Những kỉ niệm “ngố tàu” ngày đầu mới yêu cặp đôi nào cũng gặp phải
Có những kỉ niệm “ngố tàu” của ngày đầu mới yêu mà bây giờ khi nhắc lại, chính chúng ta cũng phải bật cười.
1. Cái nắm tay đầu tiên, thay vì ngỏ ý muốn nắm tay tôi, thì anh ấy lại bảo với tôi rằng: “Chúng mình bắt tay nhau nhé!” Và chúng tôi đã bắt tay như hai đối tác vừa kí kết một vụ làm ăn lớn vậy. Thật tội nghiệp cho lần nắm tay đầu tiên của tôi!
2. Chúng tôi vừa mới quen nhau, lúc ấy tôi còn ngây thơ lắm, đây mới là tình đầu. Một lần đang trò chuyện với nhau, anh ấy bảo tôi nhắm mắt lại đi, tôi liền nhắm mắt lại, và chắc mẩm trong trong lòng anh ấy sẽ hôn tôi một nụ hôn nồng nàn như trong phim vậy. Rồi thì anh ấy hôn nhẹ vào má tôi, nhẹ như chuồn chuồn chạm nước. Tôi mở mắt ra và hỏi một câu ngớ ngẩn không kèm: “ Sao anh không hôn vào môi em?” Đến bây giờ tôi vẫn nhớ vẻ mặt thộn ra của anh ấy lúc ấy.
Chúng tôi vừa mới quen nhau, lúc ấy tôi còn ngây thơ lắm, đây mới là tình đầu (Ảnh minh họa)
3. Hai đứa cùng đi ăn món mì trộn ưa thích, anh ấy nói gì đấy, và tôi thì cười vang. Sau đấy anh ấy nói lớn: “Rau dính vào răng em kìa, haha!!!” Thật sự là sau vụ ấy, tôi giận anh ta mất mấy ngày, thực ra là vì quá xấu hổ.
4. Mẹ anh ấy mời tôi sang nhà ăn cơm, nói thật là tôi không thuộc loại vụng về, ở nhà tôi thường giúp đỡ mẹ ba trong khoản nấu nướng cho gia đình. Ấy vậy mà chẳng hiểu sao, hôm đó sang chơi, tôi xung phong rán trứng và cũng để trứng cháy được! Đã rán trứng còn để bị cháy, chắc hẳn bạn tưởng tượng được ánh mắt mọi người nhìn tôi lúc đó như thế nào. Còn anh người yêu lại được thể cười vang vì bình thường tôi đâu có hậu đậu vậy. Thật mất mặt!
Video đang HOT
5. Sau vài lần đón đưa, một hôm anh ấy đưa tôi đi mua một món đồ. Lúc đi qua một con dốc nhỏ, lên lưng chừng dốc bỗng dưng xe không lên được và có nguy cơ tuột xuống. Anh ấy mới la lớn trong tiếng rồ ga: “Em ơi xuống lẹ đi, nặng quá, xe không lên nổi!” Tôi sực tỉnh, nhảy xuống xe, và sau hôm ấy chúng tôi không bao giờ gặp lại. Ai bảo anh ta dám chê tôi béo chứ!
Thật sự là sau vụ ấy, tôi giận anh ta mất mấy ngày, thực ra là vì quá xấu hổ. (Ảnh minh họa)
6. Chúng tôi mới yêu nhau, một lần anh ấy gọi điện, lúc ấy tôi đang bận nên nhờ bố nghe hộ điện thoại. Bố hỏi anh ấy là ai, tôi đang bận không nghe máy được. Anh ta liền hỏi lại bố tôi: “Anh là thằng nào?”. Bố liền bảo: “Tôi là thằng bố của người anh đang gọi điện đây!”. Và sau lần ấy anh người yêu phải sang trình diện bố tôi sớm hơn dự tính…
7. Anh ấy tặng quà cho tôi, hôm ấy là ngày lễ tình yêu. Vừa mang tới lớp, lũ con gái trong lớp đã ùa lại giật quà, thi nhau bóc ra, chia nhau socola và đồng thanh đọc lên nội dung tấm thiệp viết tay ngập tràn câu từ vụng về ngố tàu mà anh ấy kì công viết ra từ tối hôm trước. Đấy là lần cuối cùng tôi được nhận quà trong lớp học.
8. Một lần bà dì của tôi ghé thăm, tôi quá mệt mỏi và đau bụng nên không thể đi chơi cùng anh ấy được. Anh thì cứ tưởng tôi giận dỗi chuyện gì, tôi lại mệt không thèm phân bua, thế là anh cuống lên nhờ bạn bè của tôi hỏi dò. Hôm ấy tôi đã hét lên trong điện thoại rằng tôi đang đến ngày, và tắt nguồn máy ngay sau đó vì quá xấu hổ.
Theo Blogtam
Với em, anh chỉ cần biết điểm dừng, và có trách nhiệm, thế là đủ!
"Em yêu anh" - Người đàn ông, dù có thất hứa với người khác lần thứ n, nhưng cũng không vì 1 lần "máu chó" của em mà phá vỡ lời hứa "cố gắng thay đổi" đâu!
Anh à...
Cảm ơn anh, vì tất cả! Cảm ơn vì sự xuất hiện của anh, vì sự kiên nhẫn của anh để thay đổi cái "tiêu cực" trong em, vì sự nhẫn nại để giảng giải, tìm ra lối đi không bế tắc của em.
