Những kẻ vọng hoài
Ra phố bởi đau đáu về làng, về làng để rồi thao thức phố. Ra đi hay ở lại. Hay ra đi là để trở về. Có lẽ cả hai điều đó, sẽ cứ mãi trở trăn day dứt trong mỗi con người gốc gác từ quê ra phố…
Ở nơi mà ta sống, có lẽ, mỗi người sẽ cất giữ một góc riêng nhỏ bé của lòng mình. Có thể khắc ghi kỷ niệm, có thể vì vẻ đẹp, hay gợi nhớ một câu chuyện, một bóng dáng, nhắc ta nhớ về gốc gác xứ sở, cái chốn mà từ đó mình ra đi hay nơi nào mình đã đến, trong những cuộc đi dằng dặc của đời người.
Tôi hay ngồi cái quán có tên nghe rất cũ, trên con phố cũng thâm u cũ kỹ nơi thành phố mà tôi sống, cái thành phố đang còn ăm ắp những niềm xưa nỗi cũ, hiển hiện những dấu vết cổ xưa. Khi là trong tiết xuân giăng mắc bụi mưa trên những tàng cây âm u, lặng nhìn mái cổ phong rêu xô nghiêng thẫm ướt, tấm voan trắng ngời hoa sưa phập phồng trên những vòm xanh xao xuyến tiếng chim. Khi là trong tiết thu trời trong nắng mật, cây lá vàng lên thổn thức gợi mùa.
Anh bạn nhà thơ hay cùng tôi ngồi ở đó, cũng trầm mặc xù xì xưa cũ và ầng ậng nỗi niềm như những tàng cây đã trăm năm trùm bóng lên con phố thâm u. Chúng tôi đều gốc gác nhà quê ở phố. Chúng tôi hay nói về những điều xưa cũ, bây giờ khó mà có thể hiển hiện trong nhịp sống gấp gáp của đô thị thời công nghệ. Những con người chúng tôi thân biết, hay nhắc nhớ, cũng thường mang nặng dấu ấn xa xưa trong hình dung. Những con người của hiện tại, ngày ngày hiện diện mưu sinh trên con phố này, ấn tượng đến độ chúng tôi phải chú ý, phải gặp, phải tìm cách chuyện trò, cũng vậy. Họ tái hiện trên phố những hình ảnh gợi thương gợi nhớ nơi quê nhà chúng tôi, vừa như mang ký ức, vừa như sống động trong hiện tại, mà nôn nao tiềm ẩn vẻ đẹp của những lát cắt vọng hoài.
Lúc này, tiết trời đương độ giao cảm, trên con phố ấy, lá vàng sớm chiều không ngơi ngớt, lao xao vấn vít kể chuyện mùa thu. Nhắm mắt lại, tôi cũng có thể mường tượng những khoảnh thềm thênh thang đốm nắng, như đang được rắc lên muôn vàn ngà ngọc.
Con đường vàng phai trong veo ngọt lịm nắng mật ong, sẽ như một phố xưa cổ tích, hay một nẻo đường mơ, một khung trời thương nhớ. Thấp thoáng bóng tà áo dài, những người Hà Nội/ sống ở Hà Nội, đến đây để ghi nhớ thời khắc đẹp đẽ của thanh xuân. Hay đơn sơ những gánh mùa thu vàng hươm thơm lựng, sấu dầm, thị sáp, ổi đào, ổi mỡ, cốm non… khẽ khàng nghiêng vai ai đó mà đậu xuống. Phố bỗng ùa vui gió lá, các cô nàng rối rít, kịp vuốt lại mái tóc, tạo dáng điệu đà chớp nhanh một kiểu ảnh, trước khi bắt lấy hít hà xoa xuýt mùi hương mùa thu thơm lựng lòng tay. Hay sẽ rực rỡ và nên thơ, lại cũng thơm tho và tươi tắn, những xe đạp chở đầy mùa hoa Hà Nội. Gương mặt rám nắng chị gánh trái cây bán dạo, từng đôi mắt u buồn người em gái đạp xe bán hoa tươi, đôi tay vụng về lóng ngóng của những người đàn ông bối rối như lần nào cũng là lần đầu chạm tới một nhành hoa, hẳn là mua để tặng, lúc này mới chỉ hỏi mua thôi, mà trông họ đã ngại ngùng.
