Những “địa ngục trần gian” ở Đông Nam Á
Trên thế giới, đa phần người bị buôn bán là ở khu vực Đông Nam Á, và khoảng một nửa trong số đó bị ép làm các công việc sex.
Khoảng 1,4 triệu người người bị buôn bán là ở Đông Nam Á
Hầu như không ai có thể tưởng tượng ra cuộc sống của những người phụ nữ bị buôn bán tại khu vực này. Hầu hết đều bị lừa gạt để rời khỏi nhà, thậm chí sang các nước khác bằng những lời hứa hẹn như một công việc lương hậu hĩnh có thể giúp cho trang trải cho cả gia đình.
Những gì xảy ra tiếp theo thì hầu như họ không bao giờ có thể hình dung ra.
Giấy tờ tùy thân của các phụ nữ này đều bị các tay buôn người giữ, và nói rằng mọi chi phí ăn ở và đi lại đều do chúng chi trả. Do đó, tất cả những ngời phụ nữ này đều bị buộc làm các công việc sex.
Theo thống kê, khoảng 1,4 triệu người (khoảng 56%) người bị buôn bán là ở Đông Nam Á (Nguồn: Sáng kiến Toàn cầu của LHQ về đấu tranh chống nạn buôn người – UN. GIFT)
Đa phần nạn nhân đều trong độ tuổi từ 18-24. 98% số người bị ép làm các công việc sex là phụ nữ và bé gái. Buôn người vì mục đích tình dục là dạng phổ biến nhất trong các dạng buôn người tại khu vực này. UN.GIFT phát hiện ra rằng “làn sóng di dời do các xung đột, thất nghiệp và nghèo đói” đều góp phần khiến cho họ dễ bị rơi vào tay bọn buôn người hơn.
Tại nhiều quốc gia Đông Nam Á, cha mẹ thường kỳ vọng con gái mang nhiều tiền về cho gia đình, và đôi khi họ không quan tâm tới việc kiếm tiền bằng cách nào.
Địa ngục tinh thần và thể chất
Phụ nữ bị buôn bán vào các nhà chứa thường bị ép phải tiếp 15 khách mỗi đêm – và ở mọi nơi, họ không được phép từ chối các “khách” tiềm năng vì bất cứ lý do nào.
Rất nhiều trong số họ trở nên nghiện ma túy để có thể tiếp tục các công việc của mình. Điều này cũng có nghĩa là số tiền mà họ nhận được từ các chủ câu lạc bộ sẽ bị chia làm các phần khác nhau, trong đó có phần chi trả cho ma túy và phần còn lại cho thức ăn, quần áo. Như vậy, họ không được hưởng gì từ nền “công nghiệp” này.
“Liza” là một nạn nhân bị bán làm nô lệ tình dục tại Philippines kể lại: một đêm, chủ câu lạc bộ ép cô phải nhảy trên sàn dù cho cô vừa mới từ bệnh viện về và bị băng huyết (sảy thai).
“Đêm đó có một doanh nhân người Trung Quốc tại câu lạc bộ. Ông ta là bạn của chủ câu lạc bộ và nói rằng ông ấy muốn tôi trở thành bạn gái chỉ của riêng ông ấy. Tôi được đưa tới căn hộ của ông ta và bị còng tay vào ghế” – Liza kể.
“Ông ấy biến tôi thành nô lệ của ông. Cuối cùng thì tôi cũng có thể khiến ông ấy tin tưởng và sau đó thả còng tay. Đó cũng là lúc tôi có thể chạy trốn” – Liza nói tiếp.
“Các nạn nhân của buôn người cho hoạt động tình dục thường bị tra tấn về thể chất cũng như tinh thần. Những kẻ buôn lậu sẽ đe dọa họ rằng chúng sẽ giết cả gia đình của họ nếu họ không làm việc” – Aimee Torres, chủ tịch và cũng là người sáng lập ra Quỹ Majestic Dreams nói.
Tất cả những phụ nữ này đều có sức khỏe rất kém do tình trạng lạm dụng tình dục và thể chất, cũng như tình cảm, đời sống vật chất tồi tàn và ma túy. Những nguy cơ lây nhiễm các bệnh tình dục và thai sản phụ thuộc vào độ tuổi và mức độ bóc lột.
Video đang HOT
Con số người (trưởng thành) làm các công việc về sex vào khoảng 70.000 người (dựa trên một báo cáo do Bộ Ngoại giao Mỹ thực hiện). Tuy nhiên, các tổ chức phi chính phủ tin rằng con số này phải trên 300.000 người.
