Những giấc mơ đêm
Liệu có còn những kỉ niệm nào mà vô tình mình đã quên đi chợt hiện về trong đêm?
Tình yêu là cái gì nhỉ mà sao mình cứ phải suy nghĩ nhiều đến vậy. Như đêm nay cũng thế trời đã sang một ngày mới rồi mà mình chằn trọc không sao ngủ được. Mình nghĩ gì nhỉ? Nghĩ về những con người, những cái tên đến rồi đi trong cuộc đời mình. Tất cả đều để lại trong mình những khoảnh khắc chứ chẳng bao giờ lãng quên cả, bởi đơn giản mình không thể quên.
Đêm qua mình đã có một giấc mơ tuyệt vời, để cả ngày hôm nay mình luôn cảm thấy vui, luôn tự cười một mình. Mình cảm thấy hạnh phúc biết bao. Đêm qua mình lại mơ thấy Hà, lâu lắm rồi mình mới lại được gặp Hà. Dù cho chỉ trong giấc mơ nhưng mình vẫn cảm nhận được niềm vui khi được nhìn thấy. Vẫn ánh mắt ấy, nụ cười ấy sao mà thân thương đến vậy, cứ như thể mình đã có chúng từ bao giờ. Dẫu cho cơn mơ đêm qua chẳng là một giấc mơ vẹn toàn mà mình thường mong ước nhưng được sánh bước bên Hà cũng những người bạn và cười, nói, vui đùa. Ôi giấc mơ thật tuyệt. Nếu không phải mình đang chìm đắm trong vòng xoay của sự giả dối thì có lẽ mình đã không tỉnh dậy để mà kết thúc giấc mơ nhanh đến vậy.
Quả thật giấc mơ đó làm cho mình cảm thấy cuộc sống cần nhiều hơn những giấc mơ, cần nhiều hơn một màu đen tối. Chẳng biết có đúng không nhưng với mình có lẽ là như vậy. Mình đã chờ cả ngày để có thể viết lên những dòng thư như vậy. Dẫu cho mình biết đã có cả trăm bức thư như này chưa một lần đến tay người nhận. Và mình cũng mong đợi sao cho ngày qua đi thật nhanh và khi đêm về mình cố gắng tưởng tượng ra hình dáng ấy, khuôn mặt ấy nụ cười ấy để khi nhắm mắt thì bóng ai đó lại tràn về để mình được sống trong hạnh phúc dẫu cho nhỏ nhoi và dễ mất.
Hà ơi! Đó không phải là cái cớ để mình giày vò bản thân mình đâu, cũng không phải mình cố tình nhắc đến cái tên này để mà ngụy biện. Đơn giản thôi mình đã coi những chuyện đã qua chỉ là những kỉ niệm mà kỉ niệm sẽ có lúc vui khi buồn. Mình sẽ sống chung với những kỉ niệm đó để mỗi khi như đêm nay mình đem những kỉ niệm đó ra mà vuốt ve mà chiêm ngưỡng. Có lẽ chính cái gọi là những kỉ niệm ấy đã cho mình những động lực để mà bước tiếp, để mà tự đẩy mình vào vòng xoáy của sự giả dối mà tâm hồn luôn trong sáng và chẳng kém phần lãng mạn.
Video đang HOT
Có lẽ phải nhắm mắt đi ngủ thì mới biết được có hay không những điều kỳ diệu (Ảnh minh họa)
Đêm đã qua rồi, một ngày mới đã bắt đầu cách đây lâu rồi vậy mà mình ngồi đây nhớ lại những kỉ niệm đã qua của một thời mộng mơ của thời áo trắng. Mình nhớ đến tình yêu cái tình yêu thủa học trò sao mà trong trắng và ngây thơ đến vậy. Trong tất cả những gì mình biết có lẽ tình yêu mà mình dành cho Hà cũng trắng như cái tuổi thủa học trò đó vậy. Ngây thơ, hồn nhiên và gì gì nữa mình chẳng thể kể hết được. Ôi những kỉ niệm đó là tài sản quý giá vô cùng mà mình chưa bao giờ muốn bỏ chúng đi cho dù những lúc mình bị lạc lõng, bế tắc.
Ngoài kia gió mùa đông cũng chẳng thổi nhiều nữa chỉ còn đôi chút vi vu như tiếng ai thở dài nhẹ mà thôi. Sao kỳ lạ thế nhỉ! Đông đến, đông về cũng vội vã và vô tình như thế. Mới hôm nào giật mình tỉnh dậy mà chẳng dám bước ra ngoài vì trời quá lạnh trong khi không phải là đông thế mà giờ đã bước vào đông thì trời chỉ heo heo gió lạnh như mới sang thu. Ông trời cũng kỳ lạ thật, cũng nhớ thu quá hay sao mà vẫn còn vương vấn chẳng muốn để đông sang.
Mình cũng yêu thu nhiều lắm nhưng những khoảnh khắc như đêm qua và có lẽ cả đêm nay thì mình lại yêu mùa đông thêm hơn nữa. Vì sao ư? Dễ lắm, đêm qua mình cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp và hạnh phúc và nếu là mùa đông với cái lạnh như vậy thì mình càng cảm nhận được hơi ấm đó. Không biết đêm nay thì thế nào nhỉ? Liệu mơ có về gấp như đêm qua khi mà mình đã thức quá nửa đêm rồi? Liệu Hà có về như đêm qua cười nói và sánh vai cùng nhau bước đi với những người bạn? Liệu có còn những kỉ niệm nào mà vô tình mình đã quên đi chợt hiện về trong đêm không tưởng? Mình không biết có lẽ phải nhắm mắt đi ngủ thì mới biết được có hay không những điều kỳ diệu.
