Những gã đàn ông oà khóc trước vành móng ngựa
Nếu xem qua những bản cáo trạng thì người ta ít có thể hình dung được, sau những tội ác kinh hoàng, những gã đàn ông đó lại có thể bật khóc ngon lành khi phải ra đứng trước vành móng ngựa…
Gã đàn ông tham gia vụ n.ổ sún.g òa khóc tại tòa
Sinh ra trong một gia đình nền nếp, Lê Trọng Nghĩa (SN 1981, ở Nghĩa Đô, Cầu Giấy, Hà Nội) được gia đình cưng chiều hết mực.
Ở nhà, cậu quý tử này luôn tỏ ra là đứa con ngoan, sống tình cảm, nhưng ra ngoài xã hội, Nghĩa không chịu thua bạn kém bè trong khoản “phá”. Nghĩa từng có 1 tiề.n sự về hành vi đua xe trái phép.
Gương mặt nhạt nhòa nước mắt của Nghĩa.
Ngay cả chuyện yêu đương, Nghĩa cũng làm gia đình phải đau đầu khi một ngày đẹp trời, cậu ta bế về một b.é tra.i, nói là con của mình, buộc ông bà nội phải nuôi dưỡng. Ngày Nghĩa lấy một cô gái khác làm vợ, gia đình những tưởng cậu ta sẽ thay tâm đổi tính, ai dè Nghĩa lại mắc vào án giế.t ngườ.i.
Khoảng 22h ngày 25/1/2011, Hà Hải Hà (Linh, SN 1980, vợ Nghĩa) nói đã cho anh Nguyễn Minh Dương (tức Hoàng, SN 1982, ở phường Hồng Hải, thành phố Hạ Long, Quảng Ninh) vay số tiề.n 30 triệu đồng nhưng anh Dương chưa trả mà còn nhắn tin “khiêu khích”.
Biết chuyện, Nghĩa liền gọi điện cho anh Dương hẹn gặp nhau ở ngã tư Thái Hà, Chùa Bộc để “giải quyết”. Khoảng 0h10 ngày 26/1/2011, Nghĩa cùng người bạn tên Lương Quang Thạc đến “điểm hẹn”. Tại đây đã xảy ra xô xát giữa Nghĩa và anh Dương.
Video đang HOT
Thạc đã rút sún.g bắ.n anh Dương rồi cùng Nghĩa lên xe máy bỏ chạy. Anh Dương được bạn đưa đi cấp cứu, nhưng do vết thương quá nặng, nạ.n nhâ.n đã t.ử von.g trên đường đến bệnh viện. Đến ngày 8/2/2011, Nghĩa ra đầu thú.
Ngày 15/2, TAND Hà Nội xét xử bị cáo Lê Trọng Nghĩa (SN 1981, ở số 30 ngõ 13, đường 800A Nghĩa Đô, Cầu Giấy, Hà Nội) về tội Giế.t ngườ.i. Khác với hình dung của bất kỳ ai về một kẻ tham gia vụ n.ổ sún.g gây chế.t người, tại tòa, Nghĩa yếu đuối đến khó tin khi anh ta không thể kìm nén cảm xúc, đã òa khóc nức nở như một đứ.a tr.ẻ, nước mắt nhạt nhòa.
Cứ mỗi lần ngoái đầu lại, nhìn thấy người thân, Nghĩa lại không cầm được nước mắt. Anh ta gọi to “chị ơi…” rồi ngửa mặt lên trời mà khóc. Khi nhìn thấy bố, Nghĩa gọi to: “Bố ơi, con nhớ bố lắm!”. Và rồi những giọt nước mắt lại thi nhau lăn dài trên gương mặt điển trai.
Được nói lời sau cùng, Nghĩa tỏ ra hối hận, quay hẳn người về phía gia đình bị hại nói rằng: “Cháu vô cùng xin lỗi hai bác, cháu và Dương trước là bạn bè, nhưng chỉ vì một phút mất bình tĩnh, sĩ diện, cháu đã gây ra tội lỗi, gia đình bác mất con, cháu và bạn cháu thì bị tù tội. Cháu rất biết ơn tấm lòng vị tha của gia đình bác…”
Cuối buổi xét xử, HĐXX tuyên Nghĩa mức án 12 năm tù giam. Bị dẫn ra khỏi phòng xử án, Nghĩa ngoái đầu nhìn về phía người thân, gương mặt nhạt nhòa nước mắt lộ rõ sự hoảng hốt, lo sợ.