Những đứa trẻ bị bóc lột
Cũng trong báo cáo đó ước tính có khoảng 60.000 trẻ em liên quan tới nạn mại dâm tại Thái Lan. Tuy nhiên, rất khó có con số chính xác bởi vì loại hình kinh doanh này thường diễn ra trong thế giới “ngầm” và có bản chất “kín đáo”.
Theo lời của Patchareeboon Sakulpitakphon – nhân viên chương trình “Chấm dứt nạn mại dâm trẻ em, khiêu dâm trẻ em và buôn lậu trẻ em vì các mục đích tình dục” (ECPAT), nạn bóc lột trẻ em ngày càng diễn ra bí mật hơn, điều này khiến cho việc đấu tranh chống lại nạn lạm dụng trẻ em trở nên khó khăn hơn,
“Hiện nay, trẻ em có xu hướng bị chuyển thẳng tới những người lạm dụng tại các khách sạn thông qua một thỏa thuận được sắp đặt trước, có thể là do nhân viên của các cơ sở giải trí” – Sakulpitakphon giải thích.
Trẻ em sa chân vào công việc này thường vì rất nhiều lý do khác nhau; một trong những nguyên nhân phổ biến nhất là bị bắt cóc. Hoặc họ có thể bị ép làm các công việc tình dục “nếu như họ có nghĩa vụ phải hỗ trợ cho gia đình về mặt tài chính… Trong khi những tên buôn lậu kiếm bộn tiền nhờ việc buôn bán trẻ em thì lũ trẻ hầu như chẳng nhận được gì” – Sakulpitakphon nói.
Đường về
Khi Liza trốn khỏi hang cọp, cô vẫn không từ bỏ công việc trong thế giới sex. Cô chuyển từ câu lạc bộ này sang câu lạc bộ khác. “Tôi không nghĩ là mình còn có thể trở về Iligan (quê của cô) sau tất cả những gì đã xảy ra” – Liza giải thích.
Trong suốt thời gian này, Liza đã tìm hiểu về Liên hiệp chống buôn bán phụ nữ tại châu Á – Thái Bình Dương và đã nhận được sự trợ giúp và tư vấn. Việc này đã giúp cô hình thành nên một liên hiệp mới có tên Bagon Kamalayan ["Nhận thức mới"] với những phụ nữ là nạn nhân của buôn người để làm các công việc về sex.
“Tôi rất vui vì tôi có thể giúp đỡ những phụ nữ khác, trong khi trước đó tôi thậm chí còn không thể tự cứu mình” – Liza nói.
Giống như những tổ chức làm việc với các nạn nhân của nạn “buôn lậu tình dục”, CATW-AP tập trung vào “việc khuyến khích các nạn nhân… việc tập trung này sẽ chủ yếu là chữa trị và hỗ trợ họ tự thu vén cuộc sống” – Giám đốc điều hành Jean Enriquez cho biết. “Chúng tôi tập trung vào một bối cảnh rộng lớn hơn của vấn đề buôn người. Chúng tôi giúp đào tạo cho các nạn nhân, do đó họ có thể là những thủ lĩnh tốt hơn và chủ trương chống lại tận gốc vấn đề – đó là thất nghiệp, tình dục hóa phụ nữ và sức mạnh của nam giới đối với phụ nữ trong xã hội”.
Các chương trình như vậy có vai trò then chốt trong việc giúp những nạn nhân không bị sa chân trở lại lối cũ, hoặc quyết định không rời khỏi môi trường cũ.
“Rất nhiều phụ nữ và trẻ em trở lại các nhà chứa bởi vì nhiều chương trình chỉ cung cấp các kiến thức cơ bản và kỹ năng nghề nghiệp – chẳng hạn như trở thành người giúp việc. Và rồi bạn nghĩ về nó… bạn có thể sẽ nói rằng bạn có thể là một gái điếm hoặc một dạng tôi tớ khác” – Torres giải thích.
Tomica Baquet – phó chủ tịch của Quỹ Majestic Dreams – nói: “Một vấn đề khác cần phải nói tới đó là số lượng việc làm có sẵn cho họ… Họ phải chắc chắn rằng họ có một lựa chọn khác”.
Theo VietNamNet
Bước ngoặt sau đêm kinh hoàng
Tại ngôi nhỏ nhắn nằm núp dưới tán phi lao ven vùng biển nghèo xác xơ một thời ấy, chúng tôi rưng rưng chứng kiến phép nhiệm màu, điều kỳ diệu của cuộc đời chị. Một bé gái xinh xắn đáng yêu, vừa mới đi học về, tóc bím tết gọn hai bên, ngoan ngoãn khoanh tay cất tiếng thưa: "Con chào mẹ ạ".
