Những đêm kinh hoàng ở thành phố nhỏ (Kỳ 1)
Nhóm thanh niên trẻ ngủ trong cùng một ngôi nhà đã bị nhóm cướp khống chế, uy h.iếp.
Nạn nhân Heather Muller
Tội ác kinh hoàng trong đêm
Ở t.uổi 23, người cao ráo, với bộ tóc vàng và đôi mắt xanh, Andrew Schreiber có những lý do để hạnh phúc trong cuộc đời. Anh thường ra ngoài vì công việc là một trợ lý huấn luyện viên bóng rổ bờ biển tại trường ĐH Newman, Wichita, Kansas, Mỹ dường như khá hợp với anh. Khi nào không có trên sân bóng rổ thì người ta lại gặp anh trong các khóa dạy đ.ánh golf.
Một đêm lạnh lẽo ngày 8/12/2000, khi Schreiber đang ở trong một quán nhỏ tiện lợi mang tên Kum & Go, hai người thanh niên da đen đi tới và nhẹ nhàng chĩa ra một khẩu s.úng. Khi trái tim Andrew đang đ.ập loạn lên vì sợ hãi, 2 thanh niên yêu cầu anh lái xe tới các cây ATM và rút được 800 đô la. Sau đó, Andrew Schreiber nói: “Tôi chỉ hi vọng nếu tôi làm theo những gì chúng nói, chúng sẽ để tôi được sống”.
Và 2 tên cướp đã làm điều đó, sau khi bỏ lại anh giữa cánh đồng. Chúng trói Schreiber vào xe của anh rồi nhảy lên xe của mình và phóng đi.
Schreiber không biết rằng mình chỉ là nạn nhân đầu tiên trong chuỗi tội ác của nhóm cướp lố bịch và kỳ cục được gọi là nỗi “kinh hoàng Wichita”.
Nạn nhân tiếp theo của 2 tên cướp này là một người phụ nữ có làn da đẹp, bộ tóc đỏ mang tên Ann Walenta. Dù đã 55 t.uổi nhưng với vẻ ngoài trẻ trung, bà là một nữ nghệ sỹ chơi đàn trong dàn nhạc giao hưởng ở Wichita. Cũng là một quản thư trong thư viện của nhạc viện, bà chịu trách nhiệm lưu giữ những bản nhạc quý.
Âm nhạc cổ điển là một tình yêu lớn trong cuộc đời Walenta, chỉ đứng sau chồng và 2 đứa con của bà. Đó là một tình yêu bà luôn khao khát mang tới cho những người khác. Đó là lý do bà dạy âm nhạc cho những người da đen trẻ.
Walenta sống cùng gia đình trong một căn hộ 2 tầng đầy đủ tiện nghi và thoải mái, với những người hàng xóm thân thiện và ít nói.
21h ngày 11/12, một buổi tối khá lạnh và khô, bà trở về nhà sao một buổi diễn cùng dàn nhạc giao hưởng và đỗ xe trước cửa nhà.
Một người đàn ông đi tới và nói: “Tôi cần được giúp đỡ”.
Nhưng khi tới nơi, hắn ngay lập tức rút s.úng và ra lệnh: “Không được chạy trốn”.
Người phụ nữ hoang mang bắt đầu nhấn ga để trốn chạy nhưng khẩu s.úng đã nổ, đạn xuyên qua màn kính của ô tô và găm vào người bà. Tuy bị thương nặng nhưng vẫn còn tỉnh táo, bà nhấn nút báo động. Chiếc xe vang lên những tiếng lanh lảnh báo động hàng xóm gọi điện cho cảnh sát.
Bà Walenta chỉ sống sót được vài ngày. Bà tỉnh táo để nói chuyện với cảnh sát trên giường bệnh viện trước khi qua đời vì vết thương quá sâu và nặng.
Video đang HOT
Vào một đêm tuyết rơi ngày 14/12/2000, một giáo viên 25 t.uổi H.G đang ngồi trên chiếc ghế sau vô lăng lái chiếc xe màu đỏ. Chú chó của cô, Nikki, nằm ở ghế kế bên.
