Những người lính mổ bụng đấu tranh và cuộc chiến không tiếng súng trong lao tù
Hơn 3 năm, chuyển qua 2 nhà lao, người lính Lê Văn Long đã trải qua tổng cộng 2 tháng tuyệt thực, đợt lâu nhất kéo dài đến 9 ngày. Cuộc chiến trừ gian, diệt bạo vẫn diễn ra sôi nổi, gây sự khiếp sợ cho kẻ thù ngay trong sào huyệt của chúng.
Sau một thời gian sử dụng nhiều thủ đoạn dã man nhưng vẫn không thể lấy thêm được bất kỳ thông tin nào, tháng 4/1970, địch chuyển ông Lê Văn Long (SN 1950, trú xã Hưng Đạo, Hưng Nguyên, Nghệ An, dưới cái tên Nguyễn Văn Nguyện) từ bệnh viện sang giam giữ ở nhà lao Non Nước (Đà Nẵng). Từ đây, người lính trẻ này đã bước vào một cuộc chiến đấu mới, cuộc chiến không tiếng súng nhưng không kém phần quyết liệt và đầy rẫy những hiểm nguy.
Cựu chiến binh Lê Văn Long tái hiện khí thế đấu tranh của anh em trong nhà lao
Trước khi vào lính, ông Lê Văn Long đã hoàn thành chương trình phổ thông. Ở nhà lao Non Nước, ông được tổ chức phân công phụ trách dạy các môn xã hội cho các đồng chí của mình.
Ở đây, tù nhân được chia làm hai khu. Một khu dành cho những kẻ chiêu hồi, đang được cải tạo để tung vào các đội hình tấn công hay các chính quyền tay sai. Ở khu này, các tù nhân được đối xử tốt hơn. Còn khu kia là nơi giam giữ những “tên tù cộng sản”, “lính Bắc Việt cứng đầu”. Điều kiện sinh hoạt, chế độ ăn uống ở đây cực kỳ kham khổ chưa kể địch luôn tìm cách trấn áp, khủng bố nhằm làm nao núng tinh thần của những người cộng sản.
Với những người lính vào sinh ra tử, thử thách này không quá khó khăn để vượt qua. Dưới sự lãnh đạo của Đảng ủy nhà lao Non Nước, những người lính sa vào tay giặc vẫn vững vàng trước những đòn hiểm hóc của quân thù, trong đó có thủ đoạn cài cắm, trà trộn những tên chiêu hồi vào đây để moi móc thông tin, đồng thời phá hoại khối đoàn kết của anh em trong tù.
“Ở trong tù, Đảng ủy nhà lao cũng thành lập các tòa án để xét xử những kẻ phản bội, chiêu hồi. Có thể xử một cách hợp pháp bằng cách dàn dựng thành các vụ tự tử nhưng cũng có những vụ bất hợp pháp là sau khi xử tử, một người đứng ra nhận trách nhiệm. Những người nhận nhiệm vụ này cũng cầm chắc cái chết trước sự trả thù tàn độc của những tên quân cảnh, của bộ máy cai ngục”, ông Long nhớ lại.
Trong hơn 3 năm bị giam cầm, ông Long đã trải qua tổng cộng 60 ngày tuyệt thực, trong đó có đợt tuyệt thực 9 ngày
Để phản đối các chính sách hà khắc, tàn ác của quân cảnh và bọn cai ngục, các tù nhân được Đảng bộ nhà lao tổ chức tuyệt thực. Có những cuộc tuyệt thực kéo dài nhiều ngày. Những người tù chỉ uống từng ngụm nước nhỏ để cầm hơi. Ruột gan cồn cào, miệng nhớt lại, không thể mở ra, môi ai cũng lợt lạt, nứt nẻ. Có những lúc tự thỏa hiệp với mình nhưng rồi lại gạt phắt ra. Đó là cuộc chiến chung của anh em đâu phải của riêng người nào?
