Những ngày không có anh…
Ngày không anh, em đi hoang mang về miền đất lạ, những bước chân khập khiễng cứ nhẹ nhàng chạm khẽ lên nền đất còn ẩm hơi mưa khiến em có cảm giác như mình đang đơn độc lắm.
Chiều nay, trước khi những hạt nắng nơi hoàng hồng tắt hết, em đã kịp lưu giữ nó lại trong chiếc máy ảnh của riêng mình. Mọi người nhìn em bằng ánh mắt lạ lùng như thể đã lâu lắm rồi em chưa được ngắm nắng hoàng hôn vậy. Ừ thì đúng là vậy mà anh, kể từ lần cuối được cùng anh ngồi bên bờ biển ngắm mặt trời lặn, em chưa bao giờ một mình tìm về thứ ánh sáng huyền ảo ấy. Biết sao không anh? Vì em sợ nước mắt mình sẽ rơi, em sợ trái tim mình sẽ lại quặn thắt vì những nỗi đau rất thật .
Ngày không anh, em đi hoang mang về miền đất lạ, những bước chân khập khiễng cứ nhẹ nhàng chạm khẽ lên nền đất còn ẩm hơi mưa khiến em có cảm giác như mình đang đơn độc lắm. Em không hiểu tại sao, cũng không biết vì lí do gì mà trái tim em như thiếu đi cảm xúc, khuôn mặt lạnh tanh chẳng chút biểu hiện gì. Thế rồi, mọi người bảo em khó gần, không ai nói chuyện với em, không ai muốn cùng em kết bạn. Em lại một mình…
Thực ra, em đã quen với cảm giác ấy rồi, nên cũng chẳng cảm thấy hụt hẫng hay cô đơn lắm. Chỉ có điều, mỗi khi trời đổ mưa hay mỗi khi hoàng hôn buông xuống nơi cuối con đường, lòng em lại hoang mang và nhớ anh da diết. Những lúc như vậy, em chỉ muốn chạy thật nhanh về nơi biển vắng để quên đi thổn thức trong chính trái tim mình. Là em trốn chạy cảm xúc, là em, em chọn cách khóa chặt tình yêunơi em khiến nó không thể trao đi, càng không thể chia sẻ cho bất kì ai khác. Em ương bướng giữ lại trong em tất cả những gì thuộc về anh như thế đấy, anh có buồn, có giận em không?
Video đang HOT
Vẫn biết trong tình yêu nếu chỉ một người muốn níu giữ lấy một người thì tình yêu đó sẽ không bao giờ trọn vẹn nhưng không hiểu sao em vẫn muốn bên anh cho dù anh không còn cần em nữa. Người ta vẫn nói người con trai yêu bạn thật lòng sẽ luôn cố gắng không để bạn bước ra khỏi cuộc sống của họ. Và người con trai yêu em như thế bây giờ đã không còn tồn tại nữa rồi. Bởi anh của ngày hôm nay đã hơn một lần từ chối tình cảm của em và đẩy em về bên người khác. Những lúc như vậy, em đã không hỏi anh tại sao bởi em biết câu trả lời của anh chỉ gói gọn trong trong ba chữ “chán, mệt mỏi”. Gác lại sự tổn thương của riêng mình khi tình cảm bị chối bỏ, em cố gắng dùng tất cả tình yêu của mình để giữ anh ở lại cạnh bên.
Sẽ chỉ là một tình yêu tạm bợ thôi phải không anh? Bởi tình yêu này bất cứ lúc nào cũng có thể tan vỡ nhanh như bong bóng xà phòng khi anh không còn kiên nhẫn với em nữa. Tình cảm nửa vời, anh chấp nhận cùng em đi tiếp trên đoạn đường đầy sỏi đá rồi một ngày nào đó anh sẽ bỏ em lại nơi lưng chừng con dốc để tìm đến tự do và hạnh phúc cho riêng mình. Còn yêu nữa không với em bây giờ đã không còn quan trọng bởi hạnh phúc của người em yêu mới là điều em cần nhất.