Chúng tôi mấy kẻ vọng hoài, hay lưu luyến với những người bán hoa rong lòng phố. Dù chỉ bởi mưu sinh mà họ đến con phố u hoài này, thì hình ảnh của họ, vẫn gợi lên trong chúng tôi nhiều lát cắt của ký ức. Họ và phố, từ bao giờ đã làm nên một phố hoa.
Anh bạn nhà thơ của tôi nhà ở gần phố hoa. Chúng tôi hay ngồi phố đó cũng vì anh có thói quen đi bộ ngang qua mỗi chiều để rèn luyện sức khỏe, anh bảo vậy. Nhưng tôi đồ rằng, những người phụ nữ che kín đôi gò má thanh xuân dưới khẩu trang và vành nón lá, có gì gần gũi gợi thương đến những ký ức ruộng vườn, hình bóng quê nhà của anh. Đôi khi tôi bắt gặp anh rủ rỉ gần một xe hoa, chẳng biết anh nói điều gì, cả mấy người họ cùng cười mủm mỉm. Anh có lẽ ít mua hoa, tôi đoán thế. Mấy chị hàng hoa chắc cũng biết thế, bởi họ đã quá quen cái dáng hao gầy lững tha lững thững mỗi ngày anh đi lại ở phố này. Nhưng thấy anh, họ tươi tắn và lấp lánh, như thể anh là khách quen đã nhiều lần mua hớ, hay anh như là người thân…
Tôi bảo với họ rằng, đấy, bởi các cô mà tôi nhớ phố. Nhớ những ngày Hà Nội nín lặng giãn cách vì Covid-19, nhiều ngày không ra phố, không gặp các cô, cứ bồn chồn không yên trong dạ. Không biết, những người chị người em đã bao năm qua chỉ biết miệt mài đẩy xe hoa vào con phố ấy, giờ họ đang làm gì nhỉ, để cùng gia đình mình đi qua những ngày lánh dịch lo âu phấp phỏng và đầy khó khăn.
Video đang HOT
Cô hàng hoa bảo, ra phố, cô lại nhớ làng. Bán bông thược dược, lòng cô nhớ Tết, những cái Tết của một thời xa, đâu có nhiều loài hoa như bây giờ, chỉ với thược dược nhiều sắc màu và tím vi-ô-let, điểm xuyết mấy ngồng hoa lay-ơn. Trời ạ, cô khiến tôi cũng đang cồn cào mà nhớ cái góc vườn nhỏ bé nhà tôi, vì bên cạnh có một bể xây bị dò nước nên góc vườn ấy lúc nào cũng ẩm. Từ mùa xuân, mẹ tôi kiếm đâu về mấy cọng gầy guộc cành già hoa cúc, lúc ấy mẹ bảo chẳng rõ là cúc gì, cứ trồng thôi. Rồi thì vùi vào đất ấy, chăm bẵm tưới tắm qua mùa hè nắng nung thì cành cúc gầy queo ngày nào đã trở nên một bụi cây xanh biếc. Bên cạnh nó lại có thêm một vài củ lay-ơn tựa như cái củ hành tây, vài củ thược dược thì như củ khoai lang vậy, cũng được dúi qua dúi loa vào lòng đất ẩm. Thế mà chúng nó lên mầm, khỏe khoắn đâ.m chồi, nảy lộc. Và khi xấp xới gió thu tháng mười xong mùa gặt hái, thì cả cúc và thược dược cùng nhau lốm đốm nụ đinh, cả nhà trầm trồ và hồi hộp. Quê tôi chẳng có một cánh đồng cúc kim cúc chi trắng ngời bông mây hay xuộm vàng hanh nắng như ở quê cô đâu, chỉ một góc thân thương với vài cụm hoa nhỏ nhoi ấy thôi, cũng đã đọng đầy da diết lắm rồi!
