Những người tình của phạm nhân mang án tử
Trong những phiên tòa xét xử tội phạm mang án tử hình, điều khiến người xung quanh chú ý ngoài bị cáo chính là hình ảnh nhân tình của họ.
Hình ảnh bi thương của người nhà phạm nhân mang án tử hình
Nhân tình tướng cướp muốn đăng ký kết hôn trước khi án tử thi hành
Đó là mong muốn của Nguyễn Thu Hằng (22 tuổi, ngụ Ninh Thuận), người tình của Hồ Duy Trúc (tự Tuấn, SN 1983). Trúc chính là tướng cướp cầm đầu băng nhóm chặt tay cô gái để cướp xe SH xảy ra trên cầu Phú Mỹ, quận 2 (TPHCM) chấn động dư luận.
Trải qua 2 lần xét xử, vào sáng ngày 24/3/2014 vừa qua, HĐXX cấp phúc thẩm tại TPHCM đã tuyên y án tử hình đối với Trúc.
Trước khi phiên phúc thẩm diễn ra, Hằng đã bế đứa con nhỏ chưa tròn 8 tháng tuổi của cô và tử tù Trúc đến tòa để hi vọng một bản án nhẹ hơn tử hình dành cho Trúc.
Hồ Duy Trúc và Hằng tại tòa
Tuy nhiên, khi nghe tòa tuyên y án tử hình, Hằng đã khóc nấc rồi té xỉu ngay tại nơi xét xử. Nghe Hằng kể về hoàn cảnh phải đối mặt trong thời gian tới, luật sư Đỗ Hải Bình – người bào chữa cho Hồ Duy Trúc gợi ý giúp cô làm hồ sơ đăng ký kết hôn. Bởi dẫu sao đó cũng là mong ước bình thường của một người phụ nữ. Nếu được chấp thuận theo ý nguyện, ngoài việc Hằng trở thành vợ chính thức của Trúc thì con trai cô sẽ có tên cha trên giấy khai sinh.
Người yêu sát thủ vụ &’xác không đầu’ bật khóc tại tòa
Video đang HOT
Nữ bị cáo Hoàng Thị Yến (24 tuổi) là bạn gái của tử tù Nguyễn Đức Nghĩa – kẻ đã gây ra cái chết thê thảm cho nạn nhân Ngô Phương Linh (SN 1984, ở phố Minh Khai, Hà Nội).
Theo hồ sơ vụ án, bị cáo Yến bị VKS truy tố tội danh không tố giác tội phạm. Hành vi của Yến là không báo công an khi biết Nghĩa gây ra cái chết cho nạn nhân Linh.
Theo Yến, ngay hôm phát hiện xác chết cô gái lõa thể không đầu trên tầng thượng của chung cư (ngày 17/5/2010), công an đã gõ cửa căn nhà ở tầng 11 của Yến. Tưởng rằng công an đến hỏi hộ khẩu nhưng khi các anh nói nhà có bị mất dao không thì Yến bắt đầu nghi ngờ. Ngay sau đó, Yến gọi cho Nghĩa nhưng không liên lạc được. Đến khoảng 10h tối, Yến chat với người yêu và hỏi: “Anh giết người à?”. Nghĩa đã thú nhận.
Nguyễn Đức Nghĩa và Hoàng Thị Yến
Khi được chủ tọa hỏi vì sao không báo công an, Yến đã trả lời rằng: “”Tại tinh thần tôi hoảng loạn”.
Tại phiên xử diễn ra ngày 14/7/2010, bị cáo Yến bị TAND Hà Nội tuyên phạt 15 tháng tù nhưng cho hưởng án treo – cao hơn mức án đề nghị (9-12 tháng tù treo) của VKS.
Cô gái đã bật khóc khi cho rằng việc làm của mình đã ảnh hưởng với cha mẹ và gia đình.
Cô gái bị hiếp dâm òa khóc vì… thủ phạm phải đi tù
Vụ án bi hài xảy ra tại xã Hậu Thành, huyện Cái Bè, tỉnh Tiền Giang. Bị cáo phải ra đứng trước vành móng ngựa chịu tội Hiếp dâm trẻ em là Lê Quốc Nhựt (SN 1995, ngụ ấp Hậu Thuận, xã Hậu Thành). Nạn nhân và cũng là người yêu &’nhí’ của Nhựt, là em Nguyễn Thị T. (SN 29/6/1999).
