“Những mốc thời gian hạnh phúc”: Lời tỏ tình may mắn chẳng muộn màng
“Tớ thích cậu. Cũng thích cậu.” Tôi bật khóc như con nít, những giọt lệ nóng hổi lăn dài trên má. “Không, tớ thương cậu. Vẫn luôn thương cậu.”
“Alo… Ai vậy?”
“Alo…” Tôi nghe được giọng mình nghẹn ngào dù bản thân đã cố kiềm những giọt nước mắt.
“Ủn đấy à? Phải Ủn không? Chuyện gì mà gọi đêm hôm thế?”
“Tớ thích cậu. Cũng thích cậu.” Tôi bật khóc như con nít, những giọt lệ nóng hổi lăn dài trên má. “Không, tớ thương cậu. Vẫn luôn thương cậu.”
Người ta thường bảo, phải ở những giây phút cuối cùng của cuộc đời, con người mới thấm thía cái gọi là “ tiếc nuối”. Trước đây, khi nghe câu nói này, tôi chỉ nghĩ đơn giản, tiếc ở đây là tiếc cái tuổi trẻ, cái tương lai, tiếc những thứ phía trước mình chẳng bao giờ có cơ hội trải nghiệm. Phải đến khi chính mình lâm vào tình huống đó, tôi – một cô gái dám nghĩ dám làm – mới nhận ra bản thân lại đau đáu tiếc nuối vì một thứ chưa làm trong quá khứ.
Cậu ấy là người bạn tuổi thanh xuân, là “trúc mã” của tôi từ khi tóc còn để chỏm. Chúng tôi sánh bước bên nhau qua những năm tháng thăng trầm tuổi học trò, vui có, buồn có, giận hờn có. Dù chuyện gì xảy ra, cuối cùng chúng tôi cũng trở về bên nhau như lẽ tự nhiên vẫn thế. Chẳng điều gì có thể chia cắt chúng tôi.
Lúc ranh giới giữa tình bạn và tình yêu vốn đã mỏng manh chính thức bị phá vỡ, cậu ấy cầm tay tôi đầy trân trọng mà chân thành bày tỏ.
“Tớ thích cậu, từ nhỏ rồi. Mình, bên nhau nhé?”
Tôi ngơ ngẩn nhìn bóng nắng kéo một vệt dài trên sườn mặt cậu, lòng chợt rối bời. Tuổi trẻ là cho phép dại khờ, mà dại khờ của tôi ở những năm thanh xuân ấy là dùng sự im lặng đến vô vọng mà từ chối cậu. Chúng tôi trở lại làm bạn, nhưng có gì đó đã đổi thay.
Mãi đến khi thấy cậu cười với người con gái khác, tôi mới đớn đau nhận ra tôi chỉ muốn cậu dành nụ cười đó cho riêng tôi. Chỉ mình tôi. Nhưng ông trời như muốn trừng phạt sự ngu ngốc của tôi thuở trước, tôi buộc phải sang Mỹ định cư cùng gia đình.
Video đang HOT
Lời thổ lộ tôi nợ cậu những năm tháng tuổi trẻ mãi chẳng thốt thành câu. Nói ích gì khi đã quá muộn, khi chúng tôi rồi sẽ mỗi người một đầu cầu Trái Đất. Tôi giấu nhẹm trái tim rỉ máu mà nói lời biệt ly. Cậu chẳng bao giờ biết được, tôi của những năm tuổi trẻ ấy, đã thầm thương cậu ấy thật nhiều.
Cuộc sống bên Mỹ chưa bao giờ là dễ dàng. Tôi nhớ cậu ấy quay quắt, chỉ muốn trong phút chốc được nhào vào vòng ôm ấm áp và ân cần của cậu. Những cuộc gọi và những tin nhắn vội vàng càng làm nỗi nhớ của tôi như nhánh hoa hồng đâm vào xương tuỷ, đau đớn đến diết da.
Khoảnh khắc chiếc xe tải phía trước đâm sầm vào ghế phụ của tôi là khoảnh khắc dài nhất trong cuộc đời này. Dài như một đời người. Trong khoảnh khắc cận kề cái chết ấy, ký ức về cậu ấy vần vũ trong trí óc tôi như những thước phim quay chậm. Cậu ấy cười, cậu ấy nhéo má tôi, cậu ấy khẽ cốc đầu tôi. Giây phút ấy tôi nhận ra thứ mình nuối tiếc nhất không phải là tương lai, mà là lời thổ lộ mình nợ cậu năm ấy. Nợ cậu cả một thanh xuân.
