Những món quà “vô giá” khiến phụ nữ thích mê!
Khi nhận được những món quà này từ người yêu, bất cứ một người phụ nữ cũng đều vỡ òa hạnh phúc!
ảnh minh họa
Viết thư tình cho nàng
Một lá thư tay vào thời buổi “bàn phím” và công nghệ tân tiến như thời nay quả là một món quà đặc biệt cho nàng. Với phụ nữ, không phải món quà vật chất nào cũng khiến nàng xúc động nếu như món quà đó không xuất phát từ con tim.
Hãy viết cho nàng một lá thư, nói với nàng những gì bạn nghĩ về nàng, cho dù hành văn của bạn lủng củng như văn nói, cho dù chữ bạn xấu như gà bới, nhưng bạn tin không? Nàng nhất định sẽ vì lá thư đó mà cảm động, nhất định sẽ trân trọng tình cảm trong lá thư tay đó, nhất định sẽ giữ gìn nó như một kỉ vật tin yêu của bạn dành cho nàng! Phụ nữ đôi khi chẳng cần quà cáp cao sang, chỉ cần một lá thư tình đã đủ khiến nàng rưng rưng vì hạnh phúc!
Không phải là một bữa tiệc sang trọng với đủ sơn hào hải vị nàng mới vui, chỉ cần bạn bớt chút thời gian của mình, nấu cho nàng một bữa cơm, đơn giản thôi, hoặc có khi chỉ là mì gói. Nhưng bạn tin không? Nàng sẽ nhìn ngắm cái dáng chăm chú, vụng về của bạn khi vào bếp, khắc ghi hình ảnh ấy vào kí ức như một kỉ niệm đẹp. Bạn có thể tặng nàng cơ man quà tặng vật chất, nhưng nhất định sẽ có lúc nàng khoe với bạn bè “Anh ấy hay nấu ăn cho tớ lắm, dù không ngon nhưng vẫn cặm cụi làm vì tớ!”. Nàng nhất định sẽ kể trong sự hãnh diện cho mà xem!
Mát – xa cho nàng
Video đang HOT
Khi nàng mỏi mệt, chỉ cần bạn nói “quay lại đây anh bóp lưng cho, duỗi chân ra anh bóp chân cho”. Hành động ấy rất nhỏ, nhưng lại thể hiện sự yêu thương và quan tâm của bạn dành cho nàng. Nàng đâu cần lầu son, gác tía, một món quà từ sự chia sẻ bắt nguồn từ yêu thương bạn dành cho, đã là cả thế giới đối với nàng rồi…
Kể cho nàng nghe những câu chuyện hài hước
Phụ nữ luôn thích nghe những câu chuyện hài hước (và đàn ông cũng vậy). Nếu bạn có khiếu hài và đã từng khiến nàng bật cười vì câu chuyện của bạn, hãy làm điều đó thường xuyên để tặng nàng. Cuộc sống nhiều bộn bề, nụ cười vì lẽ đó mà mất dần đi, nếu bạn tặng nàng những nụ cười, nàng sẽ trao lại bạn tất cả những gì mà nàng có!
Nói yêu nàng và hôn nàng mỗi ngày
Đừng quên nói những lời yêu thương mỗi ngày. Hãy mở lời với nàng như một phản xạ tốt, hôn lên má, lên trán, lên môi nàng mỗi khi đi làm. Nếu như bạn hẹn hò, hãy hôn nàng mỗi khi gặp nhau. Nụ hôn, vòng tay ôm tha thiết, những lời tình…luôn khiến cho tình yêu trở nên ngày càng khăng khít và thăng hoa, sâu đậm.
Nắm tay nàng đi giữa phố đông
Không một người phụ nữ nào không thích người đàn ông của mình nắm tay mình đi giữa phố đông. Đó là minh chứng rõ rệt nhất cho tuyên ngôn tình yêu của hai người “chúng ta thuộc về nhau”. Một cái nắm tay giữa phố đông khiến nàng chẳng phải phân vân giữa cuộc đời này nữa, vì đã có người đàn ông đưa nàng đi khắp thế gian của anh ta rồi…
Xuất hiện khi nàng cần
Yêu là cần nhau. Đó là chân lý không cần chứng minh. Khi nàng than mệt, nếu có thể hãy xuất hiện bên nàng, chẳng cần bạn nói gì đâu, cứ im lặng bên nàng, siết lấy đôi tay nàng, để nàng gục đầu vào vai bạn. Món quà quý giá nhất với một người phụ nữ là khi họ mệt mỏi người đàn ông của họ luôn ở bên cạnh.
