Những ngày tháng không em
“Mưa vẫn mưa bay cho đời biến động. Làm sao em biết bia đá không đau”. 12h đêm, giờ này em đã ngủ chưa? Từ ngày ra trường đến nay thấm thoắt đã 6 năm rồi.
6 năm ấy có lẽ em đã không có chút thời gian nào dành cho tôi nhưng với tôi thì đó lại là quãng thời gian với bao kỉ niệm mà nhân vật chính là em. Có lẽ vì thế mà đến nay tôi vẫn không thể quên được những gì đã diễn ra giữa 2 đứa.
Tôi còn nhớ đã bao lần tự nhủ với lòng rằng “Thời gian có thể là một năm, hai năm, ba năm hay còn lâu hơn thế nhiều nhưng tôi sẽ vẫn chờ vẫn đợi em dù cho có phải đợi em bằng cả cuộc đời này”. Tôi chẳng có gì ngoài thời gian, sự kiên trì và hơn nữa đó là tình cảm chân thành dành hết cho em. Và có lẽ cũng vì thế mà tôi đã trót tin ông trời sẽ không phụ tấm lòng của tôi nhưng tôi đã nhầm, tôi đã không có em và sẽ chẳng bao giờ có được.
Video đang HOT
Không một sinh nhật nào của em mà tôi không nhớ, không một ngày Valentine 14/2 hay 8/3 nào mà tôi lại không nhớ đến em. Nhưng sao chưa khi nào tôi thấy đủ tự tin để có thể nói với em những câu nói ngọt ngào của kẻ đang yêu. Người ta nói “tình yêu là cả một sự hy sinh cho người mình yêu, dù biết là sai nhưng vẫn cứ yêu, và yêu không cần nhận lại. Dẫu vẫn biết rằng rồi sẽ phải quên, và tôi cũng đã từng cố quên nhưng càng cố bao nhiêu thì tôi lại càng nghĩ về em và càng yêu em nhiều hơn.
Tôi cũng đã tự hứa với lòng rằng đừng làm phiền em nữa, đừng gây thêm bất cứ rắc rối nào cho em nữa. Thế nhưng sao tôi vẫn cứ nghĩ về em, thế nhưng sao mỗi khi gặp em trái tim tôi lại như thắt lại và dường như không thở nổi. Cứ mỗi khi như vậy lại một lần nén lòng không bước tiếp. Vì sao ư? Thật đơn giản, em biết tôi không đơn thuần chỉ coi em là bạn, em biết tôi dành cho em nhiều hơn một tình bạn thông thường. Mà em thì không muốn tôi đi xa hơn.
Những ngày qua tôi đã cố, đã cố và giả như không có gì xảy ra, giả như mọi chuyện đều bình thường. Nhưng sao mỗi khi về đến nhà ngồi một mình tôi lại nghĩ về em, nghĩ về thời gian đã qua giữa em và tôi. Tôi biết em đã có người yêu nhưng sao tôi lại vẫn dành tình cảm của tôi cho em? Nhiều lúc tôi cũng không thể hiểu nổi chính bản thân mình. Tôi biết mình đã sai, tôi biết mình đã đi vào một ngõ cụt mà đứng trước cái ngõ cụt ấy tôi vẫn đang loay hoay xoay sở để tìm cách đi tiếp. nhưng có lẽ bởi trong thâm tâm tôi, em đã như một phần của cuộc sống của tôi.
Không biết thời gian liệu có làm cho tôi giữ vững sự bình tĩnh trước em? Dù thời gian đã cho tôi nhận ra tôi cần phải làm những gì. “Mưa vẫn mưa bay cho đời biến động. Làm sao em biết bia đá không đau” Gửi em những dòng yêu thương. Cầu mong em hãy luôn vui vẻ, hạnh phúc bên người em yêu thương.
