Những đứa con ích kỷ
Xin nói ngay, những đứa con ấy chính là anh em tôi. Má tôi mất khi ba 45 t.uổi. Lúc đó thằng Út mới bảy t.uổi. Năm anh em, mỗi đứa cách nhau hai năm, không sao kể hết những vất vả, cực nhọc của ba.
ảnh minh họa
Gần 10 năm sau, ba không con đủ sức khỏe để làm công nhân bốc vác nên chuyển sang bán đồ chơi t.rẻ e.m. Anh Hai, anh Tư đã có gia đình, chị Ba “gãy gánh” nên đem đứa con ba t.uổi về sống chung nhà.
Tôi kế út, không có “uy” như chị Ba, không đóng góp t.iền bạc cho gia đình như các anh, chỉ biết cố gắng học thật giỏi như mong muốn của ba: “Nhà mình nghèo nên ai cũng phải lao động, bé Năm yếu ớt nhất, lo học, kiếm chút kiến thức y tế về mai này chăm sóc cho mấy chị em”. Tôi theo học ngành điều dưỡng hệ trung cấp y tế.
Thấy công việc bán đồ chơi t.rẻ e.m nhẹ nhàng, thu nhập tạm được nên dần dần các anh tôi đều làm theo ba. Lúc đó, vuông sân nhà tôi như một công trường thu nhỏ với việc cắt, xẻ, vót, bào… các món đồ chơi như: xe đẩy đèn cù, kèn kẹp bong bóng, chong chóng… từ vỏ lon sữa bò, giấy gói quà, ống nhựa, dây điện, dây băng video, đọt trúc…
Mỗi ngày ba tôi đi bán hai lần. Sáng sớm tới trưa, ba về ăn cơm rồi nghỉ ngơi tới 5g chiều, lai đi bán tới 10g đêm ở các công viên, khu vui chơi. Bao nhiêu thu nhập đều đưa hết cho chị Ba tôi.
Video đang HOT
Ở t.uổi 57, ba tôi “quen” với một người phụ nữ. Bà trạc 50, bán xôi gà. Lần nọ, ba mua một gói xôi, ai dè hôm đó bà bán đắt vô cùng. Rồi ngày nào cũng vậy, ba tôi không muốn ăn xôi gà, bà cũng “nhờ” mở hàng. Tình cảm nảy nở tự lúc nào không biết. Chỉ biết rằng ba bảo, từ ngày má mất tới nay ba mới có được những bữa cơm nóng sốt ngon lành đến vậy! Bà hàng xôi đi bán nhưng mang theo cơm nóng, rau luộc, thịt hâm lại từ mẻ than bếp xôi. Bà hiền, dịu dàng và nấu ăn ngon, ba bảo “tiêu chuẩn” như thế đủ dìu ba đến hết cuộc đời. Nhưng các anh chị tôi không đồng ý. Lý do la ba lớn t.uổi, còn đèo bòng vợ con làm gì cho mệt. Ấy là chưa biết chừng bà ấy đến với ba tôi chỉ vì miếng đất nhà chúng tôi đang ở thuộc khu quy hoạch đấy thôi. Ba nói, rồi các con sẽ lập gia đình, t.uổi già ba rất cô quạnh, “con chăm cha không bằng bà chăm ông”, nếu các con không đồng ý cho bà ấy về nhà này thì ba sẽ sang nhà bà ấy sống. Và ba tôi đi thật.
Nhưng các anh chị tôi, nhất là chị Ba, nói mình không thể “mất ba” như vậy được. Vậy là chị cứ canh giờ bán buổi chiều của ba đến 9 giờ tối là ra “xin” t.iền. Có lẽ t.uổi không còn trẻ nữa, lại thức khuya thường xuyên và có nhiều nỗi buồn cố giấu nên vào t.uổi sáu mươi, sức khỏe ba tôi suy sụp rất nhiều. Vài ba lần giữa buổi tối, tôi nhận điện thoại của “dì” gọi đến xem sức khỏe của ba. Không ít lần ông phải nhập viện vì sức khỏe suy kiệt. Tuy vậy, khi ba xuất viện về, đi bán, chị Ba tôi vân lại đến “xin” t.iền. Hôm nào ba bán ít, chị chì chiết, nói chắc tại ba đã đưa cho “người ta” cất rồi. Các anh tôi hầu như theo “phe” của chị. Một đêm mùa đông, trong ca trực, tôi lại nhận điện thoại “dì” về sức khỏe của ba. Ba tôi đã mất sau ba ngày nằm viện.
