Những kẻ ăn mày
Bây giờ, thấy người ta đi chùa khác quá, người ta chẳng khác gì người ăn xin đi tìm sự bố thí từ cái thế giới tâm linh mà họ xây dựng lên.
Ảnh minh họa
Đầu năm đưa bà lên chùa thắp hương, cảm thấy như được thoát ra khỏi cái thế giới vồn vã thường ngày một cách kì lạ. Chùa nhiều cây, bóng mát và chả có gì gây ồn ào ngoài tiếng gõ mõ và cả tiếng mới ngân nga một vài hồi chuông. Chờ bà tụng kinh, mình nằm vắt vẻo trên yên xe ngước lên những tia nắng nhẹ xuyên qua tán lá tận hưởng. Sướng.
- Anh! Anh cũng đi chùa à???
Mình giật bắn lên vì câu hỏi và cái vỗ vai bất chợt. Quay ra thì gặp ngay thằng em đồng hương trước làm cùng công ty.
- Ơ… Sao chú đi chùa này? Chùa bên chú bị phá à?
- Anh thì, phá là phá thế nào, tại em nghe nói chùa bên này thiêng lắm nên sang khấn xin tí lộc đầu năm thôi. Thầy phán năm nay em được tuổi, phải đi xin lộc thật nhiều để cầu thì công danh mới thành nhanh được.
- Công danh mà cũng đi cầu à chú???
Mình ngơ ngác.
- Vâng. Phải cầu đấy anh ạ, không có thì làm ăn lụi bại lắm, phất sao được anh. Em đi chùa này là chùa thứ 7 rồi đấy, chắc phải kiếm chỗ nữa để cho đủ 8, chứ 7 không đẹp.
Mình cười nhăn nhở.
Video đang HOT
- Lại còn thế nữa cơ à, thế chú đi chùa ngoài cầu công danh ra còn cầu gì nữa không?
- Có chứ, em cầu thêm tình duyên, năm vừa rồi nhà em xảy ra chuyện, bọn em vừa li hôn trước tết chắc anh cũng nghe rồi. Nói chung, anh muốn thứ gì thì cầu thứ ấy, mất gì đâu ngoài mấy nén hương hở anh. Thế anh đi chùa cầu gì?
- Anh á? “Cầu an, thanh thản và tí ti sáng suốt”.
- Anh đùa em à? Cầu thế đi chùa làm gì cho tốn sức, ở nhà xem phim còn hơn, vừa giải trí lại vừa đỡ mệt. Thôi, anh ngồi chơi, em phải vào dâng lễ, khấn rồi hóa vàng không có muộn, thần linh quở trách. Hôm nào gặp chém gió sau anh nhé.
- Ừ, hôm nào…
Chưa kịp nói hết lời đã thấy nó rảo bước đi mất. Thở dài một cái mà nghe lòng mình lãng đãng, chẳng biết nên vui hay buồn.
Bây giờ, thấy người ta đi chùa khác quá, người ta chẳng khác gì người ăn xin đi tìm sự bố thí từ cái thế giới tâm linh mà họ xây dựng lên. Họ không coi nó đơn thuần là tín ngưỡng để tôn thờ, để bấu víu lúc lầm đường lạc lối, mà trở thành nơi phân phát rất nhiều các thứ gọi là “lộc” để tha hồ mà đến xin mang về nhà tích lũy. Hay thật!
Nghĩ một cách đơn giản như thế này: “Phật mà có nhiều của để phát lộc bừa bãi như thế thì đã chẳng có giàu nghèo, đói khổ. Nhà ai cũng tiền vàng nứt vách hết. Bạn cầu xin được, thì cái thứ gọi là “thiên hạ” ngoài kia chắc họ để yên cho bạn và Phật?” Mọi việc trên đời này đều có nhân quả, bố mẹ sinh ra bạn có tay, có chân không phải để bạn ngồi một chỗ ngửa tay ra xin bố thí. Chỉ là, bạn có được trả xứng đáng với công sức mà bạn đã bỏ ra hay ko mà thôi. Những thứ bản thân bạn có thể làm được, có thể phấn đấu đạt được thì bạn còn cầu xin để làm gì??? Lạ thật! Hay những ước muốn của bạn quá cao? Quá bay bổng so với sức của bạn? Nếu mọi việc trên thế giới này đều tốt đẹp, thuận lợi cả, thì bạn là ai chắc gì bạn đã nhận ra.