Đây là những tâm sự của mình gửi người bạn gái từ ngày hai đứa còn học chung trường. Rất mong Toà soạn là chiếc cầu nối giúp cho tâm sự của mình tới được người bạn gái kia.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Dừng lại anh nhé
Khi anh cố gắng tìm lại cảm giác yêu em là lúc em thấy kính trọng anh nhiều hơn, tự hào về anh nhiều hơn, nhưng cũng là lúc tình yêu trong em đã nguội lạnh và có một câu trả lời cho cả hai ta.
Anh ơi, tình mình phải nói bắt đầu từ đâu anh nhỉ? Dây thước nào có thể đo mức độ tình yêu em dành cho anh? Thời gian nào có thể đếm hết ngày tháng em yêu anh, nhớ anh, mong chờ anh? Khi anh nói "bây giờ có quá muộn cho mình không em. Đã nhiều lần anh cố gắng tìm lại cảm giác năm xưa nhưng không được". Lúc đó lòng em đã thầm buồn rằng "hết rồi anh ơi, khi anh nói nhưng lời đó. Muộn rồi". Không còn cứu vãn nào cho tình cảm của đôi mình, người em cứ lặng đi và thẫn thờ vì bất lực. Nhưng rồi nghĩ đến một chút mạnh mẽ và bao năm tháng em thương anh, em lại trả lời rằng "em và tình yêu anh dành cho em sẽ giúp anh tìm lại" nhưng khi đó lòng em đã biết hết rồi. Hết rồi tình yêu của em. Không ngờ đến cuối cùng, cũng có lúc em lại nghĩ đến sự kết thúc cho mối tình quá lớn và mãi mãi này.
Mãi mãi tim em có anh, tình yêu kia luôn là vĩnh cữu với em nhưng em sẽ dừng yêu, dừng yêu anh ạ. Không là nhỏ bé cho tình yêu đó đâu anh, nhưng đã đủ lớn để dừng lại. Phải không anh?. Mãi mãi mình có nhau trong cuộc đời này anh nhé! Dù chỉ là một góc trong tim, dù chỉ là lặng thầm. Em thích những đêm tối anh lặng thầm nghĩ đến em, nhớ đến những kỷ niệm của mình. Em thích những lúc mệt mỏi và trống trải, anh lại quay về "anh nhớ em" dù tất cả chỉ là những giây phút chợt qua trong tâm trí mà đã nhiều lần anh nói ra với em nhưng bây giờ là không bao giờ còn nữa. Hãy cứ lặng thầm có em anh nhé! Và em cũng thế.
Lặng thầm nghĩ đến anh, không biết giờ này anh đang làm gì, anh có vui không, giờ này anh đang vui bên ai. Chỉ nghĩ thôi, không buồn, không ganh tỵ , không ghét anh. Sự can đảm nhất trong đời em là tiếng nói "Cám ơn anh". Cám ơn anh cuối cùng cũng đã bên em và nói ra tất cả để em thấy anh gần em hơn, hiểu anh nhiều hơn và đôi khi con người ta đã hiểu quá rõ về nhau thì không thể ở bên nhau. Cám ơn anh một lần nữa g.iết c.hết em bằng tất cả niềm tin để em thấy rằng mình cần phải sống, sống cho cuộc đời này có một ngày tốt đẹp, được vui, được hạnh phúc, được yêu thương.
Cám ơn anh đã giúp em cứng rắn quyết định một điểm dừng mà tưởng chừng như không bao giờ em dừng được. Cám ơn anh, cám ơn anh...không với nụ cười như thường khi người ta nói cám ơn mà nghẹn ngào, xót xa, và một chút cứng rắn. Anh luôn là người bắt đầu và người kết thúc cũng là anh, nhưng lần này người kết thúc sẽ là em. Anh vui không khi em trở nên mạnh mẽ như thế? Mình xa nhau thật rồi đấy anh ạ. Xa thật rồi.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Lạc lõng một tình yêu Anh biết trong cuộc sống này có rất nhiều điều khó nói, kể cả tình cảm của anh dành cho em cũng thế thôi, một thứ tình cảm mà anh không thể diễn tả được bằng lời. Em có nhớ lần đầu anh gặp em trong một dịp rất tình cờ như thế, nhưng sau đó hình ảnh một người con gái có...