Đấy, cô hàng hoa bảo, nhắc tháng mười lại nhớ đã thu, hoa cúc khiến cô nhớ những ngày tháng mười ở làng. Cái tháng mười đến lạ. Người quê nào cũng thấy thương về tháng mười, nhắc nhớ về nó. Hà Nội tháng mười còn có mùa hoa cúc mi, cô nhớ không, năm nào tôi cũng mua cúc mi của cô suốt từ cuối tháng mười qua tháng mười một, sang đầu tháng mười hai vẫn cứ còn lưu luyến. Cúc mi bây giờ cũng được mang về quê cô trồng lác đác rồi đấy. Tôi đang mường tượng về ngôi làng xanh mướt của cô chạy dọc bãi sông. Mùa này, cả một dải đồng cúc chi, cúc kim vàng hươm nắng mật, xen lẫn những dải cúc mi trắng muốt, nao nức thơm trong từng ngọn gió mang theo hơi thu dịu mát, thổi dọc dài sông bãi về tận cửa sổ nhà cô. Một mùa thơm xôn xao, lấp lánh màu vui trong ánh mắt mỗi người dân nhọc nỗi đất đai đến ngày thu hái. Hoa đơm lên mùi hương của đất xới lên, của công sức mồ hôi đổ xuống, của những ước mơ bình dị bay xa. Cô bảo, nhớ mùi của hoa cúc phơi trong nắng hanh, hoang hoải nôn nao đằm ấm.
Mỗi sớm, thức dậy từ nhà trọ chạy xe lên chợ Quảng Bá lấy hoa vào phố, những người bán hàng rong như cô lại một lần được tắm gội ký ức, mùi thơm của những miền quê. Đôi lúc họ muốn bỏ phố về nhà, trồng lúa, trồng hoa, nhớ phố thì chở hoa thẳng từ quê nhà vào phố. Nhưng mới nghĩ thế thôi, họ lại tham công tiếc việc, lại nhớ những khách quen mỗi ngày đem lại cho họ niềm vui mua bán. Cuộc mưu sinh lại hối thúc từ trong sâu thẳm những lo toan, gánh vác của một người vợ, người mẹ, người con.
Quê cô trồng cúc chi, cúc kim mỗi năm một vụ, ở phố, quanh năm cô rong ruổi với mười hai mùa hoa Hà Nội, đành rằng hoa cũng từ khắp miền quê được đưa về. Nhưng nhờ vào nhu cầu lớn của người thành phố, năng lực giao thương thuận tiện của đô thị, mà những người bán hàng rong như cô có thêm nguồn thu nhập để trang trải cuộc sống gia đình. Ở giữa nỗi nhớ thương dằn dọc về chốn quê nhà, giữa những lo toan dằng dặc và cơ hội có thể cải thiện đời sống khó nghèo, con người ta đã phải lựa chọn.
Nên con phố ấy trở thành nỗi nhớ. Ra phố bởi đau đáu về làng, về làng để rồi thao thức phố. Ra đi hay ở lại. Hay ra đi là để trở về. Có lẽ cả hai điều đó, sẽ cứ mãi trở trăn day dứt trong mỗi con người gốc gác từ quê ra phố, cho dù để mưu sinh, để lập nghiệp, để xa quê dài lâu hay chỉ trong ngắn hạn rồi sẽ về lại với xuất xứ của mình. Nỗi nhớ theo bước chân mỗi người trong hành trình đi tìm kiếm, gầy dựng cho những nhu cầu bình dị hay mơ ước cao xa của cuộc sống, cứ thăm thẳm dặm dài trong cuộc đời dằng dặc những âu lo, vất vả, lại không tránh khỏi có lúc đau buồn, cả nỗi truân chuyên xen lẫn những nguồn vui nâng đỡ.
Cuộc sống cứ mở ra và khép lại, tâm hồn con người ta, lúc an vui lại có khi héo hắt, đều sẽ đọng thành một khối mềm ký ức, luôn chỉ muốn đậ.p cánh, cùng nhau bay đến những bến bờ của hương xưa và bóng cũ. Chúng ta là những kẻ vọng hoài…
Thám hiểm Baia - thành phố cổ xưa chìm sâu dưới đáy biển hơn 500 năm của người La Mã cổ đại
Từng là chốn xa hoa bậc nhất thời bấy giờ, những gì còn lại của thành phố Baia giờ đã nằm gọn dưới đáy đại dương sâu thẳm.