Giữa bị cáo và nạn nhân có hoàn cảnh gia đình khá giống nhau, cả hai sớm nảy sinh tình cảm và yêu mến nhau. Điều đáng nói là đôi trẻ đem lòng yêu mến nhau, 2 người mẹ cũng biết được điều này nhưng không cấm cản.
Ngày 14/4/2012, Nhựt và em T. đã có quan hệ tình dục với nhau ngay tại nhà một người bạn của Nhựt. Thấy con đi chơi không về, biết con gái đang ở đâu nhưng mẹ T. định dạy cho 1 bài học bằng cách báo công an. Khi công an đến tìm thì bắt gặp T. cùng đám bạn đang nhậu. Sau đó, T. có nhiều biểu hiện lạ nên được đưa đi khám nghiệm pháp y. Mẹ T. không thể ngờ, con gái của mình đã trở thành phụ nữ từ lúc nào không hay.
Bị cáo Nhựt
Tại phiên tòa xét xử, khi HĐXX cấp phúc thẩm tuyên án bị cáo Nhựt 5 năm tù giam, một việc đã khiến ai nấy đều &’cười ra nước mắt’.
Khi nghe tòa tuyên án, mẹ bị cáo vẫn còn giữ được một chút bình tĩnh, còn mẹ bị hại lại khóc rồi ngất xỉu tại chỗ. Nhựt nhìn thấy cảnh mẹ người tình vật vã mà nước mắt rơi. Gã lê đôi chân nặng nề ra xe bít bùng mà đầu luôn ngước nhìn về phía sau.
Một lúc sau, mẹ thiếu nữ choàng tỉnh, chạy theo, cố khuyên Nhựt thụ án tốt để sớm trở về. Cửa tòa đóng lại, hai người phụ nữ và cô gái chạy với theo bị cáo gào góc thảm thiết. Một lần nữa, mẹ bị hại chạy tới với tay “con rể”, bà không ngớt rơi nước mắt, đồng thời dặn dò “con rể” cải tạo tốt và sớm trở về với gia đình.
Tạm kết
Các vụ án là bài học đắt giá cho những gia đình cần quan tâm hơn đến con cái ở lứa tuổi thanh thiếu niên để tránh những nỗi đau từ sự thiếu hiểu biết của trẻ em và sự thiếu quan tâm của người lớn.
Ở các vụ án này, trong khi bị cáo đáng trách bao nhiêu thì ngược lại, nhân tình – người yêu của họ lại đáng thương bấy nhiêu. Nỗi đau mà những con người này phải hứng chịu bên ngoài chốn lao tù sẽ là rất lớn.
Theo Xahoi
Bão táp cuộc tình ở "lò luyện người" của cặp đôi giang hồ khét tiếng
Sống trong "cơn cuồng phong" của cái chết trắng, anh Kỷ nhiều lần muốn thoát khỏi nhưng không thể. Số phận anh phần nào cũng may mắn khi thoát án tù ở nước bạn.
Hạnh phúc mỉm cười sau những bước chân lầm lỡ của chị Huyền và anh Kỷ
Nhấp miếng trà nóng, anh Kỷ nhìn xa xăm như nhớ lại khoảng 5 năm trong tù. "Trong suốt thời gian ngồi tù, cha tôi không hề đến thăm, ngó mặt con dù một lần. Ông không buồn nhìn mặt anh em tôi nữa. Đau đớn hơn nữa là anh tôi đã mang căn bệnh của thế kỷ HIV. Tôi biết nỗi khổ của gia đình tôi nên cũng chỉ biết cố gắng chăm chỉ cải tạo để mong được về với gia đình. Mỗi lần mẹ lên thăm, cha chỉ dặn dò là bảo con cố gắng cải tạo, hết hạn thì ra làm người. Mình có tội với xã hội thì phải đền tội. Anh tôi mang bệnh nên cứ động viên mẹ chạy qua thăm Kỷ. Ở tù 5 năm, tôi nghĩ việc nghiện ma túy sẽ ảnh hưởng tới cuộc sống sau này. Lúc đó, HIV hoành hành ghê gớm lắm, phát bệnh trong thời gian ngắn là chết" - anh Kỷ tâm sự.
