Những điều tôi học được sau khi ly hôn ở tuổi 25
Ly hôn là mất mát. Nhưng nếu bạn ly hôn ở tuổi 25, bạn nên cảm thấy may mắn vì bạn đủ trẻ để làm lại từ đầu.
Ảnh minh họa
Câu chuyện của tôi không phải là những bài học tình yêu hay những lời than thở về những câu chuyện éo le trong các mối quan hệ. Đơn giản, tôi chỉ muốn kể lại câu chuyện ly hôn của mình theo cách nghĩ tích cực nhất. Hay nói cách khác, tôi chỉ muốn giãi bày đôi điều tôi đã học được khi ly hôn ở tuổi 25 non trẻ.
Giống như bất kỳ các cặp vợ chồng mới cưới nào, chồng cũ của tôi đã không bao giờ nghĩ rằng hôn nhân của chúng tôi lại kết thúc bằng một tờ giấy ly hôn viết một mặt. Điều đó đã xảy ra quá sớm, chỉ sau một năm chúng tôi làm đám cưới và mọi người xung quanh cũng không hiểu tại sao. Ngay chính bản thân tôi cũng cảm thấy sợ hãi khi cố gắng giải thích câu hỏi tại sao điều này lại xảy ra.
Tôi mới 25 tuổi và tôi không thể nào tin rằng mình đã chịu sự mất mát lớn đó. Tôi không cảm thấy bị giằng xé và đau đớn như cảm giác người ta chia tay người yêu. Tôi chỉ cảm thấy trống rỗng và ù ì đi. Và rồi một ngày, nhận thức của tôi được đánh thức, tôi mới nhận ra rằng mình đang ở trong một góc tối u ám. Tôi cần đứng dậy và đi tìm một ngọn đuốc của hy vọng và tương lai.
Cố gắng đi tìm câu trả lời chỉ là vô ích
Video đang HOT
Phải, tôi đã không thể ngừng hỏi mình rằng tại sao chúng tôi lại ly hôn nhanh đến vậy. Tôi cũng đã tự dằn vặt mình vì mình là người chủ động đi đến quyết định ly hôn. Tôi trách mình buông xuôi quá sớm, nhưng lúc đó tôi chỉ nghĩ đó là sự giải thoát tốt nhất cho chúng tôi. Và giờ tôi hụt hẫng… Mọi thứ đã trở thành quá khứ. Cái kết đã rõ, nguyên nhân cũng không khó hiểu. Vậy tôi tự dằn vặt mình để làm gì? Thiết nghĩ, quãng thời gian đó chỉ là khi tôi yếu mềm và không thoát khỏi cái rào cản vô hình của giáo điều xã hội. Giờ thì đã khác. Tôi biết tự dằn vặt mình là vô ích. Chẳng có cách nào khác tốt hơn là quên đi quá khứ và tìm lại vô tư ngày thường.
Tự yêu quý bản thân mình không phải điều phù phiếm
Người ta bảo nếu không biết tự yêu quý bản thân mình thì chẳng thể yêu nổi ai. Ở tuổi 25, tôi hiểu rõ ý nghĩa của câu nói trên. Nhưng đó là khi tôi đang sống trong tình yêu, cách tôi yêu thương mình là son phấn, là áo váy, là ánh mắt, là bờ môi để làm vui lòng người mình yêu. Còn khi hôn nhân tan vỡ, tôi thấy đó chỉ là lý thuyết. Thật khó để tìm lại sự vô tư. Tôi thèm muốn được cười giòn khanh khách, được yêu thương ai đó như thể người ấy là bầu trời của tôi. Nhưng làm sao tôi có thể quên đi quá khứ để làm lại từ đầu?
Sau những ngày tháng dài đắm chìm trong im lặng và dằn vặt, tôi nhận ra rằng tự yêu thương mình còn có nghĩa là tự biết tha thứ cho bản thân mình và sống tốt hơn Tôi tự xốc lại tinh thần mình bằng việc tuân thủ thói quen hàng ngày của mình: ngủ dậy sớm, không bỏ bữa sáng, tập thể dục và nói chuyện với bạn bè nhiều hơn. Mọi chuyện dần khá hơn và tôi nhận ra rằng quả thật, tự yêu thương bản thân mình không phải là điều phù phiếm.
