém chẳng thể mang lại hạnh phúc cho người mình yêu”. Anh ngập ngừng một lúc khẽ hỏi: “Hôm cưới, cho anh được đến nhìn em một chút nhé. Chắc hẳn em sẽ rất đẹp khi mặc váy cưới, anh chỉ muốn nhìn em một chút thôi, chỉ một chút thôi”.
- “Đừng anh, chúng mình gặp nhau hôm nay thôi nhé. Ngày mai, hãy coi như không quen nhau đi.Tình yêu của anh, em sẽ chôn kín vào tận đáy lòng. Anh cũng quên em đi, đi tìm cho mình một hạnh phúc mới nhé. Thôi em phải về đây, chào anh”. Cô vội quay đi cố giấu những giọt nước mắt đang thi nhau rơi xuống. Anh gục đầu ngồi lại quán, có giọt nước mắt đắng chát chầm chậm lăn xuống, anh mất cô thật rồi.
Anh yêu cô, yêu hơn cả bản thân mình nhưng anh lại chẳng thể mang lại hạnh phúc cho cô. Tất cả đều là chuyện của thế hệ trước. Bố anh và bố cô là bạn học, hai người chung vốn làm ăn. Khi công ty đang ăn nên làm ra, bố cô cướp trắng tất cả của bố anh. Quá sốc, bố anh tăng huyết áp và bị ngã, sau đó không lâu thì ông mất. Quá đau buồn, mẹ anh bán nhà ở thành phố đưa anh về quê ngoại ở. Từ đó một tay mẹ ở vậy nuôi anh khôn lớn. Khi gặp cô và yêu cô, anh đã đưa cô về nhà thăm mẹ. Nhà chỉ có hai mẹ con nên anh muốn cô có nhiều cơ hội gần gũi với mẹ hơn. Mới đầu mẹ anh cũng khá ưng ý cô, bà quý cô chẳng khác gì con cái trong nhà.
Lần thứ hai anh đưa cô về, khi nói đến chuyện gia đình bố mẹ cô, thì mặt bà tái lại. Bà kêu mệt rồi đi nghỉ. Sau lần đó bà cấm anh không được yêu cô nữa. Rồi bà kể chuyện bố cô và bố anh, bà nói bố cô chính là kẻ đã giết chết bố anh, vì ông ta mà bà thành góa phụ còn anh mồ côi cha. Lúc đó anh đã tuyệt vọng, đau khổ đến mức nào. Bảo anh ngừng yêu cô, tim anh đau như bị xé vụn, anh không làm nổi. Nhưng lấy cô, anh cũng không đủ bất hiếu để nhìn mẹ đau khổ thêm nữa. Mẹ nói nếu anh lấy cô, bà sẽ chết theo chồng. Anh mất bố rồi, làm sao có thể mất mẹ đây. Chữ hiếu chữ tình thật khó lựa chọn. Thế nên anh và cô, cứ yêu nhau như thế, yêu mà không biết tương lai ngày mai sẽ ra sao. Cô chấp nhận yêu anh mà không cần danh phận, yêu anh đến bao giờ tim cô ngừng đập.
Anh biết rồi sẽ có ngày cô cũng bỏ anh thôi, làm sao cả đời cô chỉ yêu một người đàn ông không thể cưới mình được. Ngày đó cuối cùng đã đến, anh sao có thể trách móc gì cô. Cô đã cho anh hơn 5 năm tuổi trẻ để ở bên anh. Giờ anh không thể ích kỉ giữ cô lại bên mình, anh có gì để bù đắp cho cô đây ngoài một tình yêu chân thành. Nhưng cuộc sống, vốn có nhiều điều cần chúng ta phải làm hơn là yêu. Cô cũng còn gia đình, cũng phải sống báo hiếu cho bố mẹ cô nữa. Có lẽ buông tay lúc này là tốt nhất, dù sao anh cũng thầm mong cô thật hạnh phúc. Mong người đàn ông kia sẽ đối tốt với cô, mong cô quên hẳn anh đi.
Từ ngày đó anh chẳng còn gặp lại cô. Anh cũng chẳng thể yêu một ai khác, mẹ anh giục anh lấy vợ, nhưng anh cứ lần khất mãi. Rồi một ngày, mẹ gọi anh về nhà, bà nói muốn giới thiệu cho anh một cô gái. Bà nói bà sắp đi gặp bố anh rồi, muốn nhìn thấy đứa cháu đích tôn mới dám gặp tổ tiên. Anh đành chiều lòng mẹ lấy cô gái ấy. Vợ chồng anh sống không mấy vui vẻ, anh cứ nhàn nhạt như một cái bóng trong chính ngôi nhà của mình. Vợ anh nhận thấy tình cảm hờ hững của chồng nên đi tìm niềm vui bên ngoài.
