Những kí ức về anh!
Nếu kí ức là một viên sỏi, em sẽ cố gắng ném nó thật mạnh xuống sông, để nó mãi mãi nằm yên dưới đáy.
Nếu kí ức là một bức tranh, em sẽ tô đen tất cả để không nhìn thấy hình dáng của anh trong đó.
… Nhưng thật đáng tiếc khi mà những kí ức về anh trong em lại được đựng trong chiếc bình pha lê quá đẹp. Vì thế mà em không đủ tàn nhẫn để xóa bỏ tất cả bằng cách đập tan chiếc bình ấy.
Dù em đã cố gắng quên đi tất cả… nhưng đêm đêm, kí ức về anh vẫn vây lấy em, chập chờn trong cả lúc mơ, lúc tỉnh. Vậy thì… em biết xóa bỏ tất cả những kí ức ấy bằng cách nào đây? Em không biết… vì chiếc bình pha lê ấy đã được em giấu kĩ một góc trong tâm hồn mình.
Nhiều đêm thức giấc, em muốn đập tan đi tất cả… nhưng rồi em lại sợ! Em để lòng mình nhớ về anh như một thói quen và tập cho mình một thói quen khác lạ: “Nhớ để mà quên”.
Có những đêm em nhớ anh đến thắt lòng… nước mắt em đã khô cạn nên nỗi đau cứ xộc thẳng vào tim, đau nhói. Rồi em cũng đã quen… không phải quen với việc quên anh, mà quen với nỗi đau gặm nhấm trái tim em từng đêm…
Video đang HOT
Em đang cố gắng tìm cho mình một con đường khác, một cánh cửa khác và một người đàn ông khác… (Ảnh minh họa)
Có những người đi qua cuộc đời em. Dừng lại. Rồi lại dang tay ra đón lấy em, săn đón em, chờ đợi em… nhưng trái tim em không biết từ lúc nào đã mất hết cảm giác, giờ đây, nó cứ trơ lì, chai sạn, không một chút rung động trước người đàn ông khác. Phải chăng em mất hết cảm giác từ khi em mất anh chăng?
Có người đã hỏi em: “Làm thế nào để anh có được trái tim em đây?”. Em cười buồn. Im lặng. Em biết cánh cửa duy nhất vào tim em đã bị anh khóa chặt rồi. Một năm, hai năm hay thời gian nhiều hơn thế nữa… liệu hình bóng anh có mờ nhạt trong trái tim em? Em kiệt sức, mất phương hướng… và em không thể tìm được câu trả lời nữa rồi.
Em biết cánh cửa duy nhất để vào tim em đã bị hình bóng anh khóa chặt. Em đang cố gắng tìm cho mình một con đường khác, một cánh cửa khác và một người đàn ông khác…
Có lẽ thế! Người ấy sẽ bước vào tim em, yêu em như anh đã từng yêu em vậy! Nhưng còn em, em sẽ làm sao đây nếu trái tim mình vẫn đập một nhịp khác, vẫn hướng về một hình bóng nào khác? Vì dù có trái tim khác, chọn một cánh cửa khác, để người khác bước vào cuộc sống của em thì anh vẫn tồn tại trong em như một vùng kí ức được đựng trong chiếc bình pha lê xinh đẹp.
Theo VNE
Sẽ quên được nhanh thôi...
Bất giác nó yêu cầu được nghe "Khúc hát mừng sinh nhật" trong buổi tiệc nhỏ mà anh - người nó yêu và các em tổ chức sớm. Nó thích giai điệu đó, và vì đó là một kỉ niệm! Lần đầu tiên nó cảm thấy vui vì một người nhớ ngày nó chào đời... Ừ, kí ức!
Gần đây nó dễ dàng nói, kể về người đó... dường như với những hoen mờ của trí nhớ, những câu nói dễ dàng hơn, người đó, tình cảm đó với nó đơn thuần là "thì quá khứ". Nó lại nghe nhạc Trịnh, lại đưa "Thành phố buồn" vào playlist... lại thả hồn phiêu diêu những lúc một mình... giống nó trước đây nhỉ?! Nó đang cố lấy lại cân bằng trong chính tâm hồn mình sau rất nhiều những điều nó chẳng thể chia sẻ với ai, cũng không biết có ai muốn chia sẻ với nó không nữa...
Hai năm trôi qua, không ít lần tưởng như nó gục ngã, với những sự thật được phơi bày để trở thành bí mật, những ngày, những đêm nó chỉ ước giá nước mắt nó dễ dàng rơi như bao người khác. Nó đã đi con đường đó, ngã rồi tự đứng lên, tự ngăn mình tìm một lời động viên, giúp đỡ từ người đó - vẫn đợi nó từ phía sau. Nó đã tự hỏi, nó tàn nhẫn với anh hay với nó?! Nó chưa có câu trả lời, nhưng ít nhất, nó thôi tìm hiểu, anh cũng không còn nhìn xoáy vào mắt nó để thấy nguyên nhân... Nó và anh - yêu của quá khứ, thương của hiện tại! Ừ, có ai đó nói với nó rằng, "yêu thương" vốn dĩ là một từ ghép, người ta có thể từ "thương" chuyển thành "yêu" như một điều tự nhiên, nhưng thật hiếm hoi người chấp nhận "yêu" quay về "thương" như một sự thật! Nhưng nó và anh là như thế. Tình yêu dù sâu sắc, ngọt ngào hay đau khổ, cũng chỉ là quá khứ, cả nó và anh đều cần sống cho hiện tại... nó thương anh nhiều nhưng tuyệt nhiên không phải tình yêu. Với nó, anh vẫn là một người anh đáng kính, người cho nó những lời khuyên, lắng nghe những suy nghĩ điên khùng của nó... Và... trái tim nó bây giờ dành cho một người khác...