Người đàn ông mang tên "định mệnh"
Chiều muộn dần, thủy triều dâng từng đợt sóng tấp lên bờ cát. Những hạt cát chịu bỏng rát suốt cơn nắng hè như được xoa dịu, mơn man theo những con sóng tìm về lòng biển mát lành.
Chị ôm cô con gái có đôi mắt trong veo như gió vào lòng, bàn tay đã bắt đầu nhăn nheo và khô sần lại vì nắng, vì cát, vì cái mặn mòi của biển. Nhưng nhìn vẻ thích thú của cô bé, chúng tôi đoán bàn tay đó cũng ấm áp, ân cần và dịu dàng, như bàn tay của bất cứ bà mẹ nào trên thế gian này.
...Đó là một ngày mùa đông trời lạnh căm căm, buốt da buốt thịt. Khách vẫn nườm nượp tìm đến vũ trường với áo khoác lông, khăn len cừu, bao tay da để uống vài ngụm rượu mạnh, ngắm những cô vũ nữ bốc lửa xiêm áo mỏng manh nhảy nhót cho... ấm người.
Mấy người chị em của M co rúm trong phòng chờ đến lượt. Nhưng lúc bắt đầu thì cô nào cũng run lên vì lạnh, rồi chỉ cần uốn éo giật lắc vài phút là người bắt đầu nóng ran.
Đến khi kết thúc bài thì mồ hôi mồ kê đã lấm tấm khắp người. Mấy chị em M vẫn đùa nhau đó là cách làm ấm của những cô gái nhảy.
Tại ngôi nhỏ nhắn nằm núp dưới tán phi lao ven vùng biển nghèo xác xơ một thời ấy, chúng tôi rưng rưng chứng kiến phép nhiệm màu, điều kỳ diệu của cuộc đời chị (Ảnh chỉ mang tính chất minh hoạ)
Hôm ấy M may mắn có khách gọi đi. Nói là may mắn vì "những ngày trời lạnh như thế, có ai ham hố chuyện ấy đâu. Đến cởi áo ra thay còn thấy ngại nữa là. Đám gái vũ trường "ế" cả, các má cũng chẳng buồn hỏi han đứa nào, chỉ chăm chăm lượn qua các bàn xem hôm nay có đại gia nào boa mạnh tay. Thế nên chị mới luôn nghĩ, ngày hôm ấy như định mệnh của cuộc đời chị vậy".
Khách của M là một người đàn ông kỳ quặc, thô lỗ và bạo ngược. Khách đưa M về nhà, khóa chặt cửa lại, cởi bỏ quần áo của M và bắt chị đứng im như vậy khi mở toang hết các cánh cửa sổ mặc gió lùa nghe buốt óc.
"Chị có dự cảm chẳng lành, nhưng lúc ấy chị muốn bỏ chạy cũng không được nữa rồi. Khôn ngoan lúc ấy là cam chịu phục tùng mọi mệnh lệnh của khách. Một lúc sau, ông ta bắt đầu lấy trong tủ ra một miếng vải trắng bó chặt người chị lại, không thở được. Chỉ nhìn thấy ông ta đưa một cái bóng đèn đang sáng vào sâu phía bên trong chị, nghe thấy cả tiếng thủy tinh vỡ vụn, đau đớn".
Rồi lại "may mắn", đứa con gái của ông ta về nhà và giải cứu cho M. "Hóa ra ông ấy bị tâm thần lên cơn em ạ". M tủi hổ và sợ hãi nhớ lại những hình ảnh kinh hoàng đêm hôm ấy.
M lao ra khỏi căn nhà của người đàn ông bệnh hoạn. Ánh đèn vàng loang loáng trên mặt đường đã bắt đầu lấm chấm mưa. Chị ngất lịm đi trong cơn đau khủng khiếp và cảm giác ê chề, nhục nhã. Gió mưa vẫn thốc mạnh từng cơn.
M tỉnh dậy trong mùi thuốc sát trùng và kháng sinh nồng nặc ở bệnh viện. Các bác sĩ đã phải tiến hành phẫu thuật để chữa vết thương cho M.
Vị ân nhân đang ngồi bên cạnh giường M nằm, "ngay từ lúc nhìn thấy anh ấy, chị đã chợt nghĩ tên anh là "Định Mệnh!".
Và hạnh phúc mỉm cười
Đứa con gái tóc tết hai bím xinh xắn đang ngồi ngoan ngoãn trên đùi M. Chúng tôi hỏi chị nó giống bố phải không vì thấy nó không có nét của chị, mà chúng tôi nhớ rằng chị đâu còn khả năng làm mẹ nữa.
M cười mỉm, ánh mắt dịu hiền, bao dung "Không, cháu nó giống mẹ ruột". Rồi chị vuốt ve nhúm tóc đen láy của đứa bé âu yếm nói: "Nhưng bây giờ mẹ là mẹ ruột của con rồi mà nhỉ". Đứa bé dụi đầu vào lòng M, như biết cả, biết hết.