Lâu rồi mình chẳng có nhiều cảm xúc đến vậy để mà viết vì thế mà chỉ muốn viết nhiều hơn mà không muốn dừng lại. Nhưng mình lại đang đợi chờ những cơn mơ mà mơ chỉ về khi ta ngủ đúng không nhỉ? Vậy thôi nhé mình sẽ đi ngủ để chờ đón cơn mơ và những điều kỳ diệu.
Theo 24h
Hãy nương tựa vào anh!
Em không được vỗ về, âu yếm, yêu thương như bao đứa trẻ bình thường khác.
Trong cuộc đời tập nập - vô thường, anh vô tình gặp được em. Rồi từ đấy, tận sâu trong trái tim, anh đã nhận ra rằng em chính là người con gái mà anh tìm kiếm bấy lâu nay. Và trên hết, anh biết được những đau thương, thiếu thốn mà em đã phải trải qua trong cuộc sống khiến anh thương em biết nhường nào. Khi ấy, anh chợt nhớ đến câu nói: "Mất mẹ là mất cả bầu trời!"
Trong thế gian này, sẽ chẳng còn nỗi đau, sự mất mát nào to lớn bằng nỗi đau thiếu đi bàn tay, hơi ấm từ mẹ! Thế mà em đã kiên cường lớn lên như vậy trong sự yêu thương của ba. Em chưa bao giờ tâm sự với anh về tuổi thơ đầy nước mắt của mình, về những đau thương hằn sâu trong trái tim em. Thế nhưng anh đã vô tình biết được những gì em đã phải gánh chịu để tồn tại đến ngày hôm nay là quá lớn đối với trái tim non dại và nhỏ bé của em.
Trong đôi mắt sâu thẳm của em chất chứa bao nỗi oán hờn, tiếc nuối chẳng thể nói thành lời, là những tháng ngày trẻ thơ thiếu vắng tình mẫu tử. Em của anh chưa bao giờ nhận được những hơi ấm, lời dặn dò tâm sự từ một người mẹ cho trọn vẹn. Em không được vỗ về, âu yếm, yêu thương như bao đứa trẻ bình thường khác cùng trang lứa...
Em à! Dẫu biết rằng cuộc sống vốn dĩ không công bằng, "mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh" và mỗi một con người đều có một số phận khác nhau, nhưng sao số phận lại trêu ngươi và bất công với em quá vậy!?
Anh đã nhận ra rằng em chính là người con gái mà anh tìm kiếm bấy lâu nay (Ảnh minh họa)
Anh không thể cảm nhận hết được tất cả mà chỉ biết rằng ngày đó, gần 20 năm về trước, căn bệnh quái ác đã đến bên mẹ em cướp đi sự sống và tình yêu thương trong sự tiếc nuối của mọi người. Dẫu sau thời gian đó em được bù đắp và lớn lên trong vòng tay yêu thương của gia đình... Nhắc đến đây mà lòng anh như chính là nạn nhân vậy, làm sao có thể xoá hết vết hằn đau thương mà em đã và đang phải mang suốt một quãng thời gian dài đến thế? Thử hỏi điều gì có thể bù đắp nổi khi thiếu đi tình máu mủ đã in hằn vĩnh viễn trong trái tim nhỏ bé của em!?
Thời gian cứ lặng lẽ trôi đi, em dần lớn khôn hơn nhưng có lẽ những tháng ngày ấy với em đã dài hơn bình thường rất nhiều! Em đã cố gắng nén chặt những nỗi đau, chôn sâu mọi thiếu thốn để sống tốt hơn. Và anh có thể biết rằng, trong tâm hồn của em là biết bao ước mơ, là những tâm sự của người con gái mới lớn thủ thỉ bên mẹ về cuộc sống, là những đêm chập chờn trong giấc ngủ khi hình ảnh của mẹ lại hiện về, và em ao ước dù chỉ một lần được cảm nhận hơi thở ấm áp trong vòng tay của mẹ. Nhưng, những ước mơ bình dị ấy của em sẽ chẳng bao giờ thành hiện thực được nữa... Đã bao lần em chạnh lòng khi nghĩ về mẹ thì cũng là bấy nhiêu lần nước mắt em rơi ướt đẫm cả tâm hồn. Anh đã thầm hỏi, trong khoảng không gian và thời gian ấy, có ai bên cạnh hay chỉ một mình em lặng lẽ trong đêm vắng với bao nỗi lòng nặng trĩu?
Làm sao có thể dùng những ngôn ngữ đời thường để nói hết những đau thương và thiếu thốn mà em đã phải trải qua? Và có lẽ, không một ai có thể chữa lành hay lau khô được tất cả những giọt nước mắt trong lòng em. Nhưng em ơi! Nếu cuộc đời thực sự có tồn tại những điều kỳ diệu, anh xin được là người luôn ở cạnh em, xin được làm tia nắng ban mai ấm áp xua tan những ngày đông giá lạnh sắp tới, em nhé!? Xin hãy để tấm chân tình và bờ vai của anh được làm nơi em nương tựa giữa bao thăng trầm của cuộc sống từ đây, mai sau và mãi mãi như thế, em nhé!?
Theo 24h
Tình yêu ngược lối Tôi đã yêu chị như thế, một tình yêu trái ngược với những gì vốn có. Tôi ngược đường ngược nắng để yêu em Ngược phố tan tầm ngược chiều gió thổi Ngược lòng mình tìm về nông nổi Lãng du bên cánh chim trời. Tôi đã yêu chị như thế, một tình yêu trái ngược với những gì vốn có. Tôi thấy...