Những điều khiến chồng bạn cảm thấy cuộc hôn nhân là ‘địa ngục’
Nếu bạn luôn nghĩ rằng chồng bạn không làm nên tích sự gì; chồng bạn chỉ có thể là niềm xấu hổ của bạn và gia đình chứ tuyệt nhiên không có một chút đáng tin cậy nào…
1. Không tin vào năng lực và sự nghiêp của chồng
Nêu bạn luôn chỉ biêt ca thán vê tiên, cằn nhằn, đay nghiên vê công viêc hay hồ nghi năng lực của chồng thì có lẽ chồng bạn khó lòng mà thăng tiến trong công việc hay sự nghiệp dù anh ấy có đủ năng lực đi chăng nữa.
Người đàn ông rất dễ bị nhân chìm trong chặng đường đi tìm công danh nếu họ luôn bị vùi dập. Khi không được người phụ nữ đâu gôi tay âp với mình ủng hô thì họ khó có đủ lòng tin và đông lực cân thiêt.
Hãy tin vào năng lực của chồng, có như vậy anh ấy mới tiến lên được. Ảnh minh họa
Hãy thay đổi hình ảnh là người vợ quái gở, ghê gớm và thay bằng ánh mắt đây tin tưởng.
2. Để chồng đứng ngoài mọi quyết định
Từ việc mua xe, thay nội thất cho đến việc đổi trường cho con học, bạn chẳng khi nào hỏi đến ý kiến của anh ấy trước khi quyết định.
Nếu như vậy nghĩa là bạn hoàn toàn đôc đoán, chuyên quyên và chẳng người đàn ông nào lại cảm thấy hài lòng với việc này.
Video đang HOT
Đừng kiêm soát, quản lý mọi việc trong gia đình một mình và muôn tât cả phải trở thành của bạn do bạn quyêt… Tât cả những điêu này chứng tỏ bạn là môt cô vợ tôi tê, ích kỷ, sông chỉ vì bản thân mình.
Bạn nghĩ rằng chông bạn là môt anh chàng èo uôt, mọt sách, vô dụng vì không giúp bạn được vân đê gì và bạn mặc nhiên cho mình cái quyên gạt anh ây ra khỏi cuôc sông của bạn. Nếu như vậy, sẽ có lúc anh ấy gạt bạn ra ngoài cuộc sống của anh ấy.
3. Không tự hào về chồng
Nếu bạn luôn nghĩ rằng chông bạn không làm nên tích sự gì; chông bạn chỉ có thê là niêm xâu hô của bạn và gia đình chứ tuyêt nhiên không có môt chút đáng tin cây này…
Nếu bạn nghĩ như vậy nghĩa là bạn không châp nhân hình ảnh người chông thực tại của bạn. Chỉ nguyên việc đó thôi đã đủ khiến chồng thất vọng.
Nếu bạn còn muôn “dạy dô”, đào tạo lại anh ây theo cách của bạn nữa thì quả cuộc sống chung với bạn đúng là địa ngục với anh ấy.
Tuy nhiên, nô lực đó của bạn sẽ chỉ mang lại cho bạn sự thât bại thảm hại và khiên bạn trở thành “cô vợ sư tử” và bạn đang là chông người ta chứ không phải người ta là chông của bạn.
Hãy cùng anh ây bàn bạc mọi viêc vì bạn có thê góp ý đê anh ây tôt lên hơn là áp đặt.
Theo Phunuvagiadinh
Chồng thản nhiên hỏi "Nhà còn cái bao cao su nào không?"
Có hôm trước khi ra khỏi nhà, chồng còn hỏi: "Nhà còn cái bao cao su nào không?". Tất nhiên là chiếc bao cao su đó không phải dành cho tôi.
Biết thế nào khi tôi kể ra chuyện này cũng có người bảo ngu, ăn bám, nhu nhược vô dụng. Nhưng làm sao được, cuộc sống hiện tại là do tự mình chọn lấy. Muốn tỉnh táo lắm nhưng phải giả điên thì mới có tiền mà ăn và nuôi con.
