Những điều tuyệt diệu khiến con gái mê tóc ngắn
Tôi chúa ghét cách người ta đánh đồng mọi cô gái với nhau, với tên gọi quen thuộc: “phe tóc dài”. Con gái đâu nhất thiết phải để tóc dài, trong khi ấy, tôi lại thấy con gái tóc ngắn mới là đẹp, không những đẹp lại còn cá tính.
ảnh minh họa
Không phải tự nhiên mà mái tóc dài gắn liền với hình ảnh người con gái. Trong xã hội phong kiến, người ta quen “thói” áp đặt phụ nữ phải thế này, phải thế kia… và quan trọng nhất phụ nữ phải để tóc dài. Tại sao lại là tóc dài? Vì tóc dài thể hiện sự nữ tính, dịu dàng, yếu mềm, và quan trọng nhất là sự nhẫn nhịn.
Chữ “nhẫn” này thể hiện ở cách chăm sóc, nuôi dưỡng mái tóc. Người phụ nữ nào có mái tóc dài óng mượt nghĩa là cô ấy có đức tính cần cù, siêng năng và chăm sóc bản thân tốt. Anh nào lấy được cô quả là có phước ba, bảy đời. Cô chăm tóc của cô thế nào thì chăm chồng, chăm con tốt thế ấy.
Dần dà, con gái bắt đầu bứt ra khỏi những quan niệm mang tính áp đặt theo ý kiến số đông. Mái tóc dài bắt đầu bị tác động, biến chuyển và thay đổi theo hướng ngày một ngắn hơn. Trong phe tóc dài đông đảo ấy, giờ đây, xuất hiện một vài cá nhân khác biệt mang tên: “tóc ngắn”.
Video đang HOT
Ban đầu, người ta chưa quen, cho rằng con gái đương nhiên không hợp với mái tóc ngắn. Chúng sinh ra chỉ để dành cho con trai mà thôi. Về sau, không chỉ một, hai, ba, bốn,… mà rất nhiều cô cùng để tóc ngắn, người ta nhìn nhiều cũng đâm ra quen. Bấy giờ mới gật gù mới công nhận: “Ừ nhỉ, con gái tóc ngắn cũng xinh đấy chứ!”.
Nhưng như thế vẫn chưa đủ, tôi cho rằng tính từ “xinh” chỉ tóm gọn ở vẻ bề ngoài chứ chưa nói hết được sâu xa vẻ đẹp bên trong của mái tóc ngắn. Đâu phải tự nhiên con gái chọn mái tóc ngắn? Đằng sau sự lựa chọn tưởng chừng như bâng quơ, tự phát ấy lại là cả một câu chuyện dài.
Thứ nhất, con gái tóc ngắn là con gái đơn giản. Nếu mái tóc dài đòi hỏi sự chăm sóc đều đặn, tỉ mỉ, thường xuyên, thì mái tóc ngắn lại chẳng cần gì trong số ấy. Chỉ cần giữ cho tóc sạch, sau đó, túm lại thành một nắm hoặc có thể không, mà cứ thể xõa tung ra sau gáy. Thế là xong.
Chẳng cần dầu gội hay dầu xả đắt tiền, tóc ngắn cứ đẹp, cứ trẻ trung, cứ hồn nhiên như thế. Với những cô gái tóc ngắn, yêu họ, các anh con trai sẽ cảm thấy cuộc đời này bớt sầu đi, bớt lụy đi, và trên hết là đơn giản hơn. Và khi nhìn cuộc đời bằng con mắt trong trẻo, bao giờ người ta cũng thấy hạnh phúc.
Thứ hai, con gái tóc ngắn là con gái tự do. Với con gái, mái tóc là góc con người. Cắt tóc ngắn, điều đó đồng nghĩa với việc cô cắt đi những dây trói vô hình đang ràng buộc, rối rắm và chi phối cuộc sống của mình.
Cảm giác bâng khuâng khi gió lùa qua ngọn tóc, cái nắng, cái gió, và cái cái mát rượi của mùa hè cứ xôn xao trên chiếc gáy trắng ngần. Đơn giản thế thôi, nhưng với con gái, đó chính là cảm giác của tự do, của bứt phá, và giải phóng mình khỏi những gì đã, đang và sắp qua đi trong cuộc sống.
Cuối cùng, con gái tóc ngắn là con gái cá tính. Con gái cá tính chẳng cần đẹp, cũng chẳng cần khen, bởi các cô quá quen với những quan điểm ngầm định rằng mình đanh đá, mạnh mẽ và “khó yêu” rồi. Các cô không bận tâm mấy tới việc mình có hợp với mái tóc ngắn hay không. Chỉ là: “Thích thì nhích thôi”. Với cá tính mạnh mẽ ấy, dù trong đám đông, các cô vẫn luôn nổi bật: vì cái độc, cái lạ và trên hết là vì mái tóc ngắn đến cũn cỡn mà không ai dám để.
Ngắm nhìn một cô gái tóc ngắn, bạn sẽ thấy yêu ngay cái nét trong trẻo, hồn nhiên, và đôi khi là mạnh mẽ đến mức “gai người”. Ngoài kia có đến hàng trăm, hàng nghìn cô tóc ngắn, nhưng tôi đảm bảo, mỗi cô gái là một cá tính khác biệt, và cá tính nào cũng đáng yêu, đáng nhớ, và đáng trân trọng.
Theo VNE
Vợ thông thái
Nhà ông Hạo vừa lĩnh tiền đền bù đất giải tỏa khu vườn tới mấy trăm triệu. Cầm cọc tiền, ông bảo vợ: "Chiều nay tôi sẽ đem gửi ngân hàng ngay và sẽ đứng tên tôi".