Năm năm trong tù với một chàng trai trẻ là một khoảng thời gian quá dài. Anh Kỷ luôn sống trong hờn trách, và lúc đó anh chỉ thèm một hơi thuốc cho đỡ cơn nghiền. Mãn hạn tù chưa được một ngày anh lại lao ngay vào cái chết trắng. Ra tù được 3 giờ đồng hồ, anh đã chơi ma túy lại. Lý do đơn giản là đi nhỡ chuyến phà (phà Cẩm Phả). Anh Kỷ kể lại: "Bố mẹ khuyên Kỷ: "Trong thời gian này con còn đang bị chính quyền theo dõi, làm cái gì cũng phải cẩn thận, phải biết giữ mình". Lúc đó, Kỷ cũng hứa nhiều lắm nhưng đó không phải là lời của Kỷ, mà là lời của thuốc phiện, ma túy. Bởi những kẻ nghiện không ai không hứa một lần sẽ từ bỏ cả...".
Lang thang không nghề nghiệp ở nhà đến tháng 12/2003, người cậu bên Anh gọi điện về bảo cho Kỷ sang bên đó làm ăn với mình. Nghĩ ở lại cũng là gánh nặng cho cha mẹ, Kỷ bằng lòng sang Anh. Sang đến nơi, hết tháng đầu anh không hề nhớ đến thuốc phiện, vì mới chân ướt chân ráo sang đất khách quê người nên anh cũng không dám làm càn. Anh phải tự mình bươn chải, làm rất nhiều công việc để kiếm sống qua ngày. Trong khi người cậu kêu sang bỏ mặc anh thích làm gì thì làm. Tháng thứ hai, anh bắt đầu làm quen với rất nhiều anh chị có máu mặt ở đây, ai bảo gì thì Kỷ làm đó. Anh lao vào công việc buôn lậu hàng trái phép, dần dần anh nghiện lại.
Dường như trong tâm thức của chàng công tử chỉ kiếm tiền để phục vụ cho những cuộc chơi trác táng. Kiếm tiền dễ dàng bằng cách phạm pháp để phục vụ cho ma túy. Trong khi lang thang và làm ăn ở bên nước bạn, anh Kỷ gặp một cô gái người Việt tên Kim Anh người ở Hải Phòng. Sau nhiều lần gặp gỡ, hẹn hò hai người dọn về sống với nhau. "Trông tôi có thua kém người mẫu đâu... Đẹp trai như tôi thì tán vài câu là ok à. (anh cười). Khi đó tôi thực sự cảm thấy hạnh phúc khi đang lạc lõng ở bên xứ người. Từ khi quen và có sự đồng cảm, mình cũng cảm thấy được sự ấm áp phần nào. Khi đó mình và Kim Anh chung sống khá hạnh phúc".
Chung sống khá hạnh phúc với nhau thì đến tháng 7/2004, chị Kim Anh báo tin mừng đã có thai. Ngay sau đó, anh Kỷ lại bắt đầu bỏ thuốc một lần nữa. Lúc đó Kỷ có động lực bỏ là vì đứa con. Anh cho biết: "Trong cuộc đời, bất cứ ai cũng có một động lực cho bản thân, người ta không vì cái này thì vì cái khác. Kỷ bỏ thuốc vì đứa con sắp sinh của mình. Lúc đó, Kỷ thèm làm cha hơn bất kỳ thứ gì, Kỷ bỏ thuốc để đảm bảo kinh tế cho gia đình". Những ngày vật vã vì không có thuốc, anh cắn răng chịu đựng cho đến khi gặp được những người bạn từ ở Hải Phòng cũng đi sang đây làm ăn. Kỷ xem như mình đã được trời thương.
Khi quen với chị Kim Anh, cũng là lúc anh Kỷ bắt đầu đi làm thuê. Anh dường như nhận ra một phần sức mạnh tình yêu đã lôi anh lại con đường chánh đạo. Tuy vậy, cuộc sống mưu sinh bên nước bạn không phải chuyện dễ. Những tháng ngày chán nản anh lại lao vào ma túy. Đầu năm 2008, anh bắt đầu lại "ngựa quen đường cũ". Anh bị bắt và bị phạt tù, rồi sau đó phải về nước.
Ngày về mất mẹ, mất anh...