Từng được mệnh danh "Las Vegas của đế chế La Mã"
Là một thành phố nghỉ dưỡng nổi danh trong nhiều thế kỷ, thành phố Baia nằm ở nước Ý ngày nay từng phục vụ cho những nhu cầu giải trí xa hoa của những người giàu có và quyền lực trong giới thượng lưu La Mã. Nằm trên miệng núi lửa tự nhiên và suối nước nóng, nơi đây có rất nhiều người đến với cả mục đích chữa bệnh, tăng cường sức khỏe.
Thành phố Baia nằm dọc bờ biển phía Tây nước Ý
Vào thời kỳ hoàng kim của thành phố này, những nhân vật quyền lực nhất thời cổ đại như Nero, Cicero và Caesar đều được cho rằng đã đến thăm thành phố và vài người trong số đó thậm chí còn xây dựng các biệt thự nghỉ dưỡng lâu dài tại vùng đất này.
Tuy nhiên, sau khi bị chiến tranh càn quét vào thế kỷ thứ 8, thành phố hoa lệ này đã bị tàn phá nặng nề, những con phố sang trọng trước đây đã hoàn toàn bị bỏ hoang. Cho đến năm 1500, khi mực nước biển từ từ dâng cao và ảnh hưởng của địa chấn, tàn tích và những di tích cổ của thành phố tấp nập, sầm uất ngày nào đã không may bị nhấn chìm dưới vùng vịnh, đặt dấu chấm hết cho chốn nghỉ dưỡng bậc nhất thời La Mã cổ đại.
Tàn tích của thành phố nghỉ dưỡng bậc nhất đế chế La Mã
Chìm sâu dưới đại dương suốt hàng trăm năm
Lặng lẽ chìm dưới đáy sâu trong suốt vài trăm năm, con người dường như đã quên đi sự tồn tại của thành phố này. Tuy nhiên, vào năm 1940, một phi công đã tình cờ chia sẻ một loạt ảnh chụp từ trên cao, làm lộ ra những tàn tích còn sót lại của thành phố Baia.
Sau khi được công chúng và giới khảo cổ quan tâm trở lại, việc khám phá nơi này đã bắt đầu được tiến hành. Tuy nhiên, do Baia nằm ở vị trí đặc biệt nên chỉ có số ít nhà khảo cổ có đủ can đảm và quyết tâm khám phá nơi này.
Khám phá Baia không phải là điều dễ dàng
Đến năm 2002, khi công nghệ kỹ thuật hiện đại như máy quét 3D được ra đời, giới khảo cổ học mới thực sự nghiên cứu nghiêm túc và kỹ càng về những di tích ở nơi đây. Qua đó, họ phát hiện ra hàng loạt những công trình kiến trúc tráng lệ như đền đài của các vị thần, phòng tắm nước nóng công cộng.
Bên cạnh đó, trên diện tích 177 ha còn có những công trình vinh danh hoàng đế Augustus, bức tượng của Octavia Claudia (em gái hoàng đế Claudius) và thần rượu nho Dionysus....
Những bức tượng đậm chất La Mã cổ đại được tìm thấy tại thành phố dưới nước Baia
Sau đó, một công viên khảo cổ học dưới nước tại Baia đã được hình thành. Theo đó, du khách tới đây có thể ngắm nhìn các tàn tích ẩn mình dưới đáy sâu từ những bức tượng được bảo tồn đáng kinh ngạc của thành phố thông qua những chiếc thuyền đáy kính hoặc trong bộ đồ lặn và ống thở chuyên dụng.
Dù vậy, do đặc điểm địa lý có nhiều núi lửa ngầm hoạt động xung quanh nên khu công viên khảo cổ này được giới quan chức Ý dự kiến đóng cửa vĩnh viễn nhằm đảm bảo cho người dân và khách du lịch.
Bí mật sau những tấm biển quảng cáo cổ điển ở Hà Nội Những tấm biển đúc chữ bằng xi măng có tuổ.i thọ trên dưới 100 năm vẫn còn được giữ lại ở mặt tiề.n các ngôi nhà phố cổ Hà Nội. Vì sao nó vẫn tồn tại, không bị thay thế hay che lấp đi thì là cả một câu chuyện dài khó nói hết. Trên những con phố cổ Hà Nội như Lãn...