Theo blogtamsu
Tôi hãnh diện vì được viết thư tình thay mẹ
"Mãi nhiều năm sau, tôi mới nhận ra, mình đã thay mẹ viết từng lá, từng lá thư... nhưng không phải là những lá thư bình thường, mà tôi đã thay mẹ viết những lá thư tình thực sự".
Năm tôi chín tuổi, nhà rất nghèo nên bố tôi đành rời bỏ quê nhà, ly biệt mẹ con tôi, đi kiếm việc làm ở một khu mỏ cách xa nhà tới cả nghìn dặm. Khó khăn lắm một năm mới có thể về nhà đôi lần. Vì thế, thư từ đã trở thành sợi dây liên hệ tình cảm duy nhất của chúng tôi. Tôi vừa học lên lớp hai bậc tiểu học nên được mẹ động viên, bảo tôi thay mẹ viết thư gửi cho bố. Tôi còn nhớ rõ, lá thư đầu tiên tôi viết gửi cho bố lúc đó chỉ vỏn vẹn có mười bảy chữ: "Bố nó, anh khỏe chứ? Ở nhà, em và Vĩnh Nhi đều ổn, anh đừng có lo".
Sáng hôm sau, chờ khi người bưu tá đi qua đầu làng, mẹ tôi đưa lá thư nhờ ông ta chuyển đi giúp. Từ khi thư được gửi đi, tôi phát hiện thấy mẹ ngày nào cũng bấm đốt ngón tay, nhẩm tính từng ngày.
Đáp lại sự mong đợi cháy bỏng của mẹ, rồi thư của bố tôi cũng về đến nơi. Mãi tận đến hôm nay tôi vẫn còn nhớ hình dáng của mẹ tôi lúc đó, tất cả từ bưu điện trở về, vừa xúc động, vừa ngượng ngập nắm chặt lá thư của bố tôi trong tay, vội vã bước vào nhà đã gọi ngay tôi, bảo: "Vĩnh Nhi, mau bóc thư, đọc xem bố con viết gì nào?".
Tôi bóc thư, chậm rãi đọc rõ từng câu, từng chữ cho mẹ nghe. Bố khen ngợi tôi đã biết viết thư, hỏi thăm sức khỏe của bà nội tôi, rồi hỏi mẹ còn bị căn bệnh đau tức ngực tái phát, hành hạ không và dặn dò tôi cố gắng học hành cho giỏi. Mẹ tôi tập trung chăm chú nghe, nét mặt tươi rói, tràn trề hạnh phúc.
Ngay hôm sau, mẹ bảo tôi viết thư trả lời bố. Tôi cầm bút, ghi lại từng câu, từng chữ của mẹ. Nhưng tình yêu thương cháy bỏng từ đáy lòng mẹ, nỗi nhớ khôn nguôi của mẹ đối với bố tôi thì mẹ lại không dám nói thẳng ra mà khéo léo nói khác đi. Tôi biết, mẹ đem tình cảm nhớ chồng đổi thành con nhớ bố, rằng đêm đêm con trai ngủ thường nằm mơ thấy bố, lúc tỉnh dậy khóc mãi vì không thấy bố đâu, đòi bố trở về... Viết xong, tôi đọc lại từng chữ cho mẹ nghe. Nếu ưng ý, mẹ tôi liền gật gật đầu; chỗ nào chưa vừa ý thì người bảo tôi sửa đi, sửa lại hoặc bỏ đi viết lại câu khác, cho đến lúc nào mẹ tôi thật ưng ý mới thôi. Hồi đó, khi viết những lá thư, tôi chỉ nghĩ đơn giản là mình đã hoàn thành tốt một việc nhà được mẹ giao. Mãi nhiều năm sau, tôi mới nhận ra, mình đã thay mẹ viết từng lá, từng lá thư... nhưng không phải là những lá thư bình thường, mà tôi đã thay mẹ viết những lá thư tình thực sự.
Năm 1975, bố tôi được điều chuyển sang làm việc ở một khu mỏ khác, công việc của ông rất bận. Năm sắp hết, Tết sắp đến, người làng đi làm ăn các nơi bắt đầu lục tục trở về, riêng bố tôi thì vẫn bặt tăm hơi. Mẹ tôi tuy ở nhà nhưng hồn phiêu, phách dạt mãi tận đâu, nôn nóng không yên, ngày nào cũng chăm chú ngóng trông về hướng tây-bắc, ấy là hướng nơi có bố tôi làm việc. Mẹ tôi ít ngủ, thường trằn trọc, thao thức khiến tôi nhiều khi cũng bị thức giấc lúc nửa đêm. Không ít lần, mở mắt ra, dưới ánh trăng lạnh lẽo, tôi nhìn thấy rất rõ hai dòng lệ lấp lánh lăn dài trên má mẹ.