Nó vẫn giữ một góc những điều thuộc về quá khứ, nơi sâu nhất trong lòng với những điều không thể nói... Nhưng góc tối ấy nhỏ thôi, phần còn lại nó sẽ dành trọn cho hiện tại, cho người nó đang yêu. Nó yêu anh... Không biết từ bao giờ, nó để hình ảnh anh tồn tại trong lòng nó nhiều đến thế - người chẳng biết quan tâm, làm nó buồn, thất vọng thật nhiều... nhưng nó yêu người đó mất rồi! Nó không nghĩ tình yêu với K là điều gì tội lỗi - nó đã yêu và được yêu rất chân thành, nó cũng không muốn ép mình quên... chỉ đơn giản, nó tôn trọng cả anh và nó...
Nó vẫn giữ một góc những điều thuộc về quá khứ, nơi sâu nhất trong lòng... (Ảnh minh họa)
Quá khứ của nó đó, một phần con người nó... anh có chấp nhận không?! Cũng như nó chấp nhận quá khứ của anh - những ngày không có sự tồn tại của nó. Bạn nó bảo nó suy nghĩ thoáng đến khác lạ... không đâu, nó chỉ đang bảo vệ bản thân thôi! Tại sao cứ phải tự thắc mắc, tìm hiểu, so sánh và giày xéo chính mình với những điều mình không chạm tới được - quá khứ của một người nào đó... Nó không muốn như thế... Nó tò mò chứ, về "cô gái cá tính" - mối tình đầu của anh, nhưng tất cả chỉ dừng lại ở mức độ đó, nếu có thể, anh sẽ kể... hoặc không...
Nó dần hiểu chính nó không thể chia sẻ với anh điều gì - những chuyện khiến nó tưởng chừng vỡ tung, những điều cứ nhói lên trong tim nó... Nó vẫn thích lang thang một mình, hoặc tìm đứa bạn thân chỉ để có tài xế chở nó đi lanh quanh và cãi nhau... Phải chăng vì anh đã không xuất hiện khi nó nói nó cần anh nên nó không còn chờ mong nữa... Nó tự ái! Thế nên nó thôi không thắc mắc, không đòi hỏi sự chia sẻ từ anh... Nó muốn biết, nhưng không biến điều đó thành một yêu cầu bức thiết, không nhất định phải đạt được... Chính nó cũng có làm được đâu... Nó muốn có anh ngồi bên cạnh... chỉ thế thôi!
Nó khóc, như chưa bao giờ được khóc trong đời. Những giọt nước mắt không trọng lượng cứ tuôn, nó cảm nhận được bờ vai đang run lên từng chập... Nó thấy nghẹn nơi họng, trái tim đau nhói... Nó không khóc vì những gì đang lướt qua màn ảnh, chẳng phải số phận những con người đó khiến nó cảm thông đến thế, nhưng bằng cách nào đó, chính những điều ấy đã chạm vào vết nứt trong lòng nó. Nó chợt hiểu, trái tim nó có một lỗ hổng, bấy lâu nay nó tin rằng nó mạnh mẽ lắm, có thể vượt qua... nhưng ngay lúc ấy, nó chỉ ước có anh bên cạnh. Nó cần lắm một vòng tay ôm lấy tấm thân đang run lên, một câu nói xoa dịu trái tim... Và nó cảm nhận được vòng tay của chính mình, để nước mắt lại rơi... Anh! Rất gần nó - theo đúng nghĩa đen, nhưng nó vẫn một mình...
Nó... không khóc vì tình yêu, không vì anh - hiện tại và quá khứ... nó khóc... chỉ vì nó!
Nó đã hứa sẽ quên, dần dần... Sẽ buông dần những mảnh vỡ khỏi tim... Ừ! Quên đi thôi, sẽ làm được... Quên, hay chấp nhận! Dù sao... nó vẫn đang tìm... sự thật!
Theo VNE
Anh vẫn còn nhớ em Trong đêm tôi phăng lăng cua ngay mua Đông lanh buôt, giưa căn phong nho dôt bơi nhưng hat mưa cư ti tach rơi, anh lai nhơ đên em, nhơ nhưng ngay đa qua như anh đa tưng nhơ. Nhưng đêm nay sao no ôn ao, dư dôi đên vôi vang như tâm hôn Xuân Diêu hôi ha trong thi phâm viêt vê...