Những đứ.a tr.ẻ bỗng chốc mồ côi
“Ông ơi… Chú ơi! Bố con đâu rồi? Sáng qua, bố vẫn còn bế con trước khi đi làm, sao giờ lại thế này hả ông…” – tiếng khóc, tiếng gọi bố đến lạc cả giọng của cô bé lớp 3 khiến những người dự đám tang không cầm được nước mắt.
Góa phụ chèo chống nuôi 3 con thơ
Cách đây tròn 1 năm, người dân thôn Lã Côi, xã Yên Viên, Gia Lâm, Hà Nội lặng lẽ đến nhà ông Lê Xuân Lợi để tiễn đưa anh Lê Xuân Quyền (SN 1980, con trai thứ 2 của ông Lợi) về nơi chín suối. Họ hàng, làng xóm thương tiếc anh Quyền hiền lành, chăm chỉ mà đoản mệnh đã đành, song nỗi đa.u xó.t, còn dành cho cả 3 đứ.a tr.ẻ, các con của người đàn ông xấu số này.
Anh Quyền cùng 2 người anh, em ruột khác có một cửa hàng cắt tóc nam nằm trên phố Ngô Gia Tự, quận Long Biên. Cửa hàng của anh Quyền lúc nào cũng nườm nượp khách. Nghe danh, một thanh niên ở xã Trung Giã, Sóc Sơn tìm xuống nằng nặc xin học nghề. Khóa truyền nghề kết thúc, thanh niên kia trở về quê mở hiệu. Cảm kích ân tình của các “thầy”, ngày 8/10/2011, “đệ tử” của anh Quyền làm bữa cơm để cảm tạ.
Hôm ấy, Quyền và anh trai đón xe buýt lên Sóc Sơn, còn đứa em út ở nhà trông cửa hàng. Đến điểm xe buýt gần nhà cậu “học trò”, Quyền đã thấy thanh niên kia cùng chiếc xe máy đợi sẵn. Khi đến ngã tư Trung Giã, xe máy chở anh, em Quyền bất ngờ bị một xe máy đi từ hướng cầu Vát sang đâ.m trực diện. Quyền ngã đậ.p đầ.u xuống đường, bất tỉnh nhân sự. Đến chiều hôm sau thì anh thợ cắt tóc mãi mãi ra đi mà không kịp dặn dò vợ con lấy một lời.
Chị Dư thường bế con đứng cửa cố tìm hình bóng của người chồng chế.t vì ta.i nạ.n bất ngờ
Nhớ lại cái giây phút vợ chồng giáp mặt mà nghìn trùng xa cách, chị Đào Thị Dư (vợ anh Quyền) sụt sịt: “Lúc nghe tin sét đán.h, em nhào ngay vào viện, nhưng đã muộn… Chồng em đã không còn biết gì vì chấn thương sọ não. Phải mổ. Vậy mà cũng có cứu được đâu”. “Anh ấy bỏ mẹ con em đi khi thằng cu còn chưa đầy 4 tháng tuổ.i. Con Dung học lớp 4, con Thúy thì đang học mẫu giáo. Cả 3 đứa đều còn quá nhỏ anh ạ! Giờ em chẳng biết phải xoay xở thế nào để nuôi các cháu lớn khôn” – chị Dư nghẹn ngào.
Nói xen lời con dâu, ông Lợi bảo: “Ngày Quyền còn sống, nó là lao động chính nuôi sống cả gia đình. Giờ Dư phải thay chồng ra hiệu tóc phụ giúp anh, giúp em để nhặt từng đồng bạc lẻ. Khốn nỗi, chân yếu tay mềm, mấy đứ.a tr.ẻ thì ho, sốt triền miên nên nó cũng buổi đực, buổi cái”. Theo lời ông Lợi, thương em dâu, chị dâu và các cháu côi cút nên các con ông đều hết lòng giúp đỡ. Ngặt điều mấy đứa cùng túng thiếu cả, nên cũng chỉ đỡ đần phần nào. Ngoài làm ở hiệu tóc, Dư còn phải thức đêm đóng từng gói tăm tre để nhận về vài chục nghìn đồng tiề.n công. “Tôi thương con một, giờ thương các cháu mười. Thành thử còn chút sức lực cuối cùng, tôi đều dồn cả vào việc trông nom bọn trẻ để mẹ chúng có thời gian kiếm ăn” – ông Lợi dằn lòng.