Người cứu chị trong đêm kinh hoàng ấy là một người đàn ông "mang trái tim của biển". M bảo cái này mãi sau này, khi đứng trước biển cả mênh mông M mới nghĩ ra như vậy.
Anh cũng là đứa con của biển, sinh ra và lớn lên với cá với muối. Sức vóc, cần lao. Cuộc đời anh toàn ký ức buồn đau và thương xót. Bố mẹ anh chết sớm trong một trận lũ quét.
Anh lớn lên như cây cỏ. Rồi trưởng thành, rồi lấy vợ, sinh con, như tất cả những người đàn ông bình thường miền biển. Nhưng hạnh phúc không ở lại với anh. Người vợ có mái tóc cháy vàng và đôi mắt đa tình đã trốn theo con tàu của người đàn ông đến từ nơi khác, bỏ mặc hai bố con anh nheo nhóc côi cút.
Anh quyết tâm đi tìm vợ, tìm mẹ lại cho con. Anh đến khắp nơi, làm đủ nghề để sống. Cuối cùng thế nào anh phiêu dạt tới mảnh đất của những đêm trắng với vũ trường và những con bướm đêm.
Trở về với biển, với người đàn ông hết mực yêu thương mình, M rũ bỏ hết quá khứ của mình... (Ảnh chỉ mang tính chất minh hoạ)
"Anh ấy tốt lắm, hiền lành và thật thà nữa. Quan trọng nhất là anh ấy chấp nhận quá khứ nhơ nhuốc của chị, không khinh thường chúng. Trong suốt thời gian chung sống với nhau, chưa bao giờ anh ấy nhắc lại nó, cũng chẳng lấy nó ra để mà rẻ mạt chị.
Anh ấy thương chị lắm. Em biết đấy, những đứa con gái như chị thì còn chờ đợi điều gì hơn được nữa. Ngay hôm đầu tiên trở về đây, anh ấy đã nói với chị là đã mang hết quá khứ hòa tan vào biển rồi".
Vậy là M trở về với biển, trở về nơi chị đã sinh ra. Bãi cát vàng óng ánh lên những phút giây trong trẻo của tuổi thơ.
M cùng mẹ đón chiếc thuyền trở về sớm tinh sương với những con cá vảy bạc tươi rói. Nơi bố M trút ghen tuông xuống biển, để mẹ chị buộc tảng đá vào chân và chết chìm trong đó. Nơi M có mối tình đầu. Nơi giọt máu duy nhất của chị nhuộm đỏ những con dã tràng. Bố chị tỉnh cơn say và bỏ đi đâu đó, biền biệt.
"Người ta làm lại tức là người ta trở về em ạ. Nhìn thấy biển, chị chỉ biết nhảy ào xuống. Nước biển vỗ rôm rốp vào người. Ôm ấp, vuốt ve. Cảm tưởng như những nỗi đau của mình được gột rửa. Và từng tế bào cứ thế hồi sinh".
Chúng tôi nhìn vào đôi mắt đang ánh lên những tia sáng hạnh phúc của người phụ nữ đã trải qua bao mất mát đau thương mà thầm nhủ. Ai ngờ, biển dữ dội cồn cào, mà biển cũng bình yên, diệu kỳ đến thế.
Đứa bé gái tìm được mẹ của mình bắt đầu thấy đói bụng, phụng phịu đòi mẹ đi nấu cơm. Chúng tôi nhìn ra ngoài, trời cũng bắt đầu nhá nhem tối. Lúc dắt xe ra đến đầu đường, chúng tôi gặp một người đàn ông đang đội một thúng vọp đầy.
Chúng tôi tin chắc đó là "Định Mệnh". Anh đang bước những bước rất nhanh để trở về nhà, như mong đợi lắm...
Chợt nghĩ đến những câu hát trong một bài rất nổi tiếng của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn và quyết định dùng nó để khép lại những trang ký ức thấm đẫm buồn đau và cả góc nhỏ bình yên như cổ tích của chị: "Hãy yêu ngày tới dù quá mệt kiếp người. Còn cuộc đời ta cứ vui".
Theo VietNamNet
Những 'gói' ký ức của một gái nhảy M nói rằng ký ức của cô được chia làm nhiều gói nhỏ, góimàu trắng dành cho tuổi thơ, gói màu hồng dành cho mối tình đầu, gói màu xám dành cho má mì - bảo kê, gói màu đen cho những vị khách lắm tiền thích gái nhảy... Còn một gói màu tím được M đặt trang trọng ở một góc trong...