Nói đi anh rằng anh không muốn em hiện diện trong cuộc sống của anh
Nói đi anh rằng anh không muốn phải tiếp tục trò chuyện cùng em nữa
Nói ra hết đi anh cho em hiểu những gì anh đang cần
Nói ra hết đi anh cho sự gượng ép bấy lâu trong anh sẽ không còn day rứt.
Theo Guu
Nếu yêu xin hãy nói, nếu cần xin hãy giữ lại...
Tôi từng nghe rất nhiều câu chuyện người ta nói với nhau về sự đổ vỡ, nhưng phần lớn là vì họ không dám nắm giữ. Tất nhiên, đa số nhân vật chính đều cảm thấy nuối tiếc với chuỗi ngày sau đấy...
Khi người trẻ yêu, họ sẵn sàng yêu nhau đến quên tháng quên ngày, yêu nhau đến tưởng như khó mà sống khi thiếu bóng hình nhau. Nhưng rồi chỉ vì những lỗi lầm, họ chấp rời xa nhau dù tim vẫn muốn tiếp tục, họ tự ái và không níu giữ.
Có những lúc, chúng ta phải tự hiểu rằng những cái tôi mạnh mẽ, những cái tôi độc lập của tuổi đôi mươi rồi cũng sẽ trở nên yếu mềm và cần được che chở. Những người lớn - những người đã từng trải qua tuổi trẻ - họ nói với tôi rằng sẽ có ngày em hiểu được sự nhường nhịn và thấu hiểu từ người phụ nữ có giá trị công phá đến mức độ nào. Khi ấy, tôi đang chìm trong câu hỏi vô vị nhất với một cuộc tình đang trên đà đổ vỡ: "tại sao không phải là anh làm hòa xin lỗi trước mà em phải làm hòa trước, em là con gái, em có tự ái riêng chứ", mặc dù trong lòng tôi lúc ấy nhớ anh vô cùng và muốn gặp anh đến phát điên lên. Và rồi tôi vì thứ tự ái vớ vẩn ấy mà im lặng. Đấy, với suy nghĩ đấy và tình trạng mối quan hệ như thế thì cái gì đến cũng sẽ đến. Và bây giờ, khi tôi ngồi viết những dòng này, là lúc tôi nhận ra trong tình yêu, tuyệt đối không thể có sự thắng thua. Rõ ràng nếu khi ấy tôi chịu mở lòng và dẹp bỏ cái tôi cá nhân để mà níu giữ, thì có lẽ giờ tôi đã không phải nhốt tim mình một mình như thế này.
Vì vậy, tôi chỉ muốn nói với những người yêu nhau rằng, cho dù bạn và người ấy có giận nhau như thế nào, có lầm lỗi bao nhiêu, chỉ cần còn yêu, còn thực sự cần nhau thì xin hãy níu lấy tay nhau. Giữa muôn vạn người trên thế giới, khó khăn lắm mới có thể gặp nhau và yêu nhau, đừng phí hoài nhân duyên chỉ vì cái tôi của mình. Bởi sẽ có một ngày bạn nhận ra, cái tôi cá nhân quá lớn sẽ là lí do giết chết tình yêu mà bạn vun xới bao lâu nay. Đừng để một ngày nào đó bạn chậc lưỡi tiếc nuối với nỗi nhớ da diết và rồi buông xuôi buông ra câu nói đổ thừa do duyên nợ. Vì suy cho cùng, duyên do trời tạo, nợ nằm trong tay bạn mà thôi.
Những người yêu nhau, xin hãy vì nhau...
Nếu yêu xin hãy nói, nếu cần xin hãy giữ...
Theo Guu
Người như cô ấy... Người như cô ấy, sẽ không nhận được sự yêu thương từ ai. Khoác trên minh gánh nặng của bao nhiêu nỗi đau, nỗi buồn. Khiến cô ấy đeo cho mình cái mặt nạ không cần ai bên cạnh, cặp mắt và nụ cười hồn nhiên, vẻ ngoài mạnh mẽ biết bao. Sẽ không ai cảm thấy đây là cô gái mình cần...