Nhắc đến các con, Dư kể hôm cử hành tang lễ chồng, chị cũng như người “đã chế.t”. “Dung tuy chưa hiểu hết nỗi đau thương, sự cơ cực vì mất bố, nhưng cháu biết thương mẹ, thương các em lắm và tỏ ra rất có hiếu” – chị Dư bảo vậy. Thế nên bây giờ cứ ai cho quà bánh gì, cô bé đều đặt lên bàn thờ mời bố trước. Riêng Thúy thì thỉnh thoảng vẫn hỏi “Bố đi đâu hả mẹ”. Nhìn về tương lai, chị Dư khẩn cầu: “Chỉ mong ông trời cho mẹ con em khỏe mạnh”.
B.é gá.i ngằn ngặt khát sữa
Video đang HOT
Thật khó mà so sánh gia đình nào đa.u xó.t, bất hạnh hơn gia đình nào trong những vụ ta.i nạ.n giao thông. Nhưng có một điều chắc chắn những đứa con bé bỏng của các nạ.n nhâ.n là khổ cực nhất. Không còn cha, mẹ, chúng lớn lên chẳng khác nào cái cây non trước giông bão… Về thôn Ngọc Kiên, xã Cổ Đông, thị xã Sơn Tây, chúng tôi nhận thấy người dân nơi đây đã phần nào bình tâm để bảo ban người thân đi lại cẩn thận mỗi khi tham gia giao thông. Xuất phát chính từ cái cảnh ngộ của gia đình ông Nguyễn Văn Hải.
Sáng 6/10, gia đình ông Hải bất ngờ nhận được điện thoại của một người quen báo về, con dâu ông, chị Nguyễn Thị Hồng đã chế.t vì ta.i nạ.n giao thông. Cả nhà ông Hải đều chế.t lặng. Nhà ông đã thực sự “tang trùng tang”… Ngồi ngây ở góc nhà, bà Nguyễn Thị Sợi (vợ ông Hải) nói mà như không muốn mở lời, lúc 4h30 cùng ngày, Hồng lẳng lặng dắt xe máy ra đường để đi “xáo rau”. Ai ngờ trên đường chở rau ra chợ bán thì va chạm với ô tô. Lúc Hồng nằm bất động ở hiện trường, người đi đường còn nhìn thấy trên áo cô vẫn đang đeo một chiếc băng tang đen bằng 2 ngón tay trước ngực. Bởi trước đó, cách ngày cô bị nạn hơn 4 tháng, anh Nguyễn Trường Ca (chồng Hồng) cũng đã thiệ.t mạn.g trên đường đi làm về. Sau những ngày tháng “chế.t đi sống lại” vì nỗi đau mất chồng, Hồng dần lấy lại được thăng bằng và gắng gượng nuôi bé Mai Trang (đứa con đầu lòng) mới 8 tháng tuổ.i. Bà Sợi bảo: “Hồng vốn chỉ quen với mấy sào ruộng, nhưng khi không còn chỗ dựa về kinh tế nữa, nó buộc phải tập tành chạy chợ kiếm miếng cơm cho cả gia đình”. Thế nhưng thêm một lần nữa bà Sợi cùng chồng lại phải “đầu bạc khóc đầu xanh”.
Nhấp một ngụm chè đặc chát, ông Hải tiếp lời vợ: “Vợ chồng chúng nó ra đi đột ngột, để lại cho hai thân già này đứ.a tr.ẻ vẫn còn đang bú sữa mẹ. Ngày trước nuôi con đã khổ cực, giờ phải nuôi đứa cháu đỏ, thấy lòng chua chát quá”! “Cảm tạ trời đất, mấy đêm gần đây cháu cũng đỡ quấy khóc hơn” – ông Hải mừng thầm. Chuyện buồn của nhà ông Hải thì cả làng, cả xã ai cũng biết, ai cũng muốn sẻ chia. Vậy nhưng ngay cái mà bà con chòm xóm tưởng chừng dễ dàng thực hiện nhất là thăm hỏi, động viên đôi vợ chồng già ấy xem ra cũng rất khó. Vì bà con bảo rằng hỏi thăm mà không khéo dễ làm ông bà Hải thêm đau lòng. Chính vì thế những người họ hàng, làng xóm tốt bụng quay sang quan tâm đến bé Mai Trang. Thế nên hàng ngày, mấy chị đồng trang lứa với vợ chồng Hồng – Ca ở cùng xóm đang nuôi con nhỏ thường chạy qua nhà ông Hải cho bé Trang bú chực.