“Cậu đừng khóc. Có chuyện gì vậy? Tại sao tự dưng lại nói thế?”
Tại sao ư? Tại vì khoảnh khắc hồi sinh từ phòng phẫu thuật, tôi chỉ muốn thực hiện điều cuối cùng mình hối tiếc nhất.
“Đừng khóc nữa.”
Tôi vẫn chỉ im lặng.
“Đừng khóc mà. Tôi vẫn luôn chờ cậu. Tôi, vẫn thương cậu lắm…”
Cảm ơn cậu, vì vẫn luôn chờ tôi.
Theo Hoa Học Trò
Tấm danh thiếp cũ và giọt nước mắt muộn màng của cụ ông
Trong cuộc đời, chúng ta sẽ gặp rất nhiều người, nhưng luôn có một người khiến chúng ta tươi cười rạng rỡ và đau đớn vô cùng.
Câu chuyện về một người đàn ông già khắc khổ cầm mảnh giấy đã nhòe gần hết những con số nguệch ngoạc chạy khắp nhà ga để nhờ 1 cuộc điện thoại khiến nhiều người không ngừng suy ngẫm về cái gọi là duyên phận, là gặp gỡ định mệnh và lựa chọn của con người.
Trong nhà chờ đông đúc của chuyến tàu ở Cát Lâm, Trung Quốc, ông cụ Tô ôm chiếc túi vải cũ chạy hết nơi này đến nơi khác để nhờ 1 cuộc gọi cho một người bạn cũ. Phải 5 lần 7 lượt thì mới có 1 người trẻ cho cụ Tô gọi nhờ. Vài phút sau, cô bé cho cụ Tô mượn điện thoại bỗng lặng người khi thấy giọt nước mắt lăn trên gò má cụ. Ông cụ bật khóc như một đứa trẻ rồi ngồi sụp xuống giữa ga chờ khi con tàu chuẩn bị lăn bánh.
Sau những phút bối rối, cô gái trẻ lặng im nghe ông cụ dốc hết nỗi lòng về câu chuyện xảy ra từ nhiều năm trước. Câu chuyện về người phụ nữ từng là tuổi thanh xuân của người đàn ông đang run đôi vai gầy, người phụ nữ không phải là vợ ông nhưng lại là người duy nhất luôn khiến ông cười rạng rỡ và đau đớn vô cùng.
Vốn sinh ra từ một vùng quê nghèo khó, người đàn ông họ Tô phải đi làm thuê để kiếm thu nhập cho gia đình. Bởi vậy, thời trai trẻ, chàng trai tên Tô Vĩ cũng vùi chôn tình cảm của mình với người con gái cùng làng tên là Tuệ Lâm. Cô gái trẻ biết được nỗi lòng chàng trai, bản thân cũng cảm nắng chàng nhưng phận làm con gái sống dưới nếp lề lối ngày xưa vốn không nghĩ đến chuyện chủ động trong tình cảm nên cứ âm thầm chờ đợi nửa kia ngỏ lời. Cô và anh, cả 2 đều chọn cách im lặng với mỗi nỗi trăn trở riêng trong lòng mình.
Cho đến 1 ngày, Tuệ Lâm biết mình phải cùng gia đình chuyển đến Tân Cương ở miền Tây Nam Trung Quốc, cách biệt quê nhà hàng ngàn dặm, cặp đôi trẻ này mới dám thổ lộ tình cảm của mình dành cho nửa kia. Họ vội vàng, cuống quýt bởi thời gian bên nhau không còn nhiều, họ yêu nhau thực sự, từng kỷ niệm, từng giây phút bên nhau vờ như không nhưng kỳ thực đều rất đáng nhớ. Và rồi họ phải chia tay nhau trong nỗi niềm tiếc nuối không nguôi, giá như họ nói với nhau sớm hơn, liệu có phải mọi thứ đã khác. Giờ kẻ Bắc, người Nam, chia xa ngàn dặm, đến gặp nhau cũng khó nói gì đến bên nhau trọn đời.
Thời gian trôi đi, dù vẫn dành cả ký ức cho nhau, vẫn không ngừng hoài niệm về nhau nhưng cả 2 đều bị cuốn theo dòng xoáy của cuộc đời, ai cũng có gia đình riêng, có mái ấm riêng, và chỉ xem nhau là người cũ.
