Những ngày cuối năm, chợt thấy lòng ấm lạ…
Những ngày cuối năm, ngồi tự sưởi ấm bàn tay mình bằng một tách cacao nóng, ngắm nhìn phố xá mà em không cảm thấy cô đơn gì cả.
“Anh này, một ngày em chợt nhận ra, khi ta bình thản nhìn vào quá khứ, không có nghĩa là ta hoàn toàn chấp nhận nó. Và buổi sáng em thức dậy, thấy tên một người cứ gợi lên một niềm trìu mến đã cũ nhưng cũng xa xôi không kém, em biết mình đã bước qua nỗi buồn rồi…”.
Những ngày cuối năm, chợt thấy lòng ấm lạ, khi em nghĩ về những điều đã cũ mà không còn thấy xót xa, nghĩ về anh bằng một cái nhìn giản dị khi chúng ta đã không còn bên nhau nữa. Thỉnh thoảng, em vẫn ngốc nghếch ước những điều ước giản đơn như được nắm tay anh trong một ngày mưa bay, hay ngồi nơi vỉa hè một đêm nhiều gió, mua hai que kem lạnh buốt rồi tít mắt cười, em vẫn mỉm cười khi ước những điều đó, chứ không còn lăn dài nước mắt nữa. Em biết mình đã bước qua nỗi buồn rồi…
Những ngày cuối năm, ngồi tự sưởi ấm bàn tay mình bằng một tách cacao nóng, ngắm nhìn phố xá, từng dòng người tấp nập vội vã trở về với mái ấm của mình, thế mà em không cảm thấy cô đơn gì cả, bởi cô đơn nhất trong em, có lẽ là lúc hoàn toàn không có hình ảnh anh ở trong tâm trí em nữa. Vậy nên em vẫn quý những giây phút như lúc này, những giây phút anh hiện hữu trong trái tim em như thể chỉ là của riêng em vậy.
Những ngày cuối năm, có người đã nói với em rằng, thời gian không thích hợp gặp một người thích hợp là nuối tiếc. Những tháng ngày bên nhau, em cứ nghĩ em sinh ra chỉ để dành cho anh thôi, nhưng chẳng ai trách được những phút dại khờ, trẻ con, yếu đuối, được cùng anh bước trên một quãng đường của hạnh phúc, với em thế là đủ rồi. Em sẽ quên những giận hờn, trách móc, khổ đau, chỉ giữ lại những niềm vui nhỏ nhặt, những hạnh phúc trong veo, những vòng tay ấm, nụ hôn ấm, và… anh thôi.
“Có thể tình yêu ấy đã đúng khi chúng ta chọn lựa để bước vào
Đặt niềm tin ở nơi dễ thấy nhất
Nhưng đâu phải yêu thương nào cũng được đổi bằng yêu thương như mình mong muốn
Lòng người đâu như bài toán
Video đang HOT
Mà chấp nhận rằng mình giải sai!
Đừng mang những hạnh phúc của ngày nào đó sống với cuộc đời từng phút giây
Bởi làm sao biết mình còn gặp ai, thương ai… như mình đã
Bởi làm sao biết gương mặt hôm nay mai kia sẽ không còn xa lạ
Bởi làm sao biết có lúc mình cần nắm tay dù chẳng hề quị ngã
Bởi làm sao biết mình phải sống ra sao…
…
Hãy để trái tim khép lại những vết thương cho mình sống cuộc đời mình!”.
Những ngày cuối năm, lòng như ô cửa sổ, đón gió về nhưng thấy lòng ấm lạ, ở đâu đó trong cuộc đời, có một người đã từng thương ta bằng cả trái tim của họ, đó là một điều may mắn rồi, phải không?
Theo Tiin
Lâu thật lâu mới lại biết nhớ thương một người
Nhưng thật buồn khi người ấy ở cách tôi hơn bốn tiếng đồng hồ ngồi máy bay, chênh nhau cả một múi giờ và chẳng cùng ngôn ngữ.
Tôi vẫn biết say nắng luôn là một phần không thể thiếu trên mỗi đoạn hành trình. Người ta nghĩ và đón nhận nó một cách bình thản. Vì phải thương yêu mảnh đất nào đó nhiều lắm, ta mới rộng lòng để yêu một người nào đó khác mình, thương một người nào đó chẳng cùng chung ngôn ngữ.