Đám tang ba, dì ấy đến. Tôi thật xúc động khi thấy một phụ nữ đáng t.uổi sinh ra chúng tôi đến để “xin” chị em tôi cho để tang ba. Thế nhưng, tình cảm đó đã không làm các anh chị tôi xúc động. Theo họ, vì dì mà ba mới mất sớm như thế.
Bây giờ, mỗi lần đi qua công viên, tôi vẫn thấy dì ngồi bên xe xôi gà. Cạnh đó còn kèm mấy chiếc bong bóng, chong chóng giấy nhiều màu. Dì vẫn còn nhớ ba tôi.
Theo VNE
Trời ơi, tôi mệt vì mùng 8 tháng 3 lắm rồi
Biết là phải thương yêu những người phụ nữ, nhưng mà 8/3 khiến cánh đàn ông chúng tôi mệt quá.
Xin phép cho tôi kêu than hộ anh em một chút, xin đừng "ném đá" tôi, chúng tôi - những người đàn ông luôn hiểu rằng những người phụ nữ luôn cần được yêu thương, quan tâm, chăm sóc, nhưng nói thật, mỗi dịp 8/3 như này, thực sự mệt quá.
Một người đàn ông luôn có những người phụ nữ cần phải quan tâm, như tôi bây giờ, một vợ, một nhóc, ngày 8/3 tôi sẽ phải quan tâm, tặng quà cả một danh sách dài, mà không ai là được phép bỏ quên cả. Danh sách ưu tiên theo thứ tự sau: mẹ tôi, mẹ vợ tôi, vợ tôi, em gái tôi, em vợ tôi, chị em cơ quan, sếp phó tổng (là nữ), chị trưởng phòng, cô giáo của con, cô bạn thân từ nhỏ, bạn bè cũ lớp đại học, bạn bè cũ lớp cấp 3, các bạn nữ, đồng nghiệp khác. À quên, chưa tính, cũng phải gửi lời chúc đến người yêu cũ, 1 cô tôi đã yêu và 1 cô từng yêu tôi. Nói gì thì nói, tuy không lấy được nhau nhưng kỉ niệm cũ cũng phải trân trọng, vì giờ, chúng tôi vẫn duy trì quan hệ tình bạn tốt.
Ngay trước ngày 8/3 cả tuần, anh em trong phòng đã phải lên kế hoạch, chiến lược cho ngày 8/3 rồi. Như thường lệ, cơ quan sẽ tổ chức ngày 8/3 cho chị em, quyết định là sẽ tổ chức sớm hơn, bởi đến ngày 8/3 thì anh em còn bận vợ, bận người yêu, còn chị em thì bận về nhà với chồng, chị em nào ế còn phải đi hẹn hò. Tôi vốn năng động, nhiệt tình nên có 1 chân ở công đoàn công ty, nên phải lo đủ thứ việc: nào chuẩn bị hoa, quà, băng rôn khẩu hiệu, nào đặt bánh kẹo, đồ ăn nhẹ, nào giao cậu Tùng phải lên đ.ánh ghi-ta hát một bài, nào giao cậu Tuấn phải diễn vở hài kịch "khi yêu anh không đòi quà", nào hô hào anh em công ty phải nhiệt tình.
Ngay trước ngày 8/3 cả tuần, anh em trong phòng đã phải lên kế hoạch, chiến lược cho ngày 8/3 rồi. (Ảnh minh họa)
Rồi, mới xong 1 nửa, đấy là 8/3 toàn công ty, lại phải tổ chức bữa tiệc nhẹ liên hoan vào buổi trưa cho phòng tôi, gồm hơn chục người. Trước hết đại diện phòng mua hoa, quà lên chúc sếp phó tổng, sau đó mua hoa, quà chúc chị trưởng phòng, cũng phải làm bó hoa sang phòng kế toán, bởi cần quan hệ tốt với mấy chị kế toán không rồi t.iền nong thanh toán của phòng lại bị các chị ấy ghét cũng mệt. Sau đó thì đến phòng tôi, trong bữa ăn liên hoan, nào quà cho chị Liên lớn t.uổi nhất phòng, nào quà cho em Thắm trẻ mới vào vẫn còn chưa người yêu, quà thế nào cho phù hợp. Cả năm chỉ có 1 ngày 8/3, với chị em, cũng phải đàng hoàng, hoành tráng.