Hãy đi gặp người bạn muốn gặp đi, n hân lúc ánh mặt trời dìu dịu, nhân lúc gió lay nhẹ nhàng, nhân lúc người ấy vẫn còn ở đó, nhân lúc bạn chưa già
Cho đến 1 ngày người đàn ông tên Tô Vĩ tình cờ gặp lại "người cũ" tại Bắc Kinh, họ chỉ kịp hỏi thăm nhau về sức khỏe, uống với nhau 1 chén trà rồi lại phải tạm biệt. Không phải họ không có thời gian, cũng không phải họ không còn tình cảm. Những gì họ nghĩ về nhau, dành cho nhau vẫn vẹn nguyên như lúc ban đầu. Khoảnh khắc gặp lại, cả vùng trời của tuổi trẻ, của mối tình đầu như ùa về sống dậy trong cả 2. Thế nhưng họ đều biết, cả 2 đều có cuộc sống riêng, ai cũng đã trưởng thành, không nên làm phiền cuộc sống của nhau.
Dù vậy, người phụ nữ tên Tuệ Lâm vẫn để lại 1 mẩu giấy ghi số điện thoại của cô, mong rằng Tô Vĩ có thể liên lạc với mình để trò chuyện như 2 người bạn tâm giao. Bởi cô vẫn tin rằng, mình đã một lần vụt mất tuổi trẻ, nhưng bây giờ mình vẫn chưa già, mình chỉ muốn gặp người mình muốn gặp, nói chuyện với người mình thích khi còn có thể. Về phần ông Tô, thời gian sau đó gia đình ông rơi vào hoàn cảnh khốn đốn với món nợ của đứa con trai lớn gây ra vì cờ bạc, rượu chè nên dù đã lớn tuổi nhưng gánh nặng vẫn oằn trên đôi vai ông. Gánh nặng cơm, áo, gạo tiền khiến ông không nghĩ đến việc liên lạc lại với người phụ nữ Tuệ Lâm nữa.
Vậy là ước mong gặp được người mình thích của bà Lâm cũng bị vùi dập theo thời gian, đến nỗi khi cả 2 già đi, bà vẫn chỉ biết ngóng trông trong vô vọng bởi không có 1 mối liên hệ nào để bà có thể gặp ông. Còn ông Lâm, thi thoảng lại bất chợt suy nghĩ về bà, cái thi thoảng đó, lạnh lùng đến độ tóc cả 2 đã ngả màu bạc trắng theo màu thời gian.
Trong tình yêu, mọi sự non nớt đều đẹp nhất, niềm tiếc nuối cuối cùng sẽ để lại ấn tượng sâu sắc nhất
Thời gian gần đây, ông mơ nhiều về Tuệ Lâm, trong cơn mơ ông thấy bà Lâm chơi vơi cố níu tay mình, nhiều đêm ông còn mơ lại cảnh chia ly thời trẻ của 2 người. Ông bắt đầu nghĩ đến việc liên lạc lại với người phụ nữ ấy, ông nghĩ rồi, dù gì cũng đã chín chắn, đã trải qua nhiều biến cố của cuộc đời, bây giờ, gặp gỡ nhau nói vài câu chuyện như 1 người bạn tâm giao có lẽ lựa chọn tốt nhất để bù đắp cho tình cảm của chính bản thân mình.
Nhưng ông không thể ngờ rằng, khi ông quyết định đi tìm lại tuổi thanh xuân của mình thì cũng là lúc bà Lâm đã gần đất, xa trời. Nghe giọng ông trong cuộc gọi đến với số lạ, ở đầu giây bên kia bà đã không giấu nổi nước mắt. Giọt nước mắt của một người bạn già, một thời tuổi trẻ, cũng là giọt nước mắt của người phụ nữ lấy chồng xa xứ với bao nỗi nhớ nhung, tủi cực.
Bao năm qua, bà vẫn giữ hình bóng ông - người khiến bà một lòng thương nhớ, một lòng tin yêu. Bà chỉ mong ước sau cuộc gặp gỡ của 2 người, ông sẽ liên lạc với bà để có thể làm bạn với ông, để thi thoảng hàn huyên, chia sẻ dù chỉ qua điện thoại nhưng mãi đến hôm nay, khi bà nằm trên giường bệnh thì mới nhận được cuộc gọi, mới được nghe giọng ông. Bà quyết tâm không đổi số điện thoại để nhận được cuộc này. Sau nhiều biến cố, số điện thoại là thứ duy nhất bà quyết giữ nguyên đến cùng, thử hỏi mấy ai một lòng ngóng trông, một lòng hi vọng như thế.
