Những ngày sau ly hôn (P.1)
Khi không thể tiếp tục được nữa, ly hôn đối với chúng tôi mà nói là sự lựa chọn sáng suốt nhất, đằng nào thì cũng không vướng bận con nhỏ. Ngày thứ 3 sau khi tôi nói ra hai chữ ly hôn, chúng tôi đang trên đường giải quyết chuyện này.
Nàng là bạn học chung đại học với tôi, chúng tôi yêu nhau 3 năm, sống với nhau cũng đã 3 năm rồi, hình như cũng nên chia tay rồi…
Ly hôn đối với chúng tôi mà nói cũng là một chuyện vô cùng đơn giản. Hai người đều độc lập về kinh tế, tư tưởng cả hai cũng không lạc hậu, đã cảm thấy không thích hợp với đối phương nữa, thế thì tại sao phải làm trở ngại cho đối phương đi tìm niềm vui mới?
Có điều, có một vấn đề. Ly hôn rồi, trước khi nàng chưa tìm được nơi ở mới, chúng tôi vẫn phải ở chung. Chúng tôi đều không phải là người thành phố, căn nhà bây giờ đang sống là ký túc xá của cơ quan tôi.
Tôi nghĩ một hồi cảm thấy buồn cười, lúc yêu nhau, chúng tôi rất đơn thuần, mặc dù hai bên cũng có nắm tay ôm ấp nhưng mà chuyện cùng sống chung thế này xưa nay chưa từng dám thử. Không ngờ bây giờ ly hôn rồi lại theo kịp trào lưu mới. Nếu thời gian có thể quay trở lại, tôi thà sống chung như thế này trước khi kết hôn.
Căn nhà một phòng ngủ một phòng khách, hai người khác phái không còn là vợ chồng nữa cùng ở chung với nhau, cảm thấy vô cùng ngượng ngùng.
Mặc dù trước đây rất nhiều lần nàng chỉ vào mũi tôi hỏi tôi tại sao là một người đàn ông nhu nhược như thế, rốt cuộc tôi có phải là đàn ông hay không, nhưng mà tôi biết mình suy cho cùng vẫn là một thằng đàn ông, cho nên đêm đầu tiên sau khi ly hôn, chưa bàn bạc với nàng thì tôi đã ôm chăn gối trải ở ghế sofa. Tôi không thể để một người phụ nữ ngủ ở phòng khách được?
Đêm đầu tiên, tôi ngủ rất ngon! Tối không bị ai càu nhàu bên tai, thật tuyệt! Nhưng mà, nếu sofa nhà tôi bọc vải thì tốt biết mấy, cái sofa bằng gỗ này làm cho tôi buổi sáng thức dậy, cổ có hơi nhức. Lúc trước nàng muốn mua sofa vải, nhưng tôi cảm thấy sofa gỗ xem ra sang trọng khí thế hơn nhiều, kiên quyết bắt nàng nghe theo lựa chọn của tôi. Hầy! Sớm biết ly hôn tôi phải ngủ ở sofa thì lúc đó nên nghe lời nàng được rồi.
Nói thật, sáng mỗi ngày tôi đều vì muốn đi tiểu tiện mà thức giấc. Hôm nay cũng không ngoại lệ.
Video đang HOT
Đến cửa phòng vệ sinh, bên trong có tiếng nước. Người đàn bà dở hơi này, không biết từ lúc nào có thói quen xấu, tối trước khi ngủ tắm, sáng thức dậy cũng tắm. Thôi kệ, thôi kệ, đằng nào cũng đã quen rồi. Tôi thuận tay đẩy cửa bước vào.
Tôi vừa mới kéo phéc-mua-tuya không ngờ nàng la ‘á’ lên.
‘Mới sáng sớm chắc không phải gặp ma chứ? La cái gì mà la? Làm tôi giật mình tiểu không ra nữa nè’.
‘Anh không thấy tôi đang tắm sao? Anh có phải là đàn ông không? Có người đàn ông nào mà lúc phụ nữ đang tắm lại vào giải quyết chứ?’. Nàng kéo tấm rèm lại, một tay lấy khăn tắm quấn vào người, một tay chỉ vào mũi tôi bắt đầu chỉ trích.
‘Cô la cái gì chứ? Chẳng phải giữa chúng ta còn cách một tấm rèm à? Tôi có thể nhìn thấy cái gì của cô chứ? Hơn nữa đây không phải là lần đầu tiên lúc cô tắm tôi vào giải quyết, còn phải khoa trương nữa sao? Hơn nữa, thân thể cô, tôi nhìn đã 3 năm rồi, nhắm mắt lại còn biết hình dạng thế nào, đáng cho tôi nhìn trộm nữa sao? Cô đó, cô xem cô là ai? Bây giờ chúng ta không phải là vợ chồng nữa, cô còn mong là tôi cười với cô như trước nữa sao?’.
