Những đứa con ích kỷ
Xin nói ngay, những đứa con ấy chính là anh em tôi. Má tôi mất khi ba 45 tuổi. Lúc đó thằng Út mới bảy tuổi. Năm anh em, mỗi đứa cách nhau hai năm, không sao kể hết những vất vả, cực nhọc của ba.
ảnh minh họa
Gần 10 năm sau, ba không con đủ sức khỏe để làm công nhân bốc vác nên chuyển sang bán đồ chơi trẻ em. Anh Hai, anh Tư đã có gia đình, chị Ba “gãy gánh” nên đem đứa con ba tuổi về sống chung nhà.
Tôi kế út, không có “uy” như chị Ba, không đóng góp tiền bạc cho gia đình như các anh, chỉ biết cố gắng học thật giỏi như mong muốn của ba: “Nhà mình nghèo nên ai cũng phải lao động, bé Năm yếu ớt nhất, lo học, kiếm chút kiến thức y tế về mai này chăm sóc cho mấy chị em”. Tôi theo học ngành điều dưỡng hệ trung cấp y tế.
Thấy công việc bán đồ chơi trẻ em nhẹ nhàng, thu nhập tạm được nên dần dần các anh tôi đều làm theo ba. Lúc đó, vuông sân nhà tôi như một công trường thu nhỏ với việc cắt, xẻ, vót, bào… các món đồ chơi như: xe đẩy đèn cù, kèn kẹp bong bóng, chong chóng… từ vỏ lon sữa bò, giấy gói quà, ống nhựa, dây điện, dây băng video, đọt trúc…
Mỗi ngày ba tôi đi bán hai lần. Sáng sớm tới trưa, ba về ăn cơm rồi nghỉ ngơi tới 5g chiều, lai đi bán tới 10g đêm ở các công viên, khu vui chơi. Bao nhiêu thu nhập đều đưa hết cho chị Ba tôi.
Video đang HOT
Ở tuổi 57, ba tôi “quen” với một người phụ nữ. Bà trạc 50, bán xôi gà. Lần nọ, ba mua một gói xôi, ai dè hôm đó bà bán đắt vô cùng. Rồi ngày nào cũng vậy, ba tôi không muốn ăn xôi gà, bà cũng “nhờ” mở hàng. Tình cảm nảy nở tự lúc nào không biết. Chỉ biết rằng ba bảo, từ ngày má mất tới nay ba mới có được những bữa cơm nóng sốt ngon lành đến vậy! Bà hàng xôi đi bán nhưng mang theo cơm nóng, rau luộc, thịt hâm lại từ mẻ than bếp xôi. Bà hiền, dịu dàng và nấu ăn ngon, ba bảo “tiêu chuẩn” như thế đủ dìu ba đến hết cuộc đời. Nhưng các anh chị tôi không đồng ý. Lý do la ba lớn tuổi, còn đèo bòng vợ con làm gì cho mệt. Ấy là chưa biết chừng bà ấy đến với ba tôi chỉ vì miếng đất nhà chúng tôi đang ở thuộc khu quy hoạch đấy thôi. Ba nói, rồi các con sẽ lập gia đình, tuổi già ba rất cô quạnh, “con chăm cha không bằng bà chăm ông”, nếu các con không đồng ý cho bà ấy về nhà này thì ba sẽ sang nhà bà ấy sống. Và ba tôi đi thật.
Nhưng các anh chị tôi, nhất là chị Ba, nói mình không thể “mất ba” như vậy được. Vậy là chị cứ canh giờ bán buổi chiều của ba đến 9 giờ tối là ra “xin” tiền. Có lẽ tuổi không còn trẻ nữa, lại thức khuya thường xuyên và có nhiều nỗi buồn cố giấu nên vào tuổi sáu mươi, sức khỏe ba tôi suy sụp rất nhiều. Vài ba lần giữa buổi tối, tôi nhận điện thoại của “dì” gọi đến xem sức khỏe của ba. Không ít lần ông phải nhập viện vì sức khỏe suy kiệt. Tuy vậy, khi ba xuất viện về, đi bán, chị Ba tôi vân lại đến “xin” tiền. Hôm nào ba bán ít, chị chì chiết, nói chắc tại ba đã đưa cho “người ta” cất rồi. Các anh tôi hầu như theo “phe” của chị. Một đêm mùa đông, trong ca trực, tôi lại nhận điện thoại “dì” về sức khỏe của ba. Ba tôi đã mất sau ba ngày nằm viện.