Sau bao nhiêu hờn trách, bao nhiêu tiếc nuối, chỉ 1 câu xin lỗi của ông, bà đã ấm lòng. Người ta bảo "đủ xa sẽ cũ, đủ lạ sẽ quên" nhưng có lẽ tình cảm bền đẹp trong 2 con người đó dẫu có bao lâu, bao xa vẫn vẹn nguyên như phút ban đầu. Bởi lẽ, "mọi sự non nớt đều là đẹp nhất, niềm tiếc nuối cuối cùng đều để lại ấn tượng sâu sắc nhất", vì 2 người vẫn chưa dứt duyên, dứt tình, dứt lòng thương nhớ nên tình cảm vẫn khiến họ day dứt không nguôi.
Hóa ra tận cùng của hạnh phúc đôi khi lại là nước mắt!
Cuộc gọi đó, là cuộc gọi đầu tiên và cũng là cuối cùng mà 2 người có với nhau khiến ông Tô nuối tiếc, ngậm ngùi. Còn ở bên kia, bà Lâm nhắm mắt, khóe mắt lăn ra 1 giọt nước, còn bờ môi mỉm cười hạnh phúc. Với bà Lâm, đến phút cuối đời được nghe giọng ông đã là một điều tuyệt vời, là cái kết viên mãn mà có nằm mơ bà cũng không dám nghĩ đến.
Hóa ra, tận cùng của hạnh phúc đôi khi lại là nước mắt! Còn người ở lại vẫn dằn vặt đau khổ, ông nghĩ lại khoảnh khắc từ biệt ngày thanh xuân, rồi lúc chia ly sau lần hiếm hoi gặp lại, và phút giây hiện tại khi bà Lâm rời xa cõi đời ...cả 3 lần đều khiến ông đau đớn vô cùng. Cũng bởi ông không nói ra tình cảm của mình, cũng bởi những bộn bề, những ngược xuôi trong cuộc sống trở thành lý do biện minh cho việc chia ly. Ngày mà bà Lâm rời đi, có lẽ bầu trời vẫn xanh, nhưng xanh màu xanh rất khác, không còn là màu xanh của sự hi vọng nữa mà trở thành cô đơn, thành mênh mang nỗi nhớ khôn nguôi của một người ở lại nhớ về một người từng thương.
Bởi chúng ta nợ nhau một tuổi trẻ, nên sau này, nhớ nhau mãi không quên!
Tình yêu, đến cuối cùng vẫn phải là đi bên cạnh nhau, là mang đến cảm giác nhớ nhung, hạnh phúc cho nhau. Cuôc đơi giông như nhưng đương thăng, nêu co duyên thi trên đương đơi ta đươc găp nhau, đươc yêu nhau va đươc ghi lai nhưng dâu ân trong cuôc đơi nhau. Nếu không con đường đó đi qua cuộc đời, giao nhau va rôi lai đi vê hai hương xa mai, ngay môt cach xa. Để rồi khi xa nhau rôi, nhiều người mơi thây họ con nơ nhau cả một tuổi trẻ. Thế nên mới có những người ôm hoài một mối tình si, dù có đến với người sau nhưng lòng không ngừng nhung nhớ, hoài niệm.
Bởi vậy, nếu yêu nhau chân thành, hãy trân trọng những phút giây ở bên nhau, để nếu lỡ mai này có phải rời xa nhau thì vẫn có thể mỉm cười hạnh phúc bước tiếp con đường không còn nửa kia mà không hối tiếc điều gì về nhau!
Hải Linh/ Theo Thethaovaxahoi.vn
Đừng nắm lấy một bàn tay đã không còn ấm áp, đừng yêu thương một tình cảm đã cạn "Bão trong lòng người ngoài ai đâu thấu, khóc trong lòng cũng chỉ là giọt nước mắt chảy ngược." Đừng vì sợ cô đơn mà cứ nắm lấy một bàn tay không chịu buông, mà tự nhận lấy về mình nhiều tổn thương. Con gái lúc yêu rất mù quáng, mù quáng tới mức cho dù chịu trăm ngàn tổn thương, giọt nước...