22 tuổi, tôi chưa một ngày đi làm thì đã lấy chồng. Chồng tôi là một quân nhân. Hồi ấy cứ thấy bộ quân phục của chồng là tôi mê tít, sao mà oai đến thế. Ai cũng bảo số tôi sướng, lớn lên mới tí tuổi đã vớ phải mỏ vàng. Thì đúng là có vàng, nhưng ở trong mỏ ngột ngạt và khát đời lắm. Ai muốn cứ chui vào đây thử một lần.
23 tuổi tôi sinh con, 25 tuổi chồng bắt đầu bỏ vợ theo gái. Lúc ấy mới biết đối với chồng thì 25 tuổi đã là gái già, những ai muốn bên chồng chỉ được phép 19 đôi mươi. 28 tuổi chồng tôi vẫn ngoại tình không cách gì thay đổi được. Đến khóc cũng phải khóc lén và khóc thật khẽ. Chồng tôi lớn hơn những 13 tuổi, chỉ cần ho một tiếng, trợn tròng lên một tí là vợ đã im re.
Và có muốn mách bố mẹ chồng hay bố mẹ đẻ cũng không được. Bố mẹ chồng tôi thì bênh con trai, "nó giàu nó có quyền, tại mày đẻ con gái". Bố mẹ đẻ thì ham tiền, "thôi con chịu khó thua thiệt mà có tiền, có tiền là có tất cả". Thì đấy, tôi có tất cả, chỉ không có hạnh phúc.
32 tuổi, chồng tôi đòi ly hôn để sống với con bé đấy. Nó cũng trạc độ tuổi tôi lúc lấy chồng. Thương thay cho nó, cứ vênh váo lên vì là phòng nhì mà được sủng ái. Chỉ dăm bữa nửa tháng nữa thôi thì đời em cũng như đời chị, sớm bị người đàn ông đó ném vào lãnh cung.
Hỏi tôi có hận chồng không? Phải nói là muốn một ngàn lần kí vào đơn ly hôn, nhổ toẹt vào bộ mặt dâm tục hám gái đó trước khi ôm con ra khỏi nhà. Tôi muốn chửi một lần cho đã kẻ đã làm cuộc đời tôi nên nông nỗi này. Nhưng có một chữ nhưng to đùng.
Nhà đẻ thì nghèo, học xong đại học thì tôi lấy chồng luôn chưa một ngày đi làm. Bây giờ ra xã hội biết làm nghề ngỗng gì? Thêm nữa, có chồng giàu nên cuộc sống sung sướng quen rồi, giờ muốn có tiền cũng ngại làm việc. Và, ly hôn thì phải nuôi cả con gái chứ bố mẹ chồng nhất quyết không nuôi báo cô. Thân tôi còn chưa lo được làm sao nuôi cả miệng con?
Bị phản bội trắng trợn như thế mà cuối cùng vẫn bám lấy chân chồng xin được ở lại. Viện cớ là chồng làm trong quân ngũ mà lý lịch ly hôn thì không tốt cho đường thăng tiến để trụ lại "mỏ vàng". Là người bị hại mà phải năn nỉ thuyết phục kẻ phạm tội tiếp tục hãm hại đời mình.
Chồng tôi ra điều kiện, nếu không đồng ý ly hôn thì chỉ được làm vợ hờ, chồng đi đâu qua đêm hay yêu ai không được lên tiếng. Bù lại chồng sẽ chu cấp tiền gấp đôi trước đây. Nghe giống như ngày xưa tôi không được cưới hỏi chính thức, chỉ là con đàn bà chồng nhặt vu vơ ở đâu đó về. Nước mắt ra đến mi, tiếng nấc đã lên đến cổ nhưng tôi vẫn phải gạt hết để nói "em đồng ý".