Bà Danh xưa nay không bao giờ nghi ngờ chồng về vấn đề tiền nong nhưng hôm nay bà vẫn phải lên tiếng: "Đành rằng ông đứng tên nhưng khi gửi, tôi phải đi cùng ông". Thấy vợ nói thế, ông Hạo gắt: "Bà không tin tôi à?". Bà Danh nhẹ nhàng: "Tôi chỉ muốn nhìn thấy ông gửi tiền đúng vào ngân hàng Nhà nước. Không gửi chỗ vớ vẩn". "Bà bảo chỗ nào là chỗ vớ vẩn? Vớ vẩn mà lãi suất 20% một tháng à?" - ông Hạo quát lớn.
Á à. Thế là rõ, ông ấy muốn gửi chỗ nhà cô Liên trên phố huyện đây. Bà Danh đoán được ý chồng nhưng không nói ra, nhỏ nhẹ nhưng dứt khoát: "Gửi tiền ngân hàng tuy lãi suất thấp nhưng đảm bảo. Tôi nhất định không cho ông gửi chỗ tín dụng cá nhân". Lời của vợ làm ông Hạo nổi cáu. Từ ngày lấy nhau đến giờ, có khi nào vợ ông chống đối lại ý của ông đâu. Nay có tí tiền trong nhà, bà ấy đã nổi máu cửa quyền. Nghĩ vậy ông Hạo quát tướng: "Bà bây giờ ghê nhỉ? Dám ngăn cản việc lớn của tôi đấy? Vậy thì tôi nói lại để bà rõ, miếng vườn đó là của bố mẹ tôi cho chứ không phải của bố mẹ bà nhá". Tức thì bà Danh nói ngay: "Tôi rất biết điều đó. Tôi không đòi cho tôi nhưng tôi cần cho bọn trẻ. Mất số tiền đó là mất cơ hội cho các con học hành, mất số vốn làm kinh tế bù vào mảnh vườn trồng trọt đã không còn. Nếu căng thẳng quá tôi sẽ làm đơn li dị để tòa họ chia phần tiền ấy cho các con".
Nói xong bà Danh đứng lên lấy giấy bút viết đơn li dị ngay trước mặt ông. Chưa bao giờ thấy vợ "ghê gớm" thế nên ông Hạo có phần nể sợ. Ông tính ngay trong đầu. Nếu li dị, tòa sẽ chia cả căn nhà và cả số tiền đền bù làm 4 phần. Ba mẹ con bà ấy sẽ được 3 phần, ông chỉ 1 phần. Thế là ông bị thiệt mà lại tan cửa nát nhà. Nghĩ thấy hoảng, ông liền xuống thang: "Thôi. Được rồi. Bà đừng đơn từ gì hết, tôi sẽ đưa bà nửa số tiền, còn tôi giữ một nửa. Coi như tòa chia?". Nhưng lạ chưa, vợ ông vẫn ghê gớm: "Không được. Tôi nghĩ lại rồi. Của chồng - công vợ. Tôi cũng phải được hưởng. Phải chia ba phần tư cho mẹ con tôi. Số tiền đó sẽ gửi ngân hàng đứng tên thằng Tùng con trưởng". Nghe vợ nói thế, ông Hạo ức lắm nhưng đành chịu. Ông đứng lên cầm bọc tiền đếm lấy 100 triệu, còn 300 triệu ông quăng trả vợ.
Sáng hôm sau, ông Hạo phóng xe đạp ra phố huyện sớm. Một lúc trở về, ông giơ 10 triệu cho vợ nhìn: "Đây này, vừa gửi trăm triệu có ngay lãi suất 10 triệu đưa trước, cuối tháng lấy 10 triệu nữa. Sướng không biết đường sướng!". Bà Danh chẳng nói gì.
Chưa đầy 2 tuần sau, lúc ông Hạo đang tính từng ngày đi nhận nốt số tiền 10 triệu lãi suất thì hay tin vợ chồng nhà Liên - kẻ vay tiền đã cao chạy xa bay. Ông hốt hoảng phi ngay xe lên phố xem thực hư thế nào. Đến nơi, ông Hạo tái mặt. Đám đông đến cả trăm người đang gào thét trước ngôi nhà đóng cửa im ỉm của mụ Liên. Người kêu: "Tôi mất 600 triệu rồi làng nước ơi!", kẻ gào khóc: "Nó nuốt của tôi 2 chục cây vàng, tôi sống sao đây?". Tiếng chửi rủa, rên xiết. Một người hét rú lên: "Căn nhà này có tịch thu cũng không trả được tôi 5 tỉ đâu. Phải lấy mạng nó". Nhưng than ôi, "mạng nó" đã biến mất từ mấy hôm nay rồi.
Ông Hạo thất thần trở về nhà nằm vật ra giường như người sắp chết. Vừa lúc đó bà vợ về. Ông Hạo liền chồm dậy ôm lấy vợ: "Bà ơi! Bà quả là người vợ thông thái của tôi!". Lạ thật, cả đời ông luôn trịch thượng với vợ con vậy mà bỗng dưng, ông Hạo ôm vợ khóc tu tu. Bà Danh hiểu chuyện, từ tốn ngồi xuống cạnh ông. Đoạn, giọng bà rất nhỏ: "Thôi, của đi thay người ông ạ! Thân ông được bình an là phúc lớn cho tôi và các con rồi!".
Theo VNE
Ra riêng Từ lúc bàn với chị về dự định ra ở riêng, chị giận anh không thèm nhìn mặt. Những lý lẽ chị đưa ra, anh đều hiểu nhưng anh cũng có nỗi khổ tâm riêng. Gần năm năm ở rể, anh đã phải chịu đựng nhiều điều. Giờ lại đến nỗi lo vì các con... Gia đình anh ở nông thôn, đã nghèo...