Nam bị cáo run rẩy khóc
Là chủ tiệm bánh ga tô ở phố Hoàng Diệu, phường Quang Trung, thị xã Sơn Tây, cuộc sống của Phùng Văn Thành (45 tuổ.i) đang yên ấm, vậy mà chỉ vì phút nóng giận không kiềm chế được, Thành đã đẩy đời mình vào con đường tối mù mịt vì gây ra vụ á.n mạn.g.
Chiều 10/5/2010, Thành nhận được điện thoại của anh Vũ Quốc Huy (37 tuổ.i, ở phường Quang Trung) với nội dung: “Mày biết tội của mày chưa, mày đã xúc phạm tao, mày phải nộp 50 triệu đồng”.
Tại tòa, Thành run rẩy bật khóc.
Thành tức tối chử.i lại anh Huy qua điện thoại và hẹn anh Huy ra đầu ngõ nhà mình ở phố Phùng Khắc Khoan để giải quyết mâu thuẫn. Thành phóng xe máy về nhà, lấy con dao dài hơn nửa mét để nghênh chiến với anh Huy. Và trong lúc nóng giận, Thành rút dao ché.m liên tiếp vào vai, sườn, lưng của anh Huy.
Nạ.n nhâ.n bỏ chạy được 5-6m thì ngã khuỵu xuống đường nhưng Thành vẫn cố đuổi theo và tiếp tục ché.m tiếp nạ.n nhâ.n cho đến khi anh Huy gục hẳn. Nạ.n nhâ.n bị t.ử von.g sau đó, còn Thành, tối cùng ngày, anh ta ra đầu thú.
Ngày 5/1, Thành bị TAND Hà Nội đưa ra xét xử tội giế.t ngườ.i. Sau những phút hung hăng, trước vành móng ngựa, người đàn ông trung niên tỏ ra yếu đuối đến khó tin.
Anh ta tỏ ra hối hận vì những tội lỗi mà mình đã gây ra cho gia đình bị hại. Run rẩy trong giá lạnh, bị cáo quay về phía gia đình nạ.n nhâ.n nức nở, vỡ òa tiếng khóc, cầu xin người nhà bị hại tha thứ cho tội lỗi mà anh ta đã gây ra.
Phía dưới, người nhà bị cáo thấy cảnh Thành khổ sở, tiều tụy, nức nở những câu nghẹn ngào thì cũng không cầm được nước mắt. Họ đưa mắt về phía người thân đang rúm ró trước vành móng ngựa và cũng nấc lên từng chập.
Và với những gì Thành đã gây ra, bị cáo đã phải nhận mức án tù chung thân trong nước mắt.
Theo VietNamNet
Cú sốc...
Chị chua chát nghĩ đến những cử chỉ âu yếm của anh và cô gái đó. Nhắm nghiền mắt lại, chị ước cơn ác mộng này sẽ qua đi...
Chị ngửa mặt lên trời và cười thật to, tiếng cười chua chát lọt thỏm trong căn nhà rộng lớn. Sạch sẽ và tươm tất quá, chị không nghĩ mình sẽ tiếp tục được sống trong căn nhà quá hoàn mỹ như thế. Chị ngồi xuống ghế và ngắm nhìn mọi thứ, đây đúng là mái ấm gia đình chị, nhưng sao tấm hình ngày cưới không còn hiện diện trong căn phòng ngủ, nơi chị luôn thấy ấm áp, là điểm tựa những khi chị mệt mỏi. Chị cứ nghĩ nó đã được đóng đinh cố định, không thể tháo rời khỏi bức tường vững chãi, cũng giống như tình yêu bền chặt của anh. Nhưng đến bây giờ chị mới biết, nó vân thật dễ dàng đê thay đổi, chỉ cần con người ta khéo léo che đậy thì điều đó chẳng có gì khó.
Chị ngửi mùi áo quần nức hương thơm. Những bộ đồ sặc sỡ, mát mẻ chưa bao giờ chị dám mặc lại được phơi một cách công khai trên sân thượng. Chị đã nghĩ: "Hóa ra đó là cái anh cần, chắc cô ta phải biết cách chiều chuộng lắm...". Bàn tay của người phụ nữ này không tồi chút nào, chị mở nắp nồi và nhìn vào chỗ thức ăn còn thừa, chị tưởng tưởng đến khuôn mặt rạng ngời của anh khi nếm chúng, nghĩ đến lời ca tụng của anh khi gắp từng miếng cho lên bát và thưởng thức, chị nghe tim mình đậ.p mạnh, xó.t x.a.