Từ đó đến nay là hơn 1 năm. Một năm ở địa ngục dài như thế kỉ. Trước mặt nó, tôi và chồng còn cố làm thân nhưng thực chất trong mắt chồng, tôi không hề tồn tại. Một tuần chồng về nhà ngủ được 2, 3 đêm là nhiều. Còn lại anh ngủ ở đâu thì không đến phần tôi được tra hỏi. Nhận lương về chồng cho cả chục triệu, ngay cả lúc đưa tiền cũng không nhìn mặt nhau. Tôi tự soi gương thấy mình đâu đến nỗi, điều gì làm chồng ghẻ lạnh đến thế?
Nghe phong thanh Tết năm nay chồng mua hẳn ô tô làm quà tặng vợ hai. Tôi đâu dám ghen vì đâu có quyền gì. Chồng cho ở lại nhà, chu cấp tiền bạc cho vợ, cả bố mẹ vợ thế này là tình nghĩa lắm rồi. Chồng đi ăn nằm ở nhà bồ về, biết vậy tôi vẫn cố nặn một nụ cười nấu cho chồng bát canh tẩm bổ. Và hôm nào chồng chủ động tòm tem thì tôi mừng lắm lắm.
Có hôm trước khi ra khỏi nhà, chồng còn bảo "Nhà còn cái bao cao su nào không?". Tất nhiên là chiếc bao cao su đó không phải dành cho tôi. Chồng công khai ngoại tình trơ trẽn thế đấy.
Mấy ngày Tết vừa rồi chồng chạy sô thấy thương. Tình nghĩa lắm chồng mới chở vợ con đi chúc Tết họ hàng. Đối với người ngoài thì gia đình này vẫn viên mãn lắm, chỉ có người trong cuộc mới hiểu nó nát bét thế nào. Nhưng vừa leo vào xe thì chồng đã dặn "Đừng ngồi chơi lâu, tôi còn về đón người ta". Vẫn kịch bản cũ, tôi đóng vai người vợ vị tha nhẫn nhìn nở một nụ cười hiền lành "Em biết rồi".
Đi với mẹ con tôi chưa đầy 2 tiếng, chồng đã chở về. Anh cho hai mẹ con xuống ngay đầu ngõ rồi nhấn ga đi luôn. Anh tất tả chạy đến với ai kia kẻo người ta lại giận.
Mọi người biết niềm vui lúc này của tôi là gì không? Đó là mang tiền mà chồng cho ra đếm. Nhiều lúc vừa đếm vừa cười như một con điên. Mỗi tờ là một gam nhẫn nhục và đau khổ mà tôi phải đánh đổi để có được.
Tôi cũng có nghĩ đến việc tự lập, lấy số tiền này mở một cửa hàng nho nhỏ. Nhưng đã bao giờ ra ngoài đâu mà biết buôn bán là thế nào, lại sợ không nhanh trí như người ta rồi kinh doanh thua lỗ. Lo sợ đủ chuyện trên đời nên đến bây giờ tôi cứ an phận mà bám lấy chồng. Ngày xưa một thân một mình còn không dám ra riêng huống hồ bây giờ lại có thêm con gái.
Tôi đáng khinh nhỉ? Biết thế nhưng không bỏ tư tưởng ăn bám chồng. Bây giờ chỉ ước một là có tỷ phú nào yêu và mang tôi thoát khỏi cái mỏ vàng địa ngục này. Hai là chồng thay đổi 180 độ về với vợ như trước đây. Mọi người thấy điều nào khả thi hơn? Tôi nên sống mà chờ đợi?
Theo Trí thức trẻ
Yêu thì tuyệt vời nhưng không thể nào cưới làm chồng Em là một "con mọt sách" chính hiệu, đam mê công việc và đầy tham vọng tương lai. Anh ấy là người đàn ông cực kỳ tuyệt vời. Chúng em đã yêu nhau được hơn 1 năm. Anh năm nay 34 tuổi còn em mới 26. Tình yêu đến thật tự nhiên và nhanh không tưởng. Nhưng chúng em cảm thấy hoàn toàn...