H.G đang chuẩn bị tham dự một bữa tiệc rất được mong đợi với những người bạn thân của mình và một đêm với người đàn ông cô yêu. Người bạn trai đẹp trai mang tên Jason Befort, 26 t.uổi, của cô đang dạy khoa học tại trường phổ thông Augusta. Anh là một giáo viên rất nổi tiếng với những cử chỉ thân mật, vui vẻ trong bộ trang phục màu xanh nhạt anh thường mặc.
H.G lái xe tới nhà của mình tại 12727 Birchwood vào khoảng 20h30. Cô lấy chìa khóa mở cửa nhà và đi vào và gặp những người bạn cùng người yêu của mình.
Ngoài Befort là người yêu của cô, nhóm còn có Brad Heyka, 27 t.uổi và Aaron Sander, 29 t.uổi. Heyka làm kỹ sư hóa và hứa hẹn có tương lai sáng giá. Cả hai rất vui vẻ và thường xuyên cười đùa. Sander là thanh niên mảnh khảnh, gương mặt sáng và trẻ hơn so với t.uổi. Anh rất mến đạo và có ý định trở thành linh mục.
Đầu tiên Heather Muller, 25 t.uổi, sau đó Befort gia nhập nhóm. Muller là một cô gái xinh xắn có bộ tóc màu nâu nhạt, dáng đẹp và đã tốt nghiệp trường ĐH của bang. Cô và Sander từng hẹn hò nhưng sau đó chỉ dừng lại ở mức độ bạn bè.
Befort yêu H.G và muốn cưới cô làm vợ. Anh đã mua một cặp nhẫn đính hôn và đang tìm hiểu các phương thức cầu hôn.
5 người bạn ngồi xem tivi, ăn tối và nói chuyện linh tinh trước khi lên giường đi ngủ.
Befort và H.G ngủ cùng một phòng sau khi đèn đã tắt. H.G nghe Sander nói chuyện với ai đó. Giọng nói thì thầm khiến cô tưởng anh ta đang nói chuyện với Muller. H.G xem đồng hồ điện tử và thấy rằng đã 23 giờ đêm.
Căn phòng tối om bỗng sáng lờ mờ khi chiếc cửa bật mở. Befort thét lên.
Một người đàn ông da đen, dáng cao đang đứng trước cửa. Hắn bước vào phòng và tiến tới chiếc giường nơi H.G và Jason đang nằm. Sau đó, người đàn ông thứ hai, cũng mang theo s.úng, dẫn Sander vào trong phòng. Vì phòng tối nên H.G rất khó nhìn thấy người đàn ông thứ hai cao hay thấp hơn người đầu tiên. Một trong hai đẩy Sander ngã xuống giường.
Chú chó nhỏ Nikki gầm lên và nhe rang đe dọa.
“Con chó c.hết tiệt, tao sẽ b.ắn nó”, một tên lên tiếng.
“Còn ai ở đây nữa? Gã còn lại hỏi.
Các nạn nhân đang trong cơn hoảng loạn đã khai ra Heyka và Muller. Một tên nghe thế liền xuống tầng dưới trong khi tên còn lại canh gác H.G, Befort và Sander.Chỉ sau đó ít phút, Heyka và Muller đã bị tên kia đưa lên tầng.
“Cởi hết đồ ra”, một tên cướp ra lệnh cho cả nhóm.
Theo Khampha
Thoát án lạ lùng vì tâm thần (Kỳ cuối)
Dan White bị kết tội ngộ sát, một bản án nhẹ hơn nhiều so với hành vi hắn gây ra.
Dan White bị giải ra trước tòa
Cuối năm 1843, sau phiên tòa xét xử Daniel M' Nagthen, "Luật M'Naghten" do Thượng viện đề xuất bắt đầu được nhiều người trong ngành tư pháp Mỹ biết đến. Bên cạnh sự cần thiết khi ra đời của nó, các quy định trong luật này không tránh khỏi những chỉ trích.