Trước những đợt tuyệt thực kéo dài, biết không thể khuất phục những người lính này, bộ máy cai ngục đã chấp nhận nới lỏng một số chính sách cho tù nhân, một số quyền dân sinh được đảm bảo hơn trước.
Video đang HOT
Sau 2 năm bị giam giữ tại Non Nước, tháng 3/1972, ông Lê Văn Long bị chuyển ra nhà tù Phú Quốc. Tại đây, các điều kiện sống, lương thực, đặc biệt là nước uống cực kỳ khó khăn, thiếu thốn. Những cuộc đấu tranh đòi quyền dân sinh diễn ra quyết liệt hơn.
Từ trên giường bệnh đến nhà lao Non Nước, nhà tù Phú Quốc đã diễn ra những cuộc chiến đấu hết sức quyết liệt và anh dũng của những người lính sa vào tay giặc. Những cuộc chiến đấu trong chốn lao tù đã chia lửa với các chiến trường để góp phần cùng dân tộc đi đến ngày toàn thắng.
Ở đây, ông Long tiếp tục được Đảng ủy nhà lao phân công dạy văn hóa cho anh em. “Sáng đó, tôi đang dạy cho anh em tù nhân người Quảng Ngãi tập đọc. Tôi dạy anh em đọc bài thơ chúc Tết năm 1968 của Bác Hồ thì hai tên quân cảnh xông vào. Chúng bảo tôi tuyên truyền chính trị nên một tên túm cổ áo tôi, lẳng lên sạp.
Tôi tức quá, cố sức tung một cú đấm vào mặt hắn nhưng hắn né được. Người bạn tù Nguyễn Ngọc Ký (lúc đó lấy tên là Quý, quê Hà Tĩnh, bị cụt cánh tay trái), vớ được chiếc gậy của tôi, nhằm vào cổ tên quân cảnh phang mạnh. Máu từ cổ tên quân cảnh tuôn xối xả, tên đi cùng lập tức kéo đồng bọn ra khỏi buồng giam.
Sau khi ông Long và ông Quý đánh quân cảnh bị thương, bọn cai ngục càng đàn áp tù nhân dữ dội hơn. Dưới sự lãnh đạo của Đảng ủy nhà lao, 11 người đã đứng ra tự rạch bụng đấu tranh, đòi cải thiện điều kiện sinh hoạt cũng như các quyền dân sinh khác
Trưởng liên khu trại giam lên loa thông báo tù nhân tấn công quân cảnh, yêu cầu giao nạp 2 người này cho ban chỉ huy liên khu. Không muốn liên lụy đến anh em, tôi và anh Quý xin ra nhận nhưng Đảng ủy trại giam không đồng ý”, ông Long kể tiếp.
Không bắt được 2 người đánh quân cảnh, địch cắt toàn bộ khẩu phần ăn, nước uống của tù nhân, thực hiện một cuộc ngưng thực để trừng phạt tập thể. Sau 5 ngày bị ngưng thực, Đảng ủy nhà lao phát động các tù nhân mổ bụng đấu tranh.
11 Đảng viên ưu tú nhất được lựa chọn. Tù nhân tập trung ra sân, tố cáo tội ác của quân cảnh và cai ngục. Bọn cai ngục tìm cách thương lượng với các tù nhân, tránh sự chú ý của các tổ chức nhân quyền quốc tế đang giám sát hoạt động của các trại giam. Đại diện tù nhân yêu cầu chấm dứt các hành động tra tấn, vô cớ đánh đập tù nhân, cải thiện các điều kiện sinh hoạt… nhưng không được chấp nhận.
7 trong số 11 người tù đã tự dùng dao rạch bụng mình để thể hiện sự phản đối một cách cao nhất. Trước khí thế đấu tranh của những người lính này, địch đành phải nhượng bộ, đồng ý không truy cứu vụ 2 lính quân cảnh bị đánh kia nữa, đồng thời cung cấp lương thực, các nhu yếu phẩm cần thiết cho các tù nhân và tổ chức đưa những người bị thương đến bệnh viện chữa trị.