Một hôm, mẹ tôi không kìm nén được nữa, bảo: "Vĩnh Nhi, lấy giấy bút viết thư cho bố con, nói rằng mẹ đang bị ốm nhé!".
Tôi gật đầu, bất giác buột miệng: "Mẹ, chẳng phải là mẹ vẫn ổn đấy sao?". Mẹ tôi thoáng đỏ mặt rồi nghiêm nghị, nói: "Mẹ bảo viết thì con viết đi! Con phải biết nghe lời mẹ chứ!".
Tôi viết xong bức thư theo ý mẹ. Thư gửi đi được năm ngày, bố tôi nhận được thư, lòng dạ như lửa đốt, lập tức trở về.
Đó là một buổi tối mùa đông, tuyết rơi dày đặc. Trong nhà, dưới ánh sáng mờ nhạt, ảm đạm của ngọn đèn dầu, tôi bò toài ra ghế làm bài tập, mẹ tôi ngồi trên chiếc ghế thấp khâu đế giày cho bố tôi. Một trận gió ào qua, đột nhiên bên ngoài có tiếng chân bước trên tuyết nghe xào xạc. Linh cảm thấy điều gì, mẹ tôi thoáng nghiêng đầu, lắng nghe rồi hốt nhiên buông rơi đồ khâu, đứng dậy bảo: "Vĩnh Nhi! Mau xem có phải là bố con về đấy không?".
Tôi vừa mở cửa, một "người tuyết" xuất hiện. Thật không có cách gì để mô tả niềm vui sướng lộ ra mặt của mẹ tôi lúc đó. Mẹ quá xúc động đến lạc hết cả giọng, đưa mắt ngắm nhìn bố từ đầu đến chân rồi như chẳng còn tin vào mắt mình, nói: "Bố nó! Anh, anh về thật đó sao? Vĩnh Nhi! Mau mau đỡ túi xách cho bố đi!".
Mẹ dẫn bố tôi vào nhà, lấy khăn bông phủi cho hết tuyết bám trên đầu và trên người bố rồi kéo bố tôi đến sưởi ấm bên bếp lửa. Bố ngắm nhìn mẹ tôi lâu, rất lâu rồi hỏi: "Không phải là em đang ốm sao? Em bệnh gì thế?". Mẹ tôi mở to mắt, hồi lâu mới nói: "Không ốm là sao?"; bố tôi đáp: "Thì trong thư viết là em ốm, làm anh lo quá, thấp thỏm đến mất ăn, mất ngủ".
Mẹ tôi lập tức đỏ mặt, cúi đầu, ngượng ngập đến líu cả lưỡi: "Được rồi, được rồi, anh về lần này là tốt rồi!" rồi mẹ cười hì hì, đứng dậy, bảo: "Bố nó chưa ăn cơm phải không? Để em nấu cơm cho anh ăn nhé!".
Mẹ tôi vào bếp, đặt nồi lên, đổ nước vào rồi gọi: "Bố nó đâu rồi? Vào nhóm bếp giúp em đi!". Tôi vội bỏ vở bài tập, chạy ngay vào bếp. Mẹ thấy tôi, lườm và trách yêu: "Ai cho con vào? Đi ra, gọi bố con vào đây!".
Bố tôi cởi bỏ áo khoác ngoài, đi vào chất thêm củi vào bếp. Ngọn lửa bùng lên, tỏa sắc hồng ấm áp, soi rõ khuôn mặt rạng rỡ, đoan trang và tú lệ của mẹ tôi. Chẳng rõ bố tôi vừa ghé tai mẹ, nói ghẹo một câu gì đó khiếm mẹ tôi phá lên cười vui vẻ, tiếng cười của mẹ nghe hệt như âm thanh của một chuỗi những hạt ngọc va khua vào nhau, vang xa trong đêm tuyết trắng yên tĩnh.
Theo ANTĐ
Những điều sẽ khiến chàng phải thích mê Nếu mới yêu nhau, bạn đừng quên nhắn tin hỏi thăm ngay khi bình minh vừa đến. Bạn sẽ nhận được rất nhiều điều bất ngờ. Các chàng và nàng cùng đối chiếu xem có phải vậy không nhé! 1. Bạn nhắn tin cho chàng vào buổi sáng Điều này đặc biệt chuẩn xác đối với các cặp đôi mới hẹn hò. Nếu...