Xin hỏi bạn một câu: “Phật ở trong bạn là gì???”
Đừng tầm thường hóa cái góc sáng nhất trong tâm hồn mình.
Theo Truyen Ngan
Thử lòng người yêu: "Anh nghèo lắm, nhà anh đang mắc nợ người ta 2 tỷ nữa!" và phản ứng bất ngờ
" Anh yêu em cũng đã lâu và cũng muốn tiến tới hôn nhân với em, nhưng anh còn có chuyện giấu em. Thực ra anh nghèo lắm, anh toàn vay tiền bạn bè để sống. Nhà anh đang mắc nợ người ta 2 tỷ nữa. Anh thì còn nợ bạn không biết bao nhiêu mà kể".
Tôi vốn là một công tử chính hiệu, được gia đình cho đi du học từ khi còn trẻ, được tiếp thu nền văn minh phương Tây nên lối sống của tôi cũng có phần thoáng hơn. Tuy nhiên, trong tình yêu, tôi lại là một người kỹ tính và khắt khe. Từ khi mối tình đầu của tôi đi lấy chồng, tôi không còn tin vào tình yêu nữa, nhất là với những cô gái xinh đẹp, tôi nghĩ rằng họ đến với tôi vì tiền bạc, vì vẻ bề ngoài của tôi, vì gia đình tôi, vì cái mác đi du học của tôi...
Thế nên sau khi về nước, tôi giấu tiệt thân phận của mình, chuyển ra ngoài ở giống như một gã trai nghèo. Cũng có nhiều cô gái đến với tôi nhưng sau khi dính phải phép thử của tôi thì tự nguyện ra đi hết. Tôi cứ kệ họ, cứ để họ đến và đi, và mỗi lần như thế, tôi lại càng thấy mình đúng, phụ nữ tất cả đều giống nhau, ngay cả mối tình đầu của tôi cũng thế, dù đã yêu tôi 3 năm và nhà tôi cũng khá giả nhưng khi có người đàn ông giàu có hơn cầu hôn thì cô ấy cũng bỏ tôi mà đi không một chút thương tiếc.
Tôi từng bị người yêu bỏ không thương tiếc (Ảnh minh họa)
Cho đến khi tôi gặp Linh, một người con gái rất độc lập và hiện đại. Em chủ động tán tỉnh tôi, mời tôi đến những chỗ mà trước đây tôi chưa từng đến. Từ khi quen em, tôi mới đến vũ trường nhiều như thế. Nhưng ngoài những điều đó ra, em là một cô gái xinh đẹp và giỏi giang. Tôi khá bất ngờ khi biết gia đình Linh không giàu có, em lên thành phố học rồi tự thuê phòng ở riêng, tự đi làm thêm để trang trải cuộc sống. Hiện tại Linh làm phiên dịch viên cho một công ty nước ngoài nên em được tiếp xúc với rất nhiều người giỏi giang.
Tôi thấy Linh cũng là người tốt nên tán tỉnh Linh. Rồi chúng tôi yêu nhau khi nào không hay. Yêu nhau được 2 năm thì tôi thấy mình cần đưa ra quyết định cuối cùng, nghĩa là làm phép thử cần thiết để biết được bộ mặt thật của người yêu sau đó mới tính tiếp.