Anh biết không, mẹ em cũng phải chóng mặt vì sự thay đổi của em đấy. Vì sao hả? Vì yêu anh là một phần, nhưng cái chính là vì em thấy điều anh nói là đúng, là sự thật. Em sinh ra đâu có phải là hoàn hảo, trọn vẹn đâu. Chỉ là em đang thay đổi, để cố gắng hoàn thiện bản thân, chứ không hề mất đi cái tôi của mình đâu nhé.
Em đã từng cảnh báo anh rồi đúng không? "Yêu em, anh sẽ mệt mỏi lắm!" mà. Em tiêu cực, sống thả trôi vì chính bản thân em chưa baoh cảm thấy an toàn, cứ chông chênh mà sống vậy thôi. Thế mà cũng đã mấy năm trôi qua đấy. Em vẫn vậy, độc tài, thích phán xét mọi thứ trong cuộc sống của mình với cái nhìn "tiêu cực". Cuộc sống được coi chỉ là sự tồn tại nguyên một màu đen xì xì. Em biết, em khó ưa lắm, ánh mắt "kỳ quặc" mà mọi người dành cho em vs bất kỳ một biểu hiện nào. Như thể là sinh vật lạ ấy!
Chắc chỉ có anh mới thấy em không "kỳ lạ" thôi.
Có lẽ, cũng chính vì thế, mà anh "đặc biệt" với em lắm. Là người giúp em lấy lại niềm tin, tin để mà "sống", phải không anh?
Em đa nghi, hay nghi ngờ, cũng hay vặn vẹo linh tinh nữa. Anh có mệt lắm không khi cứ bị "quái thai" chất vấn hay hỏi dò ý? Xin lỗi nhé. Em biết là nhiều lúc em vô lý lắm. Nhưng cũng mong anh hiểu, "mất niềm tin" lâu ngày đ.âm ra em có cái tật thiếu sự an toàn, cảm giác khó mà tin tưởng trọn vẹn được ý. Em cũng đang cố gắng để mà thay đổi từng ngày. Cũng đã biết đặt niềm tin vào người mà em tin tưởng rồi đấy anh ạ.
Anh vẫn hay phát cáu lên vì "suy nghĩ linh tinh" của em. Anh luôn hỏi: "Em không tin là anh yêu em à?". Đừng nghĩ em không tin tưởng anh nhé người yêu. Không tin anh, liệu em có yêu anh đến vụng dại thế này không? Em tin anh., nhưng không có nghĩa là em tin cái xã hội này đâu nhé. Nó đáng sợ, khốn nạn và có vô vàn cạm bẫy ý. Em không sợ anh không có bản lĩnh "khước từ" những cạm bẫy đó, em chỉ sợ "lòng người khó đoán", "cạm bẫy trùng trùng". Nếu anh được coi là mục tiêu, em e là khó mà thoát được.
Chẳng đâu xa, ngay đến ba em đấy thôi, từng là người ba tuyệt nhất trong mắt em, cũng là người đàn ông mà em thương nhất, ấy vậy mà cũng nhiều lần làm mẹ em khóc, làm cho em nhiều lần tổn thương và mặc cảm, thất vọng vì cái gọi là "xã hội" đưa đẩy. Nên nói thể nào nhỉ, em không biết nên trách ba em là người đàn ông không có bản lĩnh đàn ông, hay trách cái "xã hội cặp kè nhan nhản" bây giờ? Điều đó chẳng có gì đàng tự hào mà phải kể lể nhiều đúng không anh? Nhưng nó là bài học khắc cốt ghi tâm mà em mang theo suốt đời về câu chuyện hạnh phúc đó. Nhiều lúc em tự hỏi, có được mấy người mà sống vì nhau đến hết cuộc đời, không vì tình thì cũng vì nghĩa như ông bà ngày xưa hay không?
Nên em vẫn muốn "người đàn ông của em" cứ chạy ra cái xã hội xô bồ kia, chơi bời hết đi vấp ngã vài lần, để học được đôi ba điều mà xã hội dạy, cũng hiểu được cuộc sống cần gì, cái gì mới là quan trọng. Có thế, chắc mới thấu hiểu được phải sống trách nhiệm như thế nào anh nhỉ. Đến khi chín chắn nhất, chúng ta mới là người trưởng thành được. Anh nhớ không, em đã từng nói với anh, với em chỉ cần biết điểm dừng, và có trách nhiệm. Thế là đủ rồi!
T.uổi 21, em cũng hiểu được đôi điều về cuộc sống - cuộc đời. Em đủ hiểu thế nào là chuyện tình cảm nghiêm túc, cũng biết đâu là người đáng để em tin tưởng, đặt niềm tin. Không ai nói trước sau này thế nào, chỉ cố gắng vì nhau ở hiện tại thôi anh nhé.
"Em yêu anh" - Người đàn ông, dù có thất hứa với người khác lần thứ n, nhưng cũng không vì 1 lần "lên cơn" của em mà phá vỡ lời hứa "cố gắng thay đổi" đâu!
Theo Blogtamsu
Bức thư tình không bao giờ được gửi… Chỉ là mỗi lần nghĩ đến anh thì em lại buồn. Bởi mọi chuyện chẳng đi đến đâu. Bởi em cứ nồng nhiệt nhưng anh lại cứ hững hờ. Em có một bức thư chắc chẳng bao giờ dám gửi... Em nhớ anh quá! Em ghét anh, nhưng nhận ra là vẫn rất nhớ anh... Chỉ là mỗi lần nghĩ đến anh thì...