Anh biết nhưng cũng chẳng vạch mặt cô ta, lỗi cũng do anh thôi. Cuộc sống nhàm chán kéo dài được gần một năm thì cô ta đòi ly hôn để theo người tình. Vậy là từ đó anh vẫn đơn độc. Mẹ anh cũng chẳng bắt anh lấy vợ nữa. Thỉnh thoảng anh bắt gặp mẹ thắp hương cho bố rồi khóc. Thương mẹ, nhưng đối diện bất kì người phụ nữ nào, anh cũng không thể rung động, anh chỉ nghĩ đến cô. Lấy vợ nữa, chỉ thêm bi kịch, chỉ khổ người con gái ấy thôi.
Rồi anh tình cờ gặp lại cô. Cô đưa con trai đi công viên chơi, thằng bé rất bụ bẫm đáng yêu. Anh sững lại ngắm nhìn mẹ con cô đang vui đùa từ xa, nụ cười của cô dành cho con trai thật tươi nhưng đôi mắt sao có gì đó u buồn. Hay cô không hạnh phúc? Mãi đến khi thằng bé vấp ngã, anh mới chạy lại đỡ nó lên.
- “Con không sao chứ? Cảm ơn anh”. Cô vừa nói vừa phủi bụi cho con trai mà chưa kịp nhìn anh.
Video đang HOT
- “Thằng bé đáng yêu quá. Em sống tốt chứ?”
Cô giật mình khi nghe thấy giọng nói của anh. Giọng nói mà bao năm nay cô vẫn luôn nhớ nhung đến.
- “Là anh sao? Cảm ơn anh, em sống rất tốt. Còn anh thì sao?”
Anh còn chưa kịp trả lời thì nghe thằng bé thì thào với mẹ nó:
- “Sao chú ấy giống bố con vậy? Chú ấy là bố hả mẹ?”
Cô lừ mắt với con trai: “Con chào chú đi rồi mình về.”
- “Không, con muốn chơi nữa. Mẹ cho con chơi một chút nữa đi, con sẽ ngoan mà.”
- “Em để anh đưa cháu đi chơi một lát được không?”. Câu nói của thằng bé làm anh hơi chú ý, sao nó lại nói anh giống bố nó. Mà nhìn kĩ anh thấy nó có nét quen quen, hay bố nó là người anh biết.
- “Thôi em phải về, chồng em đang chờ.”
- “Mẹ nói dối, mẹ cho con chơi nữa đi”. Thằng bé mếu máo hét lên. “Làm gì có ai chờ mẹ ở nhà, hu hu hu…”
- “Cháu bé ngoan nào, chú chơi cùng cháu có được không. Cho chú biết cháu tên gì?”. Anh bế thằng bé lên đi trước, mặc kệ cho cô có đồng ý hay không.
- “Được ạ. Vui quá, có chú chơi cùng. Cháu tên là Phong Nam ạ. Chú tên là gì?”
- “Chú là Phong”. Anh mỉm cười vuốt tóc thằng bé, đôi mắt của nó quen thuộc quá.
- “A, hay quá. Chú giống tên bố cháu. Nhìn chú cũng giống bố cháu trong hình nữa”.
- “Sao lại giống bố cháu trong hình? Bố cháu không ở cùng mẹ con cháu à?”
- “Cháu chưa được gặp bố bao giờ. Mẹ cho cháu xem hình và nói đó là bố. Mẹ nói bố ở xa lắm, không đến ở với mẹ con cháu được. Cháu phải ngoan thì bố mới yêu. Cháu…. Cháu muốn gặp bố. Các bạn cháu ai cũng có bố. Chú đưa cháu đi gặp bố được chứ ạ?”
Anh lặng thinh trước lời non nớt của con trẻ. Chồng cô đâu? Anh ta là ai, sao lại không sống cùng cô? Anh ta tên là Phong, tấm hình của anh ta giống anh, hay là… Anh chợt giật mình với suy nghĩ ấy. Thằng bé, đúng rồi, ánh mắt của nó quen thuộc chẳng phải giống ánh mắt anh sao. Sao anh ngu ngốc vậy, mãi mới nhận ra.
- “Cho anh về nhà em một lát, anh có chuyện muốn nói với em. Ở đây có Phong Nam, nói chuyện không tiện”. Anh quay lại chăm chú nhìn cô.
- “Chồng em, anh ấy rất hay ghen”.
- “Em nói dối, anh ấy không sống cùng mẹ con em. Đi nào, dẫn anh về nhà em đi”.