Thời gian yêu tôi, Linh cũng hay vòi vĩnh tôi mua nhiều thứ, khi thì túi xách, khi thì áo quần, son phấn, điện thoại. Tôi vốn tính phóng khoáng và nói thật, những thứ đó cũng không đáng bao nhiêu so với tiền lương của tôi nên tôi cũng không từ chối Linh. Nhưng nếu lấy Linh thì lại là một câu chuyện khác. Thất bại một lần trong tình yêu cộng với việc chứng kiến nhiều việc không mấy hay ho nên tôi rất cẩn trọng.
Chiều hôm đó, tôi thất thểu bước về nhà trong bộ dạng chán đời, cúc áo cởi gần hết, tay cầm chiếc cà vạt đã tháo ra từ cổ. Đến nhà, tôi đã thấy Linh ở trong phòng khách, đang dọn dẹp lại mấy thứ. Tôi ngồi phịch xuống sofa, thở dài thườn thượt. Linh thấy vậy lo lắng hỏi:
- Anh sao thế? Có chuyện gì với anh à?
- Anh muốn cho em biết một sự thật.
- Gì thế anh? Anh làm em lo quá à. Anh nói đi.
- Anh yêu em cũng đã lâu và cũng muốn tiến tới hôn nhân với em, nhưng anh còn có chuyện giấu em. Thực ra anh nghèo lắm, anh toàn vay tiền bạn bè để sống. N hà anhđang mắc nợ người ta 2 tỷ nữa. Anh thì còn nợ bạn không biết bao nhiêu mà kể.
Thế nên tôi đã thử Linh để đưa ra quyết định cuối cùng (Ảnh minh họa)
- Anh nói thật chứ?
- Thật.
Linh nghe xong, quay mặt đi một lúc rồi bảo tôi cứ nghỉ ngơi, cô ấy có việc cần phải đi. Tôi thất vọng vô cùng, cuối cùng Linh cũng giống như bao nhiêu cô gái khác mà thôi.
Thế nhưng sáng hôm sau, Linh đã gõ cửa từ sớm. Em bắt tôi dậy tập thể dục rồi cùng dọn dẹp nhà cửa, nấu đồ ăn sáng cho tôi. Tôi ngạc nhiên lắm, tôi cứ ngỡ em đã bỏ tôi đi rồi. Nhưng Linh chỉ nhìn tôi rồi trừng mắt:
- Từ hôm nay em sẽ giám sát anh. Tiền lương đi làm về không được tiêu hoang nữa, đưa em gửi tiết kiệm. Anh cũng bỏ ngay cái thói rầu rĩ đi, phải lạc quan lên để còn giúp bố mẹ trả nợ. Em yêu anh vì nghĩ anh là một người đàn ông có chí khí. Nếu anh còn ủ rũ và nghĩ ngợi vớ vẩn thì em sẽ bỏ anh đi đấy.
Phản ứng bất ngờ của Linh khiến tôi há hốc mồm vì kinh ngạc (Ảnh minh họa)
Tôi ngớ người trước những gì Linh vừa nói. Em cũng nói thêm rằng em sẽ hùn tiền giúp tôi trả nợ cùng. Việc gì cũng có cách giải quyết, miễn là mình có ý chí.
Nhìn dáng vẻ tất bật của Linh, tôi thấy có lỗi với em vô hạn. Chỉ vì cái tính ích kỷ của mình mà tôi đã nghi ngờ em đến mức phải dùng phép thử. Tôi tự hứa với lòng mình rằng, bằng mọi giá tôi sẽ phải giữ em lại, bởi tôi biết, tìm được một người như em quả thật không hề dễ dàng gì.
Theo Một Thế Giới
"Anh nhìn chồng cái H. ấy, có bằng nửa người ta không mà đòi hỏi?" Chồng người ta làm ra nhiều tiền người ta thuê hết, vợ cả ngày chỉ có việc đi mua sắm làm đẹp. Đâu ai khổ như tôi cứ hùng hục như trâu như bò. Anh nhìn chồng cái H. ấy, có bằng nửa người ta không mà đòi hỏi. Anh làm kế toán còn vợ là nhân viên văn phòng cho một công...