‘Anh!…’. Nàng tức đến nói không ra lời. Quấn khăn tắm chạy ra khỏi phòng vệ sinh, tôi nghe thấy một tiếng ‘binh’ ở cửa phòng ngủ.
Ác phụ này! Tính xấu của cô để xem sau này có ai dám lấy cô nữa! Tôi ngáp một cái tiếp tục giải quyết.
Giải quyết xong, tôi quay về phòng ngủ, quần áo mà hôm nay tôi phải mặc đi làm vẫn treo ở trong tủ. Hừ! Người đàn bà đáng ghét này, khóa cửa phòng mất rồi. Tôi gõ cửa cả buổi trời, bên trong vọng ra một câu &’Tôi đang thay quần áo!’.
Thôi kệ, đằng nào cũng ly hôn rồi, nhường cô ta vậy.
Sau nửa tiếng đồng hồ nàng mới xuất hiện, ăn mặc rực rỡ, còn tô son đánh phấn nữa chứ. Đáng tiếc, lúc sắp ra cửa, nàng nhìn trừng tôi một cái đã phá hỏng hình tượng của mình.
Bởi vì nửa tiếng này mà lần đầu tiên tôi đi làm muộn.
Sau khi tan sở, tôi đi thơ thẩn trên phố giết thời gian. Mặc dù vô vị nhưng còn tốt hơn phải nhìn bản mặt của cô ta. Cứ đi như thế cho đến 9 giờ, tôi ăn một bát mỳ trên phố rồi về nhà.
Tôi vừa bước vào nhà, nàng đang ngồi trong phòng khách. Nhìn thấy tôi về, trên mặt còn nở nụ cười. Tôi chần chừ ngồi trước mặt nàng. Trời! Nàng còn rót một ly trà cho tôi nữa.
Trong hồ lô của nàng bán thuốc gì nhỉ? Tôi nghĩ đến một chữ rồi cười sắc lẻm.
‘Hôm nay ấy, tôi đã nghĩ kỹ rồi, bây giờ chúng ta không còn là vợ chồng nữa, mặc dù bây giờ tôi sống nhờ ở nhà anh một tháng, nhưng mà tôi nghĩ, để trong một tháng này tránh xảy ra những ngượng ngùng và sai lầm không đáng có, chúng ta sẽ làm theo chương 3 của Hiến Pháp thì tốt hơn’. Vừa nói, nàng dịu dàng móc ra một tờ giấy quơ quơ trước mặt tôi. ‘Anh xem thử đi, nếu không có ý kiến gì, thế thì hãy ký tên vào. Chúng ta mỗi người giữ một bản’.
Tôi cầm tờ giấy xem một lúc. Đáng ghét, trong đó nào có chương 3 của Hiến Pháp gì chứ? Cứ giống như là điều ước bất bình đẳng của liên quân 8 nước vậy!
‘Điều 1: Khi bên này sử dụng phòng vệ sinh thì bên kia không được lấy bất cứ lý do gì mà bước vào.
Điều 2: Bên này không được mượn cớ để tiếp xúc cơ thể bên kia.
…’
Tôi đếm thử, lớn nhỏ có đến hơn 26 điều, hơn nữa, mỗi điều đều đứng trên lập trường của nàng mà suy nghĩ.
‘Không ý kiến thì xin mời ký tên vào’. Nàng đưa cây bút bi đã chuẩn bị sẵn.
Tôi vốn muốn chọc cho nàng tức, nhưng mà nghĩ một chút thấy cũng không cần thiết. Đằng nào thì nhiều nhất cũng chỉ một tháng thôi mà, cố chịu một chút cũng sẽ qua. Tôi lạnh lùng nhìn nàng, cầm cây bút bi đặt tên mình vào.
‘Đúng rôì, để đền đáp chữ ký của anh, trong thời gian chúng ta sống chung, tôi vẫn tiếp tục nấu cơm cho anh’.
Tôi không nói gì.
Có cái hiệp ước bất bình đẳng ấy rồi, những ngày tháng đúng thật là gò bó. Mấy ngày đầu, cảm thấy làm gì cũng bị trói buộc. Hơn nữa, tôi vẫn tiếp tục ở ngoài ngao du tìm chỗ ăn cơm. Hứ, cho rằng nấu cơm cho tôi thì tôi sẽ cảm ơn à? Dẹp cô đi! Một tháng tôi không ăn cơm của cô, xem tôi có chết đói không! Ây, nói thì nói vậy, chứ mỗi lần lang thang thế này, ngửi được mùi thức ăn thơm lừng trong nhà người ta, trong lòng cũng có thế này thế kia. Có điều, đói chết là chuyện nhỏ, lãng phí mới là chuyện lớn!
Một tuần trôi qua tương đối bình yên vô sự.
(Còn nữa)…
Theo Nguyệt Quế/Emdep