Những mối tình chợt đến… chợt đi
Tình yêu của anh không nóng bỏng cuồng nhiệt,không thiêu đốt em mỗi khi nhớ nhung, không thổn thức khi gặp chuyện vui buồn, không mơ mộng như những người yêu nhau…
Tớ không hi vọng cậu vào blog tớ đọc nhưng hi vọng ở đâu đó, cậu vô tình đọc được dòng tâm sự này.
Đà Nẵng chiều nay mưa lại rơi… trong lòng nghe sao thật buồn! Mưa lại về rồi! Phải chăng là những ký ức lại ùa về trong tôi, cơn mưa lại rơi sau những ngày của cái nắng nóng bỏng của miền Trung?
Vậy là Đà Nẵng đã bước sang mùa của nhưng cái nắng nóng, cái nắng gay gắt của mảnh miền Trung đầy nắng gió và những con đường mà em đã đi qua thật dài phải không anh?
Đã có lúc em em thật yếu mềm… em muốn khụy xuống… nhưng rồi em lại gượng dậy, đứng lên và tiếp tục cuộc hành trình của mình.
Anh đi… để lại mình em với nỗi đau và giấc mơ không có thực. Hóa ra tình yêu mà em đã trao cho người nhiều hơn những gì em nghĩ…
Đêm dài, em như người say trong cơn mộng mị.
Nước mắt lặng lẽ rơi, em đã khóc òa khi biết em và người mãi không bao giờ có thể… và ngỡ rằng, em sẽ chẳng yêu ai thêm một lần nữa…
Một ngày mưa… nhẹ nhàng đến lạ lùng.
Tình yêu của anh không nóng bỏng cuồng nhiệt, không da diết, không thiêu đốt em mỗi khi nhớ nhung, không thổn thức khi gặp chuyện vui buồn, không mơ mộng như người ta vẫn thường nói về tình yêu nhưng tình yêu của anh dành cho em lại không hề khô khan mà tinh nghịch trẻ con…
Video đang HOT
Anh ngốc nghếch, trẻ con đến buồn cười… Anh hơn em một tuổi thôi nhưng lại chín chắn đến bất ngờ! Anh đến như cơn mưa dịu dàng tắm mát tâm hồn em giữa trưa hè nóng bức và giữa miền Trung đầy nắng gió này đã cho em cảm giác biết nhớ và biết yêu anh.
Ở bên anh, em tìm thấy sự bình yên đến lạ lùng! Và giữa nơi cuộc sống bộn bề này, người ta vẫn thường nói, con trai Giao thông yêu không thật lòng.
Kệ! Em vẫn yêu anh, em đã nghĩ anh sẽ mãi bên em, sẽ là người nắm tay em đi đến cuối con đường. Em yêu anh để rồi yêu luôn cả những cơn mưa.
Mưa. Lạnh! Bên anh. Ấm áp.
Hơi ấm từ anh, từ ánh mắt, từ nụ cười, từ bàn tay anh…
Mưa. Buồn. Nơi xứ người nhưng em không lạnh. Vì bên em đã có anh, hai đứa xa thật xa nhưng tâm hồn giữa hai đứa sao lại gần gũi đến vậy!
Gần, gần lắm… Phải chăng đó chính là tình yêu?
Em chỉ biết cảm ơn mưa, cảm ơn tất cả đã cho em có anh…
Anh đi… để lại mình em với nỗi đau và giấc mơ không có thực (Ảnh minh họa)
Nhưng cho tới một ngày, chị ấy đến… Chị như cơn gió cuốn mưa đi, cuốn anh đi thật xa ra khỏi cuộc đời em!
Sinh nhật anh một năm trước, em nhận lời quen anh và em đã chọc anh “ Anh đừng quen em nữa” Anh trả lời, “ Đừng quen hay đừng quên?”. Sinh nhật anh sau một năm, em tặng anh bài hát “ Vịt con online”,anh bảo, “ Cảm ơn em, anh xin lỗi, đừng nhớ tới anh nữa mà”… Anh thường bảo, “Em trẻ con vô tư đến vô tâm nhưng anh lại yêu em”, giờ thì…
Buồn, nhớ, yêu và cần… là những cảm giác khác nhau phải không anh?
Em vỡ òa trong nước mắt và tự hứa, tự dặn lòng mình quên anh bằng mọi cách. Em nhận ra em còn yêu anh rất nhiều nhưng anh không thuộc về riêng em nữa rồi. Em muốn sống ích kỷ một chút, sống cho riêng mình nhưng không được. Em muốn quên đi tất cả và quên cả anh… vì anh đã vội quên đi những kí ức trong đó có em, để yêu một người khác.
Tình yêu như đùa vui em nào hay…
Hôm nay ngồi nghe lại bài hát “ Hãy chờ anh”, bài hát anh bảo em nghe xong sẽ hiểu được lòng anh khiến em cảm giác buồn và nhớ anh vô cùng… Em đã trở nên lạnh lùng và giả dối, em căm ghét tất cả, em mất lòng tin ở mọi người… và với em, sao mưa lạnh đến thế?
Em đã thử thật lòng với một người để quên đi mưa…. Người đó làm em cảm động với những cử chỉ, những lời nói, những cuộc gọi… Người ấy tên An và người ấy yêu em, cần em… Để rồi em đã thật bất ngờ với món quà ngày 20/10 với bài hát An tặng: “Mùa đông không lạnh”.
Tim em dần ấm lại bởi sự quan tâm, những món quà tinh thần mà cậu ban tặng. Bất ngờ, cảm xúc dâng trào, em bật khóc… Mơ hay thực giữa bộn bề cảm xúc? Bắt đầu hay kết thúc giữa quá nhiều điều đã qua hả anh?
