Những kí ức về em, anh xin giữ lại tất cả
Sài gòn, lặng lẽ những điều không mấy ai hiểu lặng lẽ những nỗi niềm đau, lặng lẽ mây ngang bầu trời, lặng lẽ với thời gian. Anh xin giữ, kí ức về em, về biển đêm và gió… về tất cả.
Những kí ức về em, hãy để anh được nhớ và mang nó theo mình (Ảnh minh họa)
Hà Nội, thư gửi em!
Sài gòn, thời gian ơi trôi đâu mất rồi?
Mưa em à
Những cơn mưa đầu mùa anh từng kể cho em nghe lúc cái lạnh Hà Nội ru em mỗi giấc ngủ. Những hạt mưa mà ngày nào đó anh từng muốn được cùng em đưa tay ra hứng rồi áp lên má để em biết ở Sài Gòn này có những lúc lạnh như nơi xa xôi ấy.
Những tô hủ tiếu bên lề anh với em ăn dưới mưa càng ăn càng đầy nhưng càng hạnh phúc. Những ô cửa kính xe buýt nhòa một màu trắng xóa, em ngồi bên cạnh tựa vào vai anh và ngẩn ngơ nghe anh chém về sài gòn,về những điều bên ngoài màn mưa đó.
Những điều hư cấu anh từng vẽ nên trong suy nghĩ, viết về ngày nào đó xa xôi. Và rồi mưa xuống, cơn mưa đầu mùa làm anh vụn vỡ hết tất cả, đã đến lúc mua một đoạn băng keo và dán chặt vào một góc của trái tim những điều đó… em à!
Video đang HOT
Hà Nội mùa hạ mấp mé và có lẽ những cánh hoa sưa bây giờ đã theo gió bay về nơi rất xa (Ảnh minh họa)
Hà Nội mùa hạ mấp mé và có lẽ những cánh hoa sưa bây giờ đã theo gió bay về nơi rất xa, nơi mà anh không thể đưa tay hứng một vài cánh hoa,nơi mà anh cũng chẳng thể nghe thấy mùi hương đó nữa. Nơi mà hoa sưa đã hóa cát bụi.
Một bài nhạc mà anh từng hát cho em nghe, những ngày đầu chúng ta còn chưa biết ai là ai cả những dòng tin nhắn chạy dài theo những mùa hoa nở, những con đường anh đi và cả những giọt nước mắt em từng khóc. Một vài nụ cười trong rất ít những bức ảnh anh có về em. Chừng đấy có đủ để anh viết thêm một bài nữa không em dù anh đã hứa sẽ không viết một dòng nào về em nữa… Có lẽ đủ
Em người anh yêu…!
“Anh sẽ yêu em mãi mãi, mãi mãi có nghĩa là suốt cuộc đời, cho đến khi anh không còn trên đời này nữa, cho đến khi em không còn yêu anh nữa, mãi mãi”. Thật ra anh đã bê nguyên câu của Minh Hiểu Khuê để nói cho em nghe, bởi anh muốn em sẽ là một Tiểu Mễ thứ hai mà anh tìm kiếm.
Dù cho không được như thế nữa, anh vẫn hi vọng và luôn hi vọng “mãi mãi” là “ngày nào đó” mà anh luôn nói.
Ngày mà anh có thể vứt cái điện thoại ở nhà, nắm chặt tay em rồi đi hết cái thành phố này. Ngày mà đưa em đi ăn tất cả những đồ ăn vặt mà em thích, một tô bún thịt nướng bên Bắc Hải, quận 10, một mâm chè ở Sư Vạn Hạnh, một quả trứng gà nướng trước cổng trường Tự Nhiên, thêm một ly nước mía và bịch bánh tráng trộn, món mà em thích, sau đó anh cùng em lên xe buýt chạy vòng ngắm thành phố, về Thủ Đức lúc chiều anh đưa em đi dạo hồ đá, ghé một quán trà sữa, một cái bánh tráng nướng nhiều ớt bê lề đường, rồi lúc đêm khuya anh có thể đưa em đi ăn hủ tiếu An Dương Vương.
Và nhiều thứ nữa, những thứ em muốn “Mãi Mãi” là ngày nào đó em à. Ngày mà anh có thể tự đi chợ, nấu cho em một vài món ăn dù biết rằng anh nấu rất tệ. Ngày mà buổi sáng sớm anh kêu la khản cả cái cổ để đánh thức em dậy, ngồi nhìn khuôn mặt cau có vì khó chịu của em, ngắm đôi mắt mà có thức hẳn rồi vẫn còn tít lại đó.