Về tới Việt Nam ngày 20/11/2008, anh chỉ kịp ra thăm mộ mẹ một lần vì lúc mẹ mất anh đang ở bên Anh. Một tháng sau đó, anh trai của Kỷ trút hơi thở cuối cùng vì nhiễm HIV. Nhưng, ngay cái tối ngồi bên quan tài anh trai, anh Kỷ đã gọi điện cho bạn nhờ kiếm ít hàng qua đây chơi. Anh cho biết: "Đang buồn não ruột và cũng chẳng biết lúc này là giai đoạn nào mà tôi lại giở thuốc ra chơi". Từ đó, anh lại lấn sâu vào men say "nàng tiên nâu". Anh ra sức chơi bời, không làm gì, chỉ biết rút ruột số tiền mình đã kiếm được bên nước ngoài. Chẳng nhớ rõ đã phá nát bao nhiêu, chỉ biết tất cả đồ đạc, xe cộ anh mua sắm trước đó cứ lần lượt ra đi, hai miếng đất và một căn nhà. Đến khi hết tiền, dì và bố anh khuyên anh đi cai. Lúc này anh nghĩ, đã đến lúc dừng lại, chưa bao giờ mình dùng cái gì tới cạn kiệt như thế. Nếu bây giờ không đi cai thì chắc chắn tương lai sẽ lại đi tù, hoặc chết vì mắc HIV như người anh mình.
Lần đầu lên cơ sở cai, nhìn thấy trung tâm mọc lên giữa đồng hoang dại, anh thốt lên, quái lạ, cơ sở thế này thì cai cái gì. Nghĩ bụng vậy, Kỷ định quay về. Thế nhưng, chẳng biết điều gì thúc giục mà khiến anh đi một mạch thẳng vào trung tâm. Mới vào tới nơi, anh thấy chạnh lòng, buồn hiu hắt. Dần dần, anh quên hẳn... Sau đó, anh hiểu ra rằng, cai nghiện chỉ là cai ý thức, ý thức của người nghiện muốn cai bao nhiêu thì sự thành công cao bấy nhiêu. Anh Kỷ chia sẻ: "6 ngày ở trong trại, tôi xin về để thắp hương cho mẹ, tính về một hai ngày chơi luôn một thể nhưng sau đó tôi quyết định về chỉ trong 2 tiếng. Sau khi thắp hương cho mẹ xong, tôi trở lên trung tâm ngay. Lúc này, tôi thấy trung tâm chính là nơi an toàn nhất của cuộc đời mình. Nếu bỏ nơi này, rất có thể mình lại trở về con đường cũ, lại phải đối diện với ánh mắt của người cha, ngày càng mỏi mòn vì lo cho con" - anh Kỷ tâm sự.
Đứa con không bị ruồng bỏ "Để một người nghiện thoát khỏi ma túy mà khẳng định mình với xã hội hoặc người thân thì là điều không có hoặc rất khó. Hãy để người ta tự hiểu mình. Bởi cuộc sống không có gì có thể khẳng định một cách tuyệt đối. Mình chỉ dám khẳng định trong thời gian này, mình không còn thèm ma túy, không nghĩ tới nó và không muốn chơi nó nữa thôi. Ở đời không ai biết được chữ ngờ, chưa ai dám khẳng định mình không bao giờ nghiện ma túy. Đến hiện tại, Kỷ cũng chưa bao giờ dám khẳng định với cha là đã bỏ được hoàn toàn ma túy. Ông cũng động viên tôi: "Làm đâu thì làm ráng giữ sức khỏe", chỉ câu nói này thôi cũng đủ làm mình khóc thầm và cảm ơn cha vì đã không ruồng bỏ đứa con tội lỗi này"- anh Kỷ tâm sự.
Theo Xahoi
Từ giang hồ khét tiếng thành thiền sư đắc đạo Thiền sư Thích Minh Thủy chọn đường hoàn lương là tu hành khổ hạnh. Giờ đã là thiền sư, nhưng ít ai biết, trước đó ông là trùm ma túy, liên tục tổ chức cướp bóc nên nhiều lần vào tù ra tội. Thiền sư Thích Minh Thủy tên thật là Phạm Văn Hưởng, sinh năm 1952 ở Thái Bình. Khác với vẻ...