Và tôi thương chàng trai ấy, và tôi yêu con người ấy. Không phải từ khoảnh khắc đầu tiên chúng tôi gặp nhau. Mà từ lúc tôi bước vào khu vực xuất cảnh, bỏ lại ánh mắt tha thiết đó ở phía sau, để trở về.
Là bạn đường của những chuyến máy bay rong ruổi, của những tháng ngày lấy đất khách làm nhà, của những chuyến đi còn dài ra trước mắt, tôi biết mình chẳng nên gắn bó tâm tình với một người nào cả. Bởi thế, những lần ra ga tàu, ra sân bay để rời đi tới một nơi nào đó, tôi thường đến một mình. Cũng chẳng ai giữ tôi cả.
Tôi đã quen với việc ra ga mà không ai đưa đón (Ảnh minh họa)
Nhưng chàng trai ấy, người kém tôi ba tuổi, người chỉ tôi những cung đường ngõ ngách vòng quanh thành phố nơi chàng sinh ra, người cho tôi biết cảm giác luyến lưu một người, đã nói tôi đừng đi, đừng đi vội. Tôi cứ đứng đó, chần chừ. Xém chút nữa thì nhỡ chuyến bay. Trở về Việt Nam, tôi mở điện thoại và bắt gặp rất nhiều tin nhắn hỏi han quan tâm từ người ấy. Tôi mừng vui, nhưng hơn cả là nỗi nhớ. Khi ấy mới hiểu có những người chưa xa đã nhớ. Một chuyến bay bốn tiếng và chúng tôi đã ở rất rất xa nhau.
Khi ngày dần trở lại bình thường, cuộc sống của người ấy không còn xuất hiện bóng dáng của tôi, thì tâm trí tôi vẫn choáng ngợp đầy hình ảnh của người đó. Tôi nhớ lúc người ấy nói với tôi câu này, tôi nhớ người ấy nói với điều kia, chỉ tôi thứ này, tặng tôi thứ nọ. Tôi nhớ, như cảm giác bị thôi miên. Tôi cứ lang thang đi trong những mảng kí ức như thế cho đến khi hiểu ra người ấy chỉ coi tôi như một người bạn. Người không cùng ngôn ngữ. Người đến từ phương xa. Đến rồi sẽ đi. Không hơn.
Buổi tối cô đơn cháy lòng, tôi nhắn tin qua biên giới. Điện thoại không có dấu hiệu trả lời. Tôi mở mạng thì thấy người ấy nói tôi nhọc công nhắn tin làm chi cho tốn tiền. Con trai vô tâm, tôi biết. Nhưng con trai biết cách bày tỏ tình cảm đơn thuần, không phải là thương yêu, tuyệt đối không phải, tôi cũng biết.
Và tôi hiểu ra người đó không yêu tôi.
Hoặc ít nhất không yêu tôi như cách tôi yêu người ta.
Tôi lang thang với những ký ức đong đầy về một người không yêu thương mình.. (Ảnh minh họa)
Buồn không?
Tôi cứ nằm dài trong căn phòng nắng. Nghĩ ngợi và nhung nhớ bâng quơ.
Cho đến khi mưa cuối mùa hắt lên khung cửa. Ngày đã lại sang. Và tôi nằm đó. Cùng nỗi nhớ dành cho một người không thương yêu tôi.
Rồi tôi tỉnh giấc, nhìn ra làn mưa trắng xóa. Phía xa, tôi vẫn có thể thấy mặt trời.
Chẳng rõ ở nơi xa, người ta có thấy những điều ấy.
Nhưng tôi nghĩ mình phải khác thôi.
Bởi cuộc sống này vẫn đang chảy trôi.
Bởi ngay cả khi tôi biết nhớ thương một người, tôi vẫn cần thương yêu bản thân mình trước hết.
Theo Tiin
Trời tính... không bằng phụ nữ tính Trong lúc hai đứa đang mặn nồng thì bỗng nhiên nàng hỏi, "Anh có nhớ lần đầu tiên anh chạm vào ngực em, anh chạm... bên nào trước không?". "Chỉ mong được bình thản, nắm tay người đi giữa nhân gian!" - Đây là tựa gốc của bài nhạc phim Bao Thanh Thiên nổi tiếng một thời (mà nó được Việt hóa bằng...