Nhớ lại mấy đêm đầu Hồng mới mất, ông Hải kể cứ bắt đầu sẩm tối là con bé lại khóc toáng đòi sữa mẹ. Đêm đến cả nhà cứ phải truyền tay nhau bế ẵm, dỗ dành. Có hôm nửa đêm thức giấc, Mai Trang nhất định không chịu bú bình, đưa thìa bột vào miệng cũng ngằn ngặt đẩy ra. Bí quá, bà Sợi buộc phải chạy qua “cầu cứu” chị hàng xóm sang nhà giúp đỡ. Chuyện trò với khách, cả ông Hải và bà Sợi đều tỏ ra vô cùng lo lắng. Vì như lời đôi vợ chồng già này thì khó khăn, cơ cực họ có thể chịu đựng được. Nhưng bé Mai Trang thiếu sữa mẹ sẽ rất hay đau ốm và chẳng biết ông Hải, bà Sợi có đủ sức, đủ thọ để nuôi dạy bé con nên người!?
Theo 24h
Cô trò nghèo đỗ cả ĐH Y lẫn Dược
Hoàn cảnh gia đình nghèo khó, éo le, nhưng Nguyễn Thị Hương, học sinh lớp 12A2 Trường THPT Thạch Thất (Hà Nội) luôn cố gắng học tập tốt. Đợt thi đại học vừa qua, em đỗ cả hai trường Đại học Y và Đại học Dược Hà Nội với số điểm cao.
Trong số các bạn cùng trang lứa, Hương thấp bé nhất. Trong ảnh: Hương (thứ 7 từ trái qua) và các bạn trong đội tuyển học sinh giỏi của Trường THPT Thạch Thất (Hà Nội).
"Cô giáo" làng
Căn nhà cấp bốn nhỏ bé của bốn bà cháu Hương nằm cuối con ngõ nhỏ lầy lội ở thôn Phúc Tiến (xã Bình Yên, Thạch Thất, Hà Nội).
Gần hai tháng nay, căn nhà này không ngớt tiếng cười vui vì Hương đỗ đại học, nhưng cũng không ít tiếng thở dài vì hoàn cảnh gia đình nghèo khó, biết lấy tiề.n đâu để nuôi tiếp giấc mơ đại học của Hương.
Bố mẹ chia tay khi Hương và em trai còn nhỏ. Tay trắng, ba mẹ con về nhà bà ngoại - một vợ liệt sỹ thời chống Mỹ - nương tựa nhau, rau cháo qua ngày.
Mẹ Hương - bà Cấn Thị Lan - năm nay 48 tuổ.i, nặng chưa tới 40kg, da xanh xao, vàng vọt. Từ năm 1985 trở lại đây, đã ba lần, bà phải lên bàn mổ vì đau ruột thừa, dính ruột.
Ngoài hai sào ruộng gieo cấy và làm thuê, làm mướn ngày được ngày không cho mấy nhà làm đồ mộc trong làng, bà Lan chẳng làm được gì thêm.
Sửa nhà, mua sắm đồ đạc, thậm chí tiề.n học của các con, tiề.n ăn uống, thuố.c thang nhiều khi cũng phải trông vào khoản hưởng trợ cấp cho chế độ vợ liệt sỹ của mẹ đẻ (mỗi tháng khoảng 1 triệu đồng).
Biết gia cảnh nghèo khó, Hương luôn phấn đấu học tập tốt. Hầu như năm nào em cũng là học sinh giỏi của trường.
Đặc biệt, em còn đạt nhiều giải trong những kỳ thi học sinh giỏi, trong đó, phải kể đến Giải nhì môn Hóa kỳ thi học sinh giỏi cấp thành phố năm lớp 12.
Cũng vì thành tích vươn lên trong học tập mà Hương được nhiều thầy cô giúp đỡ, trao học bổng vượt khó. Số tiề.n đó, Hương để dành giúp đỡ gia đình và nộp tiề.n học phí.