Cuộc đấu tranh trong nhà lao kéo dài cho đến khi Hiệp định Pari được ký kết. Theo nội dung đã được thống nhất trong Hiệp định Pari, tù nhân sẽ được trao trả cho hai bên. Tuy vậy, cuộc đấu tranh của những người lính sa vào tay giặc vẫn chưa kết thúc…
Hoàng Lam
(Còn nữa)
Theo Dantri
Người lính mất một chân và cuộc đấu trí trên giường bệnh
Từ trên giường bệnh đến nhà lao Non Nước, nhà tù Phú Quốc đã diễn ra những cuộc chiến đấu hết sức quyết liệt và anh dũng của những người lính sa vào tay giặc. Những cuộc chiến trong chốn ngục tù đã chia lửa với các chiến trường để góp phần cùng dân tộc đi đến ngày toàn thắng.
Chỉ còn một chân, cùng với chiếc nạng, cựu chiến binh Lê Văn Long (SN 1950, trú xóm 3, Hưng Đạo, Hưng Nguyên, Nghệ An) vẫn đi lại thoăn thoắt. Phần chân ấy ông đã để lại chiến trường Quảng Nam - Đà Nẵng trong những năm tháng chiến tranh chống Mỹ cứu nước quyết liệt nhất.
Cựu chiến binh Lê Văn Long đã để lại một phần thân thể trên chiến trường trong giai đoạn ác liệt nhất của cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước
18 tuổi, chàng thanh niên Lê Văn Long tòng quân nhập ngũ. Sau thời gian huấn luyện, người lính trẻ được bổ sung vào Tiểu đoàn 1, Trung đoàn 3, Sư đoàn 2, Quân khu 5. Lúc đầu Lê Văn Long làm công vụ cho cán bộ, sau chuyển qua trinh sát liên lạc, phòng tăng rồi lại quay về thông tin.
"Tôi bị thương do lọt vào ổ mìn phục kích của địch khi tấn công đồn và kho lương của địch ở ấp Bình Tú (huyện Thăng Bình, Quảng Nam) vào đêm Giao thừa năm 1970", ông Long kể.
Theo kế hoạch, đúng đêm Giao thừa năm 1970, đơn vị sẽ phối hợp với Huyện đội Thăng Bình và du kích tấn công vào cơ sở và kho lương của địch đóng tại ấp Bình Tú. Ngoài việc tiêu hao lực lượng địch, họ có nhiệm vụ lấy lương thực phục vụ cho cuộc chiến đấu lâu dài, khi tiếp tế từ miền Bắc vào gặp khó khăn.
"Đồng chí trinh sát dẫn đường bị ốm đột ngột nên tôi đang lên cơn sốt sét phải phụ trách thay nhiệm vụ dẫn đường vì trước đó tôi là người tham gia trinh sát. Đêm Giao thừa trời tối đen như mực, người đi trước rải lộ tiêu (tiêu dẫn đường), người đi sau bám vào đó mà bước, người cuối cùng thu lộ tiêu lại.
Thoát ra khỏi bãi mìn với chiếc chân trái nát bấy, Lê Văn Long lại lọt vào tay địch khi bệnh viện bị phát hiện và san phẳng
Đội hình đi trong im lặng để đảm bảo bí mật nhưng khi gần đến ấp Bình Tú thì 3 người đi đầu lọt vào bãi mìn của địch. Tiếng nổ chát chúa vang lên, đội hình tấn công bị lộ. Từ trong đồn, địch thả pháo sáng, bắn như vãi đạn. Anh em chỉ kịp kéo tôi ra ngoài khi cẳng chân trái nát bấy", ông Long nhớ lại.
Điều kiện thiếu thốn, bàn chân trái mất gần hết, chỉ còn cái gót chân treo lủng lẳng. Anh em đành phải cắt gót chân cho ông mà không có thuốc mê. Ông choáng, ngất lịm. Sáng mùng 1 Tết, ông Lê Văn Long được đồng đội cáng lên bệnh viện của tỉnh đội Quảng Nam.