Đối mặt với sự thật là đáng sợ, nhưng là điều cần thiết
Nhìn vào sự thật đáng sợ giống như việc tôi phải tự soi gương và thấy khuôn mặt tiều tụy vì đau thương của mình. Nhưng nếu không soi vào gương, làm sao tôi biết mình đã thay đổi quá nhiều. Mặt tôi hốc hác, mắt tôi sưng mọng sau những đêm dài khóc không ra tiếng và tắc nghẹn thở ở mũi. Tôi không cảm thấy sốc bởi tôi đã biết trước được điều này. Hay nói cách khác, tôi thờ ơ với tất cả mọi thứ. Chỉ khi tôi nhìn những người phụ nữ khác phơi phới ngoài kia, khát khao hạnh phúc và trẻ đẹp khi mới 20 của tôi mới trở về. Tôi đã soi gương nhiều hơn và nhìn thẳng vào mặt mình trong gương. “Mình sẽ xinh đẹp trở lại”, tôi tự hứa với mình như vậy. Và tôi đã thành công. Tôi đã lấy lại sức khỏe của mình trên gương mặt và mái tóc. Tôi thấy mình mạnh mẽ hơn và thầm cảm ơn những sóng gió cuộc đời đã khiến tôi kiên cường hơn để chèo lái cuộc đời mình.
Biết mình, nhưng cũng phải nghĩ đến người
Ly hôn, mạnh mẽ trở lại, hạnh phúc trở lại không có nghĩa là tôi đã hoàn toàn quên hẳn người ấy. Tôi chỉ không nhớ chính xác số biển số xe, số điện thoại và một vài câu chuyện chung của chúng tôi. Còn lại tôi nhớ hết: cả ánh mắt, nụ cười, bộ dạng đáng yêu và đáng ghét của người ấy. Và hơn thế nữa, tôi chẳng thể nào quên được những bài học mà tôi đã học được từ người ấy.
Coi như chúng ta đã đi qua cuộc đời nhau, nhưng chúng ta không quên được nhau bởi quá khứ luôn gắn chặt với những bài học. Và ly hôn cũng chỉ là một trong những bài học mà chúng ta cần nhớ, chứ không phải là thứ để chúng ta dằn vặt nhau.
Theo Phunutoday
Người chồng 10 năm không được đụng vào vợ
10 năm, anh Lưu sống như cái bóng trong nhà bởi vợ không thèm nói chuyện, cũng chẳng cho chạm vào người, chỉ vì một hiểu lầm
Bài viết dưới đây là chia sẻ từ một người đàn ông, đã có vợ và hai con trưởng thành, về cuộc sống của mình với người vợ hành hạ anh bằng sự câm lặng và coi thường chỉ vì một chuyện hiểu lầm:
Tôi chưa bao giờ nghĩ mình là nạn nhân của bạo hành gia đình. Tôi chỉ cảm thấy cuộc đời có vẻ bất công khi bắt tôi phải chịu đựng những điều chẳng thể thổ lộ cùng ai.
Tôi 59 tuổi, là giám đốc một công ty tại Hà Nội. Vợ là mối tình đầu của tôi. Chúng tôi yêu và cưới nhau trong niềm hân hoan của cả hai bên gia đình. Suốt mười mấy năm đầu bên nhau, chúng tôi yêu thương và tin tưởng nhau tuyệt đối. Tôi là người đàn ông biết lo cho gia đình, ngoài thời gian làm việc là giúp đỡ vợ và chăm chút cho con. Vợ tôi cũng là người phụ nữ đảm đang, biết đối nhân xử thế và được nhà chồng quý mến.