Rồi đến bạn bè, đồng nghiệp, lớp đại học giờ có trang facebook chung, anh em hô hào đi ăn liên hoan, gặp mặt một bữa chúc mừng chị em, tôi ngày trước là Bí thư Đoàn lớp lại phải đứng ra hô hào. Lớp cấp 3 cũng hô gặp mặt, bạn bè cũ gắn bó nhau lắm, muốn trốn cũng chẳng được, thôi cũng phải tranh thủ đi tí. Rồi cũng phải chúc mừng bạn bè trên facebook, gửi tin nhắn, gọi điện nói lời chúc mừng cô giáo cũ của tôi, cô bạn thân thiết từ ngày xưa. Rồi thì làm cái tin nhắn "anh chúc mừng em nhân ngày 8/3 nhé" gửi 2 cô người yêu cũ, chứ chả lẽ lại không có lời nào.
Rồi, xong việc "nước", giờ đến việc "nhà", mẹ tôi thì đơn giản rồi, mẹ lúc nào cũng nói vợ chồng chúng mày không phải bày vẽ, mẹ thế nào cũng được, chúc mẹ câu, tặng mẹ bó hoa là được rồi. Bên nhà vợ thì không thể úi xùi được, nhà vợ có 3 mẹ con, tôi là rể trong nhà. Nào hoa, quà, 2 vợ chồng dắt thằng cu sang chúc mừng bà ngoại nhân ngày 8/3. Hai con bé gồm em tôi, và em vợ, cũng phải tặng cho mỗi đứa món quà. Con bé em tôi xin mua cái laptop phục vụ việc học đã lâu, thôi thì đợt này tặng luôn cho nó. Cô em của vợ thì vợ cũng chiều, bởi nhà mỗi 2 chị em, vừa mới có việc làm, lại đang hẹn hò, thôi thì cũng mua tặng bộ váy với thỏi son.
Nói thật, hôm nay ra hàng ho mua bó hoa, tay cầm gói quà về chúc mừng vợ nhân ngày 8/3, mà tôi mệt thở chẳng ra hơi. (ảnh minh họa)
Rồi, lại xong, việc cơ quan, bạn bè đồng nghiệp, bù đầu thì vợ gọi về đi chúc mừng 8/3 cô giáo của con. Thôi thì cũng như thông lệ các bậc phụ huynh khác, tôi cũng đèo con qua nhà cô giáo, mua bó hoa với gói quà nho nhỏ vào chúc mừng cô nhân ngày 8/3.
Rồi, giờ đến người quan trọng nhất là vợ, cũng phải hoa, cũng phải có quà, không vợ lại bảo anh không lãng mạn, rồi cũng phải đưa vợ ra nhà hàng ăn gì ngon ngon chút, khổ thân vợ quanh năm ngày tháng đầu tắt mặt tối, ngày đi làm cơ quan, tối về trăm thứ việc nhà, đ.ánh vật với cả thằng bố lẫn thằng con.
Nói thật, hôm nay ra hàng ho mua bó hoa, tay cầm gói quà về chúc mừng vợ nhân ngày 8/3, mà tôi mệt thở chẳng ra hơi.
Hôm nay mùng 8/3, vợ diện cái váy mới, tắm rửa thơm tho sạch sẽ, 2 vợ chồng đi ăn rồi về nhà, đợi thằng cu ngủ say, vợ mỉm cười "gợi ý". Thôi thì dù mệt, cũng phải cố mà "cày" thôi....
Theo VNE
Sánh vai người yêu qua nhà... người yêu cũ Em vẫn ước ao có ngày như thế, tin rằng chỉ thế thôi cũng đủ khỏa lấp trong em những trách móc, giận hờn, đủ lấy lại cho em lòng tự tin vốn đã xuống thấp đến chẳng còn kéo lên nổi nữa, kể từ ngày anh rời bỏ em đi. "Anh không đủ tốt với em" là lý do cho sự ra...