Đám tang ba, dì ấy đến. Tôi thật xúc động khi thấy một phụ nữ đáng tuổi sinh ra chúng tôi đến để “xin” chị em tôi cho để tang ba. Thế nhưng, tình cảm đó đã không làm các anh chị tôi xúc động. Theo họ, vì dì mà ba mới mất sớm như thế.
Bây giờ, mỗi lần đi qua công viên, tôi vẫn thấy dì ngồi bên xe xôi gà. Cạnh đó còn kèm mấy chiếc bong bóng, chong chóng giấy nhiều màu. Dì vẫn còn nhớ ba tôi.
Theo VNE
Chồng ngoại tình, tôi âm thầm chịu đựng
Có vẻ như quan niệm gái chính chuyên đã ăn sâu vào tâm khảm tôi. Thế nên tôi không thể nào bỏ chồng cho được, kể cả khi anh năm lần bảy lượt ngoại tình rồi về hành hạ vợ con.
Chẳng hiểu có người vợ nào phải chịu đựng tính trăng hoa của chồng nhiều như tôi không? Đến cả khi mà chồng bị người ta đánh cho thành thân tàn ma dại tôi vẫn phải nuôi, chăm sóc và hầu hạ. Tôi không biết là trời xui đất khiến thế nào mà tôi lại phải dính với chồng tôi như thế này?
Nếu nói là chồng tôi giàu có thì đã đành. Đằng này có đồng nào kiếm được anh đưa bao gái, rồi ngoại tình các kiểu, tuyệt nhiên một đồng cũng không đưa cho vợ con. Thế mà tôi không biết vì lẽ gì mà tôi lại phải chịu đựng và chấp nhận một người chồng ngoại tình như vậy. Để đến bây giờ tôi đang rất hối hận vì điều đó.
Có vẻ như quan niệm gái chính chuyên đã ăn sâu vào tâm khảm tôi. Thế nên tôi không thể nào bỏ chồng cho được, kể cả khi anh năm lần bảy lượt ngoại tình rồi về hành hạ vợ con.
Chồng tôi là một người phong lưu, làm nghề buôn bán. Riêng về khoản ăn nói thì phụ nữ yếu lòng đi theo anh là chuyện thường. Nếu anh chỉ hoa lá một chút thì tôi cũng cố gắng cho là bình thường. Đằng này, ngoại tình đã là căn bệnh quái ác hiện hình trong anh ta. Bất chấp tất cả, dư luận, gia đình, anh em, bạn bè... hay nói một cách rất y học là "đã hết thuốc chữa".
Ảnh minh họa
Tôi âm thầm chịu đựng. Trước đây, anh là một ông chồng tốt, biết chăm lo yêu thương vợ con, làm ăn chỉn chu, được mọi người nể phục. Nhưng khi vướng đến ngoại tình, anh thành một con người khác hẳn.
Nửa đêm, điện thoại anh có tin nhắn. Tôi vô tình đọc được, là tin nhắn tình tứ, ướt át của một cô gái nào đó. Anh thức dậy và thẳng tay tát tôi: "Dám coi điện thoại của người khác! Là người ta nhắn nhầm.". Cứ như thế, anh nói là anh đúng. Và tôi luôn bị ăn tát, bị va đầu vào tường.