Tiêu điểm
Tin đang nóng
Tin mới nhất

Xem phim "Sex Education" cùng chồng, tôi đỏ mặt NGƯỢNG NGÙNG vì một câu nói và đúc rút BÀI HỌC ĐẮT GIÁ trong hôn nhân

Thức trắng đêm xem phim "Sex Education", tôi thất thần vì đang SỐNG TỆ: Vợ ôm con bỏ đi, bị mọi người XA LÁNH chỉ vì lỗi này

Xem phim "Sex Education", tôi bật khóc hối hận khi hiểu lý do con gái HẬN MẸ: Bi kịch xuất phát từ LỖI SAI ĐƠN GIẢN này

Tối nào con rể cũng pha cho mẹ vợ một ly sữa ấm, tôi điếng người và không dám uống khi vô tình biết âm mưu phía sau

Chưa nhận được lời chúc nào từ chồng ngày 8/3, mở mắt ra mẹ chồng đã đưa tôi món quà ẩn giấu bí mật kinh hoàng

Đi thể dục ngang qua khu tập thể cũ, tôi suýt ngất khi thấy chồng đang quỳ gối cầu xin cô gái trẻ

Chồng rút 10 triệu mua quà 8/3, tôi hí hửng mừng thầm cho đến khi thấy tên 2 cô gái được ghi trên thiệp

Anh rể đẩy cho em dâu chậu quần áo, tôi ấm ức bê đồ đi giặt thì phát hiện xấp tiền và giật mình với câu nói phía sau lưng

Dắt theo con gái 4 tuổi đi dự đám cưới, tôi bị nhà cô dâu "mời khéo" về vì đi ăn 2 người sẽ làm họ lỗ vốn

Chồng cũ chuẩn bị tái hôn, tôi bất ngờ đến sốc khi biết vợ sắp cưới của anh ta là ai

Nghe nhân tình nói một câu trong bữa tối, tôi hối hận vì đã lầm lỡ suốt 5 năm

Tôi chỉ mong một lần bố tặng quà 8/3 cho mẹ
Có thể bạn quan tâm

Thách thức cho 'lá bài tẩy' của Đài Loan trước Mỹ
Thế giới
16:29:13 10/03/2025
Truy nã đặc biệt Trịnh Văn Thái trong đường dây lừa đảo của TikToker Phó Đức Nam
Pháp luật
16:02:53 10/03/2025
Jennie (BLACKPINK) nói về 6 năm thực tập tại YG: Tàn nhẫn và đau đớn
Nhạc quốc tế
15:37:54 10/03/2025
Giật mình ngã nhào khi gặp xe CSGT, thanh niên dắt xe máy bỏ chạy trối chết để mặc bạn gái đứng bơ vơ giữa đường
Netizen
15:33:04 10/03/2025
Pep Guardiola bí mật bay về Tây Ban Nha mong vợ... hủy ly hôn
Sao thể thao
15:23:16 10/03/2025
9 điểm khiến phim của Ngu Thư Hân, Lâm Nhất "nóng" trước ngày lên sóng
Phim châu á
15:21:04 10/03/2025
Sức mạnh phim độc lập - Từ Oscar 2025 đến sự khơi dậy niềm tin điện ảnh
Hậu trường phim
15:11:27 10/03/2025
Không thời gian - Tập 57: Tâm tỏ tình với thủ trưởng Đại
Phim việt
14:31:55 10/03/2025
Dinh dưỡng cải thiện các triệu chứng của hội chứng Sjgren
Sức khỏe
14:21:30 10/03/2025
Chiều cao gây sốc hiện tại của bộ 3 "em bé quốc dân" Daehan - Minguk - Manse ở tuổi 13
Sao châu á
14:19:33 10/03/2025