Chị cứ nghĩ anh quan tâm đến mình, đến sự nghiệp của vợ nên mới đốc thúc chị tham gia chuyến công tác dài ngày của công ty. "Vì tương lai của em...", chị đã tin, đã cảm động bao nhiêu vì những lời nói đó. Chị cứ như một con ngốc, lo cho anh sẽ ăn uống ra sao, lỡ ốm đau thì phải làm thế nào... Chị không nghĩ anh đã có một bàn tay chăm sóc, quan tâm tận tình đến thế.
Chị đã bỏ ngoài tai những lời khuyên, lời cảnh báo của bạn bè. Chị đâu để ý lời người ta khi họ nói anh ngoạ.i tìn.h. Trong tim chị, anh quá đỗi chân thành. Một người hy sinh vì chị, vì tương lai của chị như anh, sẽ không bao giờ là.m chuyệ.n đ.ó. Giờ nghĩ lại, cái lớp mặt nạ ấy, sao anh ta có thể đeo trong thời gian dài và nghệ thuật như thế?! Cả cái câu nói "tương lai của em.." anh dành cho chị, dôi trá nhưng sao nó lại có thê dê dàng phát ra trơn tru từ miêng anh mà không chút ngượng ngập? Chị thấy thật đáng sợ, chị thấy nể sợ người chồng đức cao vọng trọng của mình thêm gấp trăm ngàn lần. Chị tự hỏi, phải sống không đúng với bản chất, có bao giờ anh ta cảm thấy khổ sở, ức chế?!
Khi nghe cô bạn thân nói chồng chị đang mặn nồng với một cô gái ở trong nhà mình. Chị đâu dám tin, chị nghĩ bạn chỉ nhầm thôi, anh đàng hoàng lắm, anh biết hy sinh lắm... Chị không biết nữa, nhưng nói đến đó bỗng dưng chị òa khóc. Linh tính của một người đàn bà khiên chị khóc. Trước đây chị đâu nghi ngờ, sao bây giờ chị lại khóc khi nghe cái tin mình chưa tận mắt kiểm chứng. Có lẽ là do vài cái tin nhắn mà anh lén lút, giâm giêm chị khi chị vừa mở điên thoại, còn chưa kịp đọc rõ ràng. Nhưng giờ đây cái tin nhắn mà chị nghĩ rằng người ta gửi nhâm bắt đâu giày vò chị, ám ảnh chị mãi không thôi: "Cảm ơn chị đã tặng chồng cho em, dù chỉ là mấy ngày....". Chị tin tưởng anh còn hơn cả bản thân, chẳng lẽ chỉ vì vậy mà chị lại hạch sách anh, người luôn lo lắng, bảo vệ chị?
Nghĩ vậy nhưng chị lại thấy đôi chân mình bước đi, chị thấy trong thoáng chốc, mình đã trở về căn nhà quen thuộc. Và những gì đang diễn ra, tất cả cứ quay mòng mòng trong đầu chị. Bỗng nhiên chị nhớ từng câu từng chữ trong tin nhắn đó, nhớ cả lời cô bạn khi thấy chồng chị âu yếm với một người phụ nữ khác trong nhà mình. "Em họ", chị nghĩ lại hai từ mà anh dùng đê chỉ đích danh cô nàng kia với bạn mình mà thấy thật kệch cỡm, chua chát.
Nhắm mắt lại, chị tựa mình vào ghế, chị nghĩ đến tấm ảnh cưới trong phòng ngủ, nghĩ đến giây phút hạnh phúc của chị trong ngôi nhà này. Chị tưởng tượng đến cả những cử chỉ âu yếm của anh và cô gái đó... Chị ước mình có thể bình tâm trở lại.
Tiếng cười khúc khích vang lên, cánh cửa bật mở. Nụ cười trên môi anh vụt tắt, anh buông vội bàn tay đang choàng qua eo cô gái. Chị cười thật tươi và tiến đến: "Chào em, em là em họ của chồng chị hả, sao giờ em mới đến chơi...?". Nhìn qua anh, chị thấy mặt anh tái xanh khi thấy tờ giấy li hôn nằm cạnh tấm ảnh cưới đặt ngay ngắn trên bàn.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Gửi yêu thương Anh à, em chẳng biết viết gì, dù rõ ràng em đang muốn viết gì đó tặng Anh. Chỉ còn 5 ngày nữa là tròn 1 tháng anh xa mẹ con em, xa mãi mãi. Em đã dũng cảm được một thời gian ngắn, vì chẳng gì đa.u đớ.n hơn cảnh nhìn anh vật vã bởi những cơn đau. Em biết anh đau...