Bước vào nhà cô anh mới để ý căn nhà không hề có đồ vật gì của đàn ông. Vậy là Phong Nam nói đúng, có lẽ nào nó là con trai anh. Anh run run xúc động.
- “Con về phòng chơi, chú nói chuyện với mẹ con một lát rồi chơi cùng con nhé”.
- “Chú hứa không được về đâu đấy. Ngoắc tay nào”. Thằng bé chìa ngón tay nhỏ xíu ra ngoắc tay với anh. Cái động tác này chẳng phải ngày trước anh và cô hay làm sao. Ngoắc tay xong nó chạy tót vào phòng để lại không gian ngại ngùng cho anh và cô. Lâu lắm rồi anh với cô mới ở cùng nhau như thế này.
- “Chồng em đâu? Phong Nam là con ai?”
- “Tất nhiên của chồng em, mà anh có quyền gì hỏi chuyện riêng tư của em. Lần đó em nói rồi, chúng ta đã thành người xa lạ”.
- “Không đúng. Phong Nam rất giống anh. Nó là con của anh đúng không?”
- “Không, anh đừng lầm tưởng, nó chẳng có chút liên quan gì đến anh”.
Không để cho cô nói thêm, anh ôm siết cô mặc cô giãy dụa: “Xin em, nói cho anh sự thật đi. Phong Nam là con trai anh đúng không? Em không nói, anh cũng có nhiều cách để tìm ra sự thật. Nhưng anh muốn chính miệng em nói ra, anh xin em”.
Cô khóc, cô đấm vào ngực anh mà khóc như một đứa trẻ. Bao năm qua, làm mẹ đơn thân không đơn giản chút nào. Gia đình cô không đồng ý, khi biết chuyện cô mang thai với anh, mẹ đưa cô đến bệnh viện để phá bỏ. Lúc đó cô chỉ còn cách chạy trốn. May mắn cô được một người bạn giúp đỡ trong thời gian cô mang thai. Sinh con xong cô đi làm nuôi con, cô muốn cho con một cuộc sống tốt nhất. Bao nhiêu vất vả hờn tủi như những giọt nước mắt thấm vào vai áo anh nóng bỏng, cô không thể cứng rắn trước người đàn ông này.
- “Vâng, nó là con trai anh. Chẳng có đám cưới nào, chẳng có người đàn ông nào. Em không muốn anh bất hiếu với mẹ, em cũng muốn có một đứa con của chúng mình. Nếu anh biết, chắc gì anh đã cho em sinh con. Anh nói yêu em mà lúc nào cũng nghĩ có ngày em sẽ rời xa anh”.
- “Anh xin lỗi, là lỗi của anh mà mẹ con em vất vả bao năm qua. Cho anh chuộc lỗi với em và con nhé”.
- “Nhưng…”
Anh đặt lên môi cô nụ hôn có lẫn nước mắt, anh không muốn mất cô và con lần nữa. Giờ thì chẳng điều gì ngăn cản được anh đến với cô. Anh và cô đã xa cách bao năm, nhưng tình yêu chân thành vẫn dẫn lối để cho anh tìm lại được mẹ con cô. Cô và con là hạnh phúc, là cuộc sống của anh. Anh tin mẹ sẽ chấp nhận cô vì mẹ cũng muốn anh hạnh phúc.
Theo VNE
Tạ từ chuyện tình lẻ bóng
Cảm ơn vì ngày mai anh đã thành chồng của cô gái khác. Từ nay, em đã có cớ để quên anh.
Ngày mai, anh sẽ khoác lên mình chiếc áo sơ mi trắng,sẽ thật điển trai, anh sẽ trở thành chú rể, sẽ khoác tay người con gái khác bước vào lễ đường và chính thức trở thành chồng của người con gái khác. Và em, em sẽ mặc váy hồng xinh tươi, đến dự đám cưới anh như bao người dưng khác. Em sẽ hòa mình vào dòng người đến dự, gửi tới anh một lời chúc phúc dù cho trong lòng em đau đớn vô cùng. Nhưng em biết phải làm sao khi mà ngay từ đầu khi yêu nhau, em đã chỉ là một người tới muộn, chỉ là kẻ đến sau?
Vậy là hơn 3 năm em bất chấp mọi thứ để bên anh đã trở thành vô nghĩa lí khi anh chính thức từ bỏ thứ tình yêu thừa thãi này để lấy người con gái đã gắn bó với anh bao năm qua. So với em, có ấy có hơn thật nhiều điều để giữ được chân anh. Và điều quan trọng nhất là cô ấy dã gắn bó với anh quá lâu, thời gian đủ để khiến em trở thành kẻ thua cuộc.