Tôi cũng không nhớ biết bao nhiêu lần bị chồng đánh vì bắt gặp chồng đi với gái. Khi thì ở quán cafe vườn, khi thì ở phòng mát xa, khi ở nhà nghỉ...Cứ mỗi lần như vậy, chồng tôi có vẻ bối rối và sững sờ khi nhìn thấy vợ. Nhưng rồi về đến nhà anh lập tức đóng cửa lại, túm lấy tóc tôi, kéo lê vào trong nhà. Tôi đau đớn, khóc lóc. Anh gầm lên: "Dám theo dõi tôi à, rảnh rỗi không còn việc gì làm nữa hay sao...". Tôi cũng chỉ khóc và khóc.
Những lần ngoại tình, ăn chả của chồng tôi nhiều lắm. Tôi bắt gặp nhiều và bị đánh cũng nhiều đến độ mà tới giờ tôi cũng chẳng thèm quan tâm khi có người báo với tôi anh đang ở đâu đó với gái mắt xanh mắt đỏ. Tôi đã quá mệt mỏi, và biết là không thể cứu rỗi nữa. Tôi buông xuôi tất cả. Trên đầu cũng có hai thứ tóc rồi. Chồng tôi dù có đi đâu rồi cũng phải về nhà thôi. Ầm ĩ lên mà làm gì nữa, dù gì thì cũng già cả rồi.
Con tôi lớn lên trong cảnh gia đình lạnh nhạt. Mẹ không đủ tiền để nuôi 2 đứa con. Bố không đủ tư cách làm bố. Thế rồi rồi thằng con trai đầu của tôi bỏ học vì chán chường. Nó tuyên bố anh không phải là cha nó. Hai cha con xông vào đánh nhau. Nó bỏ đi lang thang kiếm việc làm, rồi hút chích, trộm cắp, nghiện ngập. Và bây giờ thì nó đang sống... trong tù. Chồng tôi vẫn coi như không có việc gì xảy ra, thậm chí còn bảo: "Tôi chưa từng có đứa con như nó".
Rồi chuyện gì đến cũng phải đến. Chồng tôi dính phải một cô có chồng đi làm ăn xa, nhưng nghe đâu lại là một gã giang hồ. Chẳng phải làm ăn xa mà đang trốn công an thôi. Gã biết chuyện đã bí mật theo dõi, rồi khi cô gái và anh đang dan díu với nhau trong nhà gã thì bị bắt quả tang. Anh nhảy từ tầng 2 xuống va đầu vào đá. Tôi lại phải ra mặt đưa chồng đi bệnh viện.
Tôi nhục nhã, tôi chịu đựng, lo chạy chữa thuốc men cho anh, nhưng số tiền quá lớn, phải bán nhà để cứu lấy mạng sống của chồng. Giờ đây, chúng tôi đang ở nhà thuê. Đứa con còn lại của tôi phải đi lao động cật lực để phụ mẹ. Tôi phải nghỉ dạy, chống lưng chạy vạy buôn bán để lo đói qua ngày. Còn anh, thì nằm liệt giường. Đến miếng ăn cũng phải có người đút. Những người tình của anh, không thấy một ai tới đoái hoài.
Giờ tôi chỉ biết trách mình. Có lẽ tại mình quá nhu nhược, quá yếu đuối nên mới xảy ra cơ sự này. Giá mà tôi bỏ anh từ đầu. Giá mà tôi làm người đàn bà độc ác hơn, dữ dằn hơn thì có phải anh không dám tùy tiện ngoại tình như vậy hay không. Cuộc sống sẽ bớt lê thương hơn bây giờ không?
Tôi có nên quyết tâm từ bỏ anh trong hoàn cảnh này không, để anh thân tàn ma dại vì tội ngoại tình của mình?
Theo VNE
Trời ơi, tôi mệt vì mùng 8 tháng 3 lắm rồi Biết là phải thương yêu những người phụ nữ, nhưng mà 8/3 khiến cánh đàn ông chúng tôi mệt quá. Xin phép cho tôi kêu than hộ anh em một chút, xin đừng "ném đá" tôi, chúng tôi - những người đàn ông luôn hiểu rằng những người phụ nữ luôn cần được yêu thương, quan tâm, chăm sóc, nhưng nói thật, mỗi...