Ngày mà anh vứt bỏ những bộn bề, suy nghĩ chỉ có em. Anh sẽ đưa em đến một bờ biển dài, vuốt mái tóc dài của em đang bay trong gió hét lớn với biển rằng: anh yêu em!
Ngày mà anh không biết định nghĩa về khoảng cách và thời gian là gì hết, mãi mãi đó em à. Mưa… anh là con người rất ngốc em à, anh bước ra và yêu như một vài cuốn tiểu thuyết anh từng đọc để rồi người con gái thiệt thòi đó chính là em. Anh có em, một mối tình đầu mà anh muốn giữ mãi, anh ích kỷ, tham lam và hi vọng con đường đi bên em sẽ dài thật dài khi em mệt anh sẽ cõng, khi anh mỏi đôi chân em sẽ ngồi bên cạnh hát vu vơ vài câu, tựa nhẹ vào bờ vai, có những cơn mưa sẽ rơi, những tháng ngày nắng gắt, bao người đi qua, có kẻ hiền lành, không thiếu kẻ thô lỗ, rồi bão qua, gió tới, trăng lên đi hết ánh mặt trời anh vẫn muốn đôi tay nắm là đôi tay ngươi anh yêu đầu tiên và duy nhất em à….
Nhưng có những giấc mơ không phải cứ mơ là được, không phải cố gắng là sẽ có và anh đã sai, sai từ giấc mơ đến hiện thực sai từ những kí ức và cả cuốn tiểu thuyết anh đọc. Sẽ không ít người nói với anh nếu yêu thật lòng thì khoảng cách hay bất cứ điều gì đều không quan trọng. Họ sai rồi em à! có những lúc khi giọt nước mắt em đã khô từ lâu mà anh không biết em khóc khi nào, có vài phút giây em âm thầm chịu đựng. Người ta bảo yêu xa thì phải chấp nhận những thiệt thòi đó, có nhiều điều lớn lao hơn nữa mà, nhưng người ta lại sai rồi em à.
Một đêm mùa đông em cô đơn bước, những công viên người ta có nhau, những con đường không yên bình, những khoảng thời gian điện thoại im lặng nằm co ro trong túi em, rồi một ngày những điều nhỏ nhặt ấy cứ lặp lại, hiệu ứng matthew càng lớn lên cho đến khi em nhận ra mình không yêu anh nữa.
Vậy cứ để anh sống trong những ảo tưởng đi em. Hà Nội, nơi cho anh một người để anh nhớ, anh thương cho anh những cánh hoa sưa, những con đường kí túc xá nhòe ánh đèn. Em cứ quên anh, đừng coi như anh chưa từng xuất hiện, hãy gói gém những điều về anh nơi nào đó, lúc buồn em mở ra để biết vẫn có một người từng yêu em như thế. Anh biết rất khó khăn cho em, hãy cố gắng để vượt qua em nhé, mạnh mẽ như ngày anh chưa đến.
Một tuần qua, anh quá nhiều suy nghĩ để rồi bế tắc, để rồi không biết mình nên làm gì. Anh đã cố gọi những lần cuối nhưng có vẻ con đường em chọn từ ngày hoa sưa rụng sẽ không còn anh bên cạnh nữa. Vậy thì hãy đi và tìm điều em muốn nhé, tìm cung Sư tử của em. Đừng để những giọt nước mắt rơi em nhé. Cuối cùng nói trắng ra, anh chỉ là một kẻ nói nhiều, biện hộ và không đáng là người em yêu. Anh sẽ không xin lỗi em nữa đâu, anh sẽ đổ hết cho duyên và số em à.
Ngày mai, khi sài gòn mưa xuống, anh xin giữ những điều anh đã có. Ngày mai, sẽ không có những cuộc gọi anh ngồi ngoài cầu thang để lẩm nhẩm hát bài hát nào đó, cũng không có những dòng tin nhắn qua sky bắt em học bài, chỉ em đánh đế chế hay bày em vài điều ngớ ngẩn chọc thiên hạ.
Ngày mai sẽ không còn ai yêu anh nữa, không ai giận anh để được anh dỗ, không ai quan tâm về những điều em xóa và cũng chẳng mấy ai đọc bài viết này. Bên tổng đài cũng chẳng gia hạn tin nhắn cho anh nữa, họ biết, anh cũng biết. Thời gian cũng biết nhưng thơi gian cứ trôi, hoa cứ rụng, gió thổi bay bụi vào đôi mắt. Ngày đó anh xin giữ, kí ức về em, về biển đêm và gió… về tất cả.