Bất hạnh giáng xuống đầu tôi vào mùa hè năm 2006. Năm đó, khi đi nghỉ mát cùng cơ quan, tôi không đưa vợ con theo như mọi năm do cô con gái út bị sốt. Sau mấy ngày đi biển, tôi về nhà trong niềm háo hức sau gần một tuần xa vợ, nhớ con. Cả nhà vẫn vui vẻ ríu rít cho tới buổi đêm, khi dỡ vali hành lý cho tôi, vợ thấy trong đó có một chiếc quần lót phụ nữ. Cô ấy đột ngột quăng mạnh chiếc vali làm đồ đạc tung tóe ra rồi bỏ sang phòng khác. Tôi chết đứng, không hiểu chiếc quần kia ở đâu ra. Nhớ lại những ngày trong kỳ nghỉ, tôi mơ hồ nghĩ đến chuyện một nữ nhân viên có tình ý với tôi nhưng bị từ chối, hôm đi biển có lúc đã mang giùm vali của tôi lên phòng. Có lẽ nào cô ấy đã làm việc này?
Cô ấy bảo tôi không cần giải thích gì vì chỉ vô ích, niềm tin trong cô ấy đã vỡ vụn và không gì có thể chắp vá được nữa.
Đêm đó, tôi đã ngồi chờ vợ vào phòng để giải thích nhưng cô ấy cố tình ngủ bên phòng con. Sáng hôm sau, không như tôi nghĩ là vợ sẽ giận dỗi, mắt sưng húp vì khóc cả đêm qua, cô ấy bình thản như không, vẫn chuẩn bị bữa sáng như mọi khi. Thế nhưng, từ ngày hôm đó mối quan hệ vợ chồng và cuộc sống của chúng tôi đã hoàn toàn rẽ sang hướng khác. Vợ không bao giờ còn nhìn tôi nữa. Khi có mặt các con hay người khác, nếu tôi hỏi, nói gì, cô ấy sẽ đáp ừ hữ cho xong chuyện để không ai đặt câu hỏi về mối quan hệ giữa chúng tôi.
Tôi tìm đủ cách để có lúc ở riêng với vợ, mong tìm cơ hội thanh minh nhưng cô ấy luôn tránh mặt. Lúc tôi có thể nói chuyện riêng thì vợ nhìn chồng như nhìn một kẻ không quen biết, hững hờ. Tôi bắt đầu nhắc tới "cái quần..." là vợ đã đứng dậy nói "tôi không muốn nghe". Cô ấy bảo tôi không cần giải thích gì vì chỉ vô ích, niềm tin trong cô ấy đã vỡ vụn và không gì có thể chắp vá được nữa.
Bao năm nay tôi sống cô đơn trong ngôi nhà của chính mình. Chúng tôi vẫn cùng chăm con và vẫn đối tốt với gia đình nội ngoại hai bên nhưng giữa vợ chồng là một chiếc vực ngày càng sâu. Tôi đã nghĩ tới chuyện ly hôn rồi lại thôi. Tôi là lãnh đạo một công ty trong ngành giáo dục, con cái đang tuổi ăn học, mọi người nhìn vào đều thấy đây là một gia đình mẫu mực.
Tôi đi làm cả ngày, ít về nhà hơn. Từ một người không biết uống rượu, tôi hay la cà nhậu nhẹt hơn. Buổi tối, có những hôm tôi ở lại ăn cơm với vợ chồng người bảo vệ, nhà ngay sát cơ quan. Tôi nhìn cặp vợ chồng đó - cũng tương đương tuổi tôi, lúc thì cười nói, khi chảnh chọe nhau, mà thèm khát. Chỉ một - hai năm nữa thôi tôi sẽ về hưu, tôi không biết khi ấy mình sẽ đối diện với cuộc sống cô độc thế nào. Có lẽ, đợi khi các con hoàn toàn trưởng thành, chúng tôi sẽ phải giải thoát cho nhau. Tôi cũng không cần cơ hội thanh minh với vợ nữa.
Theo Phunuvagiadinh
Tình cũ nằng nặc đòi xin chồng một đứa con Cô ấy là người đến trước nên tôi đành chấp nhận một vài điều về quá khứ của chồng. Tuy nhiên tình cũ của chồng vẫn cuồng anh tới độ làm tôi phát điên. Một buổi trưa cách đây tầm 1 tháng, bỗng nhiên tôi nhận được tin nhắn của cô ấy. Cô giới thiệu mình là Q., người yêu cũ của chồng...