Đơn vị được lệnh quay ra Quảng Trị, ông bị kẹt lại đây. Một tuần sau, vết thương chưa kịp liền thì bệnh viện tỉnh đội bị địch phát hiện do được 1 tên chiêu hồi chỉ điểm. Gần 700 tên lính được trang bị vũ khí tối tân đã cắt rừng, đánh úp vào bệnh viện, nơi chỉ có những thương binh nặng, dân thường và y bác sĩ.
Sau khi dùng vũ khí gần như san phẳng bệnh viện, chúng cho người tỏa ra, lùng sục từng căn hầm, từng hốc đá để tìm người. Chúng tìm thấy ông Lê Văn Long đang lên cơn sốt rét với một chân bị cắt gần đến đầu gối đang rỉ máu sau một hốc đá.
Người lính Lê Văn Long bị địch bắt và đưa về Bệnh viện Duy Tân (Đà Nẵng) để cứu chữa và khai thác thông tin. Lúc này chiếc chân nhiễm trùng, những mối chỉ đã bung ra. Ông được xử lý và khâu lại để cứu chiếc chân khỏi nguy cơ tháo đến khớp háng.
Ông Long hồi tưởng lại cuộc đấu trí với địch từ trên giường bệnh
Trên giường bệnh, ông Lê Văn Long khai là Nguyễn Văn Nguyên, là tân binh, không nhớ phiên hiệu, không nắm rõ các thông tin về đơn vị. Ngày nào cũng vậy, kẻ thù vào buồng bệnh, bắt đầu những câu hỏi cũ để tìm kiếm những thông tin về lực lượng của phía bên kia. Đó thực sự là những ngày đấu trí căng thẳng khi vừa phải hứng chịu nỗi đau thể xác, vừa phải giữ cái đầu thật tỉnh táo để tránh bị dẫn vào những cái bẫy bằng câu chữ đã chuẩn bị trước của địch.
Tuy nhiên, những viên thuốc giảm đau không thể giúp ông tỉnh táo hơn trước tên sỹ quan được đào tạo bài bản về khả năng khai thác thông tin. Trong một buổi lấy khẩu cung trên giường bệnh, ông Lê Văn Long vô tình để lộ số mật hiệu của Sư đoàn. Ông không thể ngờ rằng, thông tin về các đơn vị chủ lực của ta đã bị địch nắm từ trước, kể cả mật hiệu. Với những thông tin chúng đã có thì thông tin ông khai từ đầu hoàn toàn không trùng khớp. Tên sỹ quan cố gắng bằng đủ mọi cách buộc ông phải nói ra nhưng không được. Ông chỉ lắc đầu "chắc tại đau quá nên tôi nhớ nhầm".
"Tên sỹ quan tức quá, tung một cú đá vào đúng cái mỏm chân trái còn lại của tôi khiến những sợi thép tráng bạc làm chỉ khâu đứt tung. Tôi đau quá, ngất lịm", ông Long kể.
Tháng 4/1970, không khai thác được thêm gì, chúng chuyển ông Lê Văn Long ra nhà lao Non Nước (Đà Nẵng). Từ đây, người lính trẻ này đã bước vào một cuộc chiến đấu mới, cuộc chiến không tiếng súng nhưng quyết liệt và hiểm nguy ngay trong tay địch.
Hoàng Lam
Bài 2: 60 ngày tuyệt thực trong nhà lao
Theo Theo Dantri
Ai nâng đỡ cho quan lộ thần tốc của Phó Chủ tịch huyện Hưng Nguyên? Liên quan tới vụ việc ông Lê Phạm Hùng - Phó Chủ tịch UBND huyện Hưng Nguyên, tỉnh Nghệ An - có "quan lộ" thần tốc gây dị nghị trong dư luận Nghệ An, phóng viên Dân Việt đã gặp những vị lãnh đạo tại các cơ quan chức năng có liên quan để tìm câu trả lời về sự khác thường này....