Anh vẫn đi tìm như lời anh đã hứa, mãi mãi là như thế. Hãy chăm sóc bản thân thật tốt em nhé, những điều may mắn và hạnh phúc cho em…!
Sài gòn, lặng lẽ những điều không mấy ai hiểu lặng lẽ những nỗi niềm đau, lặng lẽ mây ngang bầu trời, lặng lẽ với thời gian.
Theo VNE
Nên "xin" con hay nhận con nuôi?
Tôi là con út trong một gia đình có bảy anh chị em, hồi đó cứ toàn đứa lớn trông đứa bé. Nghe kể lại khi tôi mới đang biết bò, thì lũn cũn với tới phích nước nóng chị gái vừa dùng, nước đổ hết lên mặt và nửa người tôi, khiến làn da mỏng manh bị bỏng nặng, nhăn nhúm.
Từ tuổi dậy thì các anh chị đã thương cho khá nhiều tiền để kinh qua nhiều cuộc phẫu thuật kéo, vá da mặt nhưng nhìn mặt tôi vẫn rất khó coi. Vậy là từ nhỏ tôi đã tự ti thu khép mình và chỉ tập trung vào học hành, nên được cái công việc ổn định, tuy nhiên từ bé đến nay tôi chưa một lần có bạn trai.
Phải nói thật là cơ hội kiếm chồng kể cả người đã qua một lần đò với tôi dường như đều đã đóng cửa. Hồi ấy có người góa vợ được mai mối cho tôi đã thẳng thắn bày tỏ sự e ngại, họ chẳng dám lại gần tôi nói gì đến kết hôn.
Có cô em thân thiết chơi cùng công ty luôn khuyên tôi hãy kiếm lấy đứa con vui vầy, đến bệnh viện hoặc "nhờ" người nào đó, nó nói từ rất lâu rồi nhưng ngày ấy tôi vẫn ngại ngần thế gian lời ra tiếng vào châm chọc, rồi sợ mình không đủ sức, bản lĩnh kém nên đâu dám làm liều.
Giờ bố mẹ tôi đã già, các anh chị đều thành đạt cả và mọi người cùng quay ra lo lắng đùm bọc, giúp đỡ tôi. Mẹ cũng từng ngầm khuyên tôi kiếm lấy đứa con, chứ ở vậy một mình mãi không ổn.
Đến nay tôi đã ba mươi bảy tuổi, trải qua nhiều thăng trầm, gặp gỡ bao mảnh đời trớ trêu, cũng như tin rằng quan niệm bà mẹ đơn thân không còn bị mặc cảm nặng nề như xưa, nên tôi dần dao động với suy nghĩ nên "xin" đứa con để chăm sóc, vui vầy, chia sẻ buồn vui những tháng năm còn lại. Song tôi sợ con mình sau này có tư duy, cuộc sống thiếu cân đối, không bằng chúng bạn, nó sẽ oán trách tôi hoặc có những suy nghĩ lệch lạc tiêu cực. Xin con nuôi thì cũng khó bởi không rõ gốc gác đứa bé, vả lại nó cũng dễ biết và khéo còn cực đoan hơn, đòi đi tìm bố mẹ đẻ thì sao. Tôi vẫn muốn một đứa con là ruột thịt của mình, để khơi gợi tình mẫu tử, thì tôi mới có thể đủ can đảm để đi bên cháu đến hết cuộc đời này.
Ngoài những lo lắng kể trên thì còn khó khăn gì đáng kể nữa không? Tôi muốn biết để có thể chuẩn bị tinh thần tốt hơn. Ai đã trong hoàn cảnh "xin con" hoặc được chứng kiến đứa trẻ như thế lớn lên thì hãy cho tôi lời khuyên, xem làm thế nào là ổn thỏa nhất? Bởi tôi cũng không còn nhiều thời gian nữa để có thể sinh con.
Theo VNE
Chồng có con riêng Có một lần chồng tôi trong giây phút dịu dàng, nhẹ nhàng, ngọt ngào nhất hỏi tôi: "Nếu tự dưng có một hôm anh nói rằng anh có một đứa con rơi thì em nghĩ sao?". Tôi giật thót cả người hỏi ngay: "Anh nói thế là thế nào". Chồng tôi cười giả lả: "Chuyện của bạn anh, nó nghe người ta nói...