Em đã yêu anh ngày từ lần đầu gặp gơ. Ánh mắt ưu tư, nụ cười hiền hậu và sự trầm ấm của anh khiến em si mê. Đừng nghĩ rằng em đã ngây thơ không biết anh có người yêu. Làm sao em không biết bởi lẽ anh là người đàn ông có trách nhiệm. Anh nói với em về chị ấy một cách say mê. Thêm một lần nữa em lại có cớ để yêu anh. Chiều chiều, đứng lặng phía sau nhìn anh đêò người con gái đó về khiến tim em thắt lại vì đau đớn. Nhưng không hiểu sao em lại không thể nào dứt bỏ được anh.
Dù biết anh đã có người con gái khác nhưng em vẫn tình nguyện làm người đàn bà đứng sau lưng anh (Ảnh minh họa)
Em thú nhận tình yêu với anh. Ánh mắt đầy bối rối, sự ngượng ngùng và khó xử của anh khiến em biết anh là một người đàn ông tốt. Em bất chấp tất cả để yêu anh Em biết mình là người có lỗi khi ôm ấp một mối tình với người đã có bạn gái nhưng em không thể ngừng nhớ về anh. Em bất chấp mọi điều chỉ để bên anh như một người dưng, chỉ để cầu xin những phút giây rảnh rỗi anh hãy dành cho em.
Đã thật khó để em thuyết phục được anh gật đầu yêu em vì anh sợ có lỗi với bạn gái. Em hiểu nỗi khổ tâm trong lòng anh. Anh không thể nào quên được chị ấy, chắc chắn đó sẽ là người con gái mà anh lấy làm vợ. Biết trước đoạn cuối con đường mình đã đi nhưng em vẫn muốn đi tới cùng, chấp nhận những đớn đau về mình. Anh ở bên em như một người tri kỉ, chia sẻ cùng em mọi cảm xúc trong đời dù anh luôn nhắc em rằng: Anh đã là người đàn ông của cô gái khác.
Hơn 3 năm em ở bên anh, đón nhận đủ mọi vui buồn dù chẳng có một danh phận. Em chấp nhận là kẻ thứ ba. Trước nay, em không bao giờ nghĩ sẽ có ngày mình yêu một cách vô lối, yêu mà không nghĩ tới ngày mai như vậy. Nhưng tình yêu làm con người ta mù quáng, làm người ta mờ mắt và có sức mạnh để dám theo đuổi tình yêu đó tới cùng.
Ngày mai em sẽ chúc phúc cho anh hạnh phúc bên người ấy. Sự hạnh phúc của anh thực sự là một niềm an ủi với mối tình lẻ bóng của em. Một lần nữa, cảm ơn anh vì đã cho em được là người thứ ba... (Ảnh minh họa)
Em thừa nhận, 3 năm qua em đã từng có lúc hi vọng anh bỏ chị ấy để đến bên em. Khi yêu, ai cũng ích kỉ như vậy phải không anh? Nhưng em chưa bao giờ nghĩ sẽ dùng mọi cách để cướp anh khỏi chị ấy. Nhân duyên là do trời định, còn em chỉ biết yêu mà thôi.
Đêm cuối cùng bên nhau, anh nói lời từ biệt và hôn em. Anh trách mình đã gieo đau khổ cho em nhưng thực tế không phải thế. Chính em là người đã chủ động bước vào tình yêu này. Chính em là người buộc anh phải yêu thêm em nữa dù anh đã có chị ấy. Em đã đặt anh vào sự khó khăn. Cảm ơn anh đã cho em nếm trải cảm giác yêu đương dù chỉ là ngắn ngủi và vụng trộm. Với em như thế đã quá đủ rồi...
Em không hối hận vì 3 năm qua đã yêu anh. Em cũng không trách cứ cuộc đời, cũng không trách cứ anh mà chỉ cảm thấy mình đã có một cuộc dạo chơi đầy ý nghĩa. Ngày mai em sẽ chúc phúc cho anh hạnh phúc bên người ấy. Sự hạnh phúc của anh thực sự là một niềm an ủi với mối tình lẻ bóng của em. Một lần nữa, cảm ơn anh vì đã cho em được là người thứ ba...
Theo VNE
Tôi là một kẻ thứ ba tủi nhục Anh hơn tôi 12 tuổi, năm nay anh 38 tuổi. Tôi và anh quen nhau cũng đã gần được hai năm rồi. Hai năm qua tôi chưa bao giờ cảm thấy mình thực sự hạnh phúc. Hồi đó khi chúng tôi mới quen nhau, anh nói với tôi là anh đang sống với mẹ ở quận 12 và tôi cũng nghĩ như thế......