"Gia đình cháu Hương là hộ gia đình chính sách nghèo trong xã, thuộc diện rất khó khăn. Hương luôn học giỏi, chăm ngoan. Tôi thấy những khi mùa vụ, cứ tan học là cháu lại giúp mẹ cấy, gặt, tát nước." - ông Cao Văn Thông - Trưởng thôn Phúc Tiến (xã Bình Yên, Thạch Thất, Hà Nội).
Không chỉ học tập tốt, Hương còn rất đảm việc nhà. Bà Lan kể, ngay từ năm học lớp ba, Hương đã đi tát nước cùng mẹ. "Cứ khoảng 30 gầu nước, lại nghỉ rồi mới tát tiếp được" - bà Lan nói. Đợt thi tốt nghiệp vừa qua, đúng dịp mùa, Hương vừa ôn thi, vừa tranh thủ đi cấy giúp mẹ.
Cũng vì thành tích học tập đáng nể mà Hương được bạn bè trong lớp, ở xóm ngưỡng mộ. Ngay từ năm lớp chín, Hương đã dạy phụ đạo cho nhiều bạn bè cùng trang lứa.
Không có bảng, cô học trò nhỏ tận dụng bức tường nhà hàng xóm, cánh cửa, thành hòm thóc làm bảng để dạy bạn. Đến nay, khi Hương rời nhà đi học đại học, bức tường vẫn còn in những công thức toán học Hương từng dạy bạn bè.
"Đợt ôn thi đại học vừa rồi, nó cũng hướng dẫn ôn tập gần hai tháng cho đứa bạn, nhưng chỉ đỗ được cao đẳng thôi" - bà Lan nói.
Đi thi, tối ngủ ở... trường thi
Ngày Hương đi thi đại học, bà Lan phải bán ruộng lạc và vay thêm khoảng 500 nghìn đồng. Số tiề.n này chia làm hai đợt cho Hương đi thi hai khối. Đi xe buýt lên Hà Nội, con vào thi, mẹ ngồi ngoài chờ. Bữa ăn, hai mẹ con chỉ dám mua hai suất cơm giá 15.000 đồng/suất.
Đến tối, sợ tốn tiề.n, hai mẹ con ngủ ngay ngoài hành lang phòng thi. "Cũng may, bảo vệ người ta cho ngủ. Với lại, cũng có một số phụ huynh đi thi ngủ cùng nên không sợ gì cả" - bà Lan nhớ lại.
Thi xong đại học, về nhà, Hương lại lao vào nghiệp gia sư. Có người trong làng thấy Hương học giỏi, thuê Hương phụ đạo cho con. Mỗi buổi như thế, Hương cũng kiếm được khoảng một trăm ngàn để tiết kiệm cho việc đi học sau này.
Nỗi vất vả của hai mẹ con đã không bị phụ lòng. Hương đỗ cả hai trường đại học danh tiếng mà như nhiều người từng nói "nhất Y nhì Dược".
Hương đỗ ĐH Dược Hà Nội (Toán 7,5 Lý 9 Hóa 9,5) và ĐH Y Hà Nội (Toán 9, Hóa 9,75, Sinh 6,75). "Em chọn học trường Dược Hà Nội và đã nhập học từ cuối tháng 8" - Hương nói.
Hương nhập học, nỗi lo với gia đình đã nhiều lại càng thêm nặng. Không có tiề.n, bà Lan lại phải vay nóng ba triệu đồng cho con nhập trường.
Lên Hà Nội, chưa tìm được phòng trọ, Hương ở nhờ nhà người quen. Mỗi ngày, em phải đi bộ hai cây số để ra bến xe buýt.
Mẹ Hương bảo, sợ tốn kém, Hương còn mang cơm nắm đi ăn buổi trưa." Hôm trước được nghỉ ngày 2/9, Hương về nhà mà lại tranh thủ đi dạy gia sư để kiế.m tiề.n" - bà Lan nói, đôi mắt đỏ hoe vì thương con.
Theo Dantri
Cuộc sống không "neo đậu" của người lính tiểu đoàn cảm tử trên biển Cuộc sống đời thường của một người lính già vô cùng éo le, khổ cực. Được ví như tiề.n thân của đoàn tàu không số huyền thoại đường Hồ Chí Minh trên biển, đội quân ghe bầu thuộc Liên khu 5 xuất hiện từ thời chống Pháp, vượt biển tiếp tế cho chiến trường cực Nam Trung Bộ và Đông Nam Bộ đã...