Chỉ biết dưới mưa tim em dần ấm lại! “ Ngồi kề… sao mùa đông thấy không giá lạnh….“, bài hát An hát còn vang mãi… “ với tớ, mùa đông sẽ không bao giờ lạnh nữa”.
Mưa lại rơi, tớ sẽ mãi đi bên An mãi tới cuối con đường… Nhưng tại sao? Tại sao hả anh?…Lại một lần nữa tim em vỡ òa…
Tất cả lại dần xa, nhanh đến bất ngờ! Em ngỡ cơn mưa đi qua tim em buốt giá, bất ngờ mùa đông về mang theo hơi ấm, nhưng rồi… Có lẽ không nhớ, không yêu là cách bảo vệ chính mình khỏi cảm giác đau đớn và tổn thương phải không anh?
Chiều nay mưa lại rơi… nhưng đó không phải là cơn mưa trong ký ức của em. Phải chăng, sẽ là cơn mưa của một ai đó và em biết một điều rằng, cơn mưa của em đã thành ký ức, em cũng đã không còn mong mưa quay về… Nhưng em hiểu được lòng mình mong mùa đông đó quay về đến nhường nào, đó là “ Mùa đông không lạnh” và có tên là An.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Con tim lỗi nhịp
Anh dấu yêu! em sẽ gọi anh một lần như thế, vì dường như em chưa từng gọi anh như vậy một lần nào cả. Khi anh nghe em gọi như thế có lẽ anh cũng chẳng có cảm xúc gì cả, nhưng không sao em sẽ chỉ gọi như thế một lần thôi, một lần duy nhất trong cuộc đời.
Anh, em đã định lãng quên tất cả mọi chuyện giữa chúng ta vì thực ra nó đến và đi mà chẳng có đầu có cuối gì cả, nhưng có những chuyện vẫn mãi là dấu chấm hỏi trong lòng em mà em không sao tìm ra câu trả lời được. Em nghĩ khi em nói ra những lời này cũng không thể làm thay đổi được cuộc sống hiện tại của mỗi chúng ta, nhưng em ép buộc phải nói ra để lòng mình được thanh thản hơn, có thể là em đã hơi ích kỉ khi chỉ nghĩ cho bản thân mình như thế, và có thể anh sẽ trách em nhiều hơn, buồn về em nhiều hơn, nhưng thực sự em đã không nghĩ nhiều được như vậy.
Anh biết không, từ nhỏ em đã luôn nghĩ trong lòng rằng nhưng cái gì đến với mình càng dễ dãi bao nhiêu thì cũng sẽ tuột khỏi tầm tay của mình nhanh bấy nhiêu "đừng nhặt con ốc vàng, sóng xô bờ cát trắng, những cái gì dễ dãi, chẳng bao giờ bền lâu". Điều đó rất đúng phải không anh? Chuyện của bọn mình cũng vậy, chợt đến rồi chợt đi rất nhanh, nhanh đến nỗi mà bây giờ nghĩ lại em vẫn bàng hoàng không hiểu chuyện gì đã xảy ra, cứ yêu và đắm chìm trong tình yêu mà chẳng kịp nghĩ gì cả, không một lời hứa hẹn cũng chẳng một lời chia tay, nó cứ như là trong giấc mơ vậy anh nhỉ? Không biết có phải là tình yêu không nữa hay chỉ là do con tim lỗi nhịp thôi? Trong cuộc đời mỗi con người ai chẳng có những lúc con tim của mình chạy sai vòng quỹ đạo, rồi dần dần nó sẽ trở về chạy đúng nhịp ban đầu thôi. Cũng như em bây giờ phải không anh? Có nhiều lúc em cứ tự đặt ra câu hỏi "tất nhiên là em không tự trả lời được rồi, vì câu hỏi đó chỉ co một mình anh mới trả lời được thôi", nhưng suy cho cùng dù em có tìm được câu trả lời chính xác từ anh thì bây giờ nó cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Không biết trên đời này có người phụ nữ nào như em không nhỉ?. Mặc dù đang rất hạnh phúc bên gia đình, và rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, nhưng lại không sao quên được nhưng giây phút mà con tim bị lỗi nhịp đập như thế". Có lẽ vì em chưa tìm được câu trả lời cho những dấu chấm hỏi trong lòng mình nên mới thế. Vậy anh hãy trả lời giúp em nhé, khi đã có đáp án cho những dấu chấm hỏi đó rồi, em hứa sẽ chôn giấu tất cả trong một góc nhỏ trái tim mình và không bao giờ mở nó ra nữa, được không anh?
Thật ra giữa em và người bạn thân của em, anh thật lòng yêu ai và đã lừa dối ai, hay cả em và cô ấy đều là trò đùa trong tình yêu của anh mà thôi?Bây giờ cả em và cô ấy đều đã và sắp lập gia đình rồi, câu trả lời của anh chỉ mang tính chất thoả mãn sự tò mò và giải toả tâm lí cho bản thân em mà thôi, không có ý nghĩa gì mà cũng không ảnh hưởng gì đến cuộc sống và tình cảm của ba chúng ta, vì thế anh hãy trả lời thật nhất với lòng mình nhé.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Nổi loạn ở tuổi... "xế chiều" Tôi ngỡ tưởng như mình là một cô gái mới lớn, lúc nào cũng yêu đời, mơ mộng mà quên mất rằng, mình đã có một gia đình êm ấm với 2 đứa con ngoan. Tôi năm nay gần 40 tuổi, đã có một gia đình nhỏ với một người chồng đẹp trai, thành đạt, yêu thương vợ con hết lòng và hai...