Theo một số học giả, những quy định là quá cứng nhắc, không bỏ qua bất kỳ hành vị phạm tội nào ngoại trừ những hành vi liên quan đến bệnh tâm thần.
Nhiều người cho rằng các quy định nên linh hoạt hơn.
Năm 1886, một số tiêu chí trong việc "bảo vệ" các bị cáo tâm thần được bổ sung.
Tòa án quyết định, bị cáo có thể đưa ra lý do hành động gây án của mình liên quan đến vấn đề tâm thần nêu họ và luật sư của họ chứng minh được rằng do vấn đề tâm thần đã cưỡng ép hành động khiến họ không nhận biết được điều đó đúng hay sai.
Viện Luật pháp Mỹ (ALI) nghiên cứu và đưa ra Bộ luật Hình sự vào năm 1970, được thông qua bởi một số bang, với mong muốn giải quyết những "xung đột" trong những vụ xét xử các bị cáo tâm thần.
Theo đó, một bị cáo sẽ không phải chịu trách nhiệm hình sự nếu tại thời điểm thực hiện hành vi, hành vi được cho là kết quả của dấu hiệu tâm thần hay thiểu năng.
Theo bác sĩ người Anh, John Arbuthnot (1667-1735), "Luật là một cái hố không đáy."
Quay trở lại với vụ án diễn ra tại San Francisco năm 1979, cựu sĩ quan cảnh sát Dan White bị buộc tội g.iết ngài thị trưởng George Moscone và trợ lý Harvey Milk.
Dan White đã thoát án g.iết n.gười ở cấp độ 1 với lý do bị bệnh trầm cảm và chứng mất trí nhớ tạm thời.
Dan White bị kết tội ngộ sát, một bản án nhẹ hơn nhiều so với hành vi hắn gây ra.
Quyết định của tòa án đã gây nên một cuộc bạo loạn của những người đồng tính bảo vệ Harvey Milk ở San Francisco.
Dan White bị kết án 5 năm tù cho việc g.iết hai người. Năm 1985, hắn được tạm tha, nhưng lại tự từ một vài tháng sau đó.
Một trong những vụ án còn nổi tiếng hơn vụ Dan White liên quan tới những bị cáo có dấu hiệu tâm thần diễn ra tại thành phố New York cuối những năm 1970.
Sĩ quan Robert Torsney, 34 t.uổi, đã lên một kế hoạch lớn vào ngày lễ tạ ơn cùng gia đình. Nhưng đêm hôm đó, Robert Torsney và đồng nghiệp của mình bất ngờ nhận được điện từ cấp trên điều tham gia một vụ án.
Đối tượng là một thanh niên 15 t.uổi tên là Randolph Evans. Theo thông tin ban đầu, Evans có mang theo s.úng.
Ngay khi tiếp cận Evans, Robert Torsney đã rút s.úng nhằm về phía Evans để b.ắn. Evans c.hết tại chỗ.
Torsney bị bắt ngay sau đó vì cấp trên nhận thấy có sự bất thường khi Torsney ra tay quá nhanh, vụ việc được thông bao rộng rãi trên báo chí.
Tòa xét xử Torsney về tội g.iết n.gười bắt đầu vào tháng 11 năm 1977.
Torsney đã nói với bác sĩ tâm thần của mình rằng, "Tôi không nói tôi ghét những người da đen, nhưng tôi không thích họ và tôi cảm thấy họ đe dọa cuộc sống của tôi."
Tiến sĩ Daniel Schwartz, giám định pháp y tâm thần tại trung tâm nghiên cứu King, một nhân chứng quen thuộc trong các vụ án liên quan đến bệnh nhân tâm thần đã được đề nghị để kiểm tra Torsney trong vụ án này.
Sau khi kiểm tra Torsney 3 lần, tiến sĩ Daniel kết luận Torsney đã n.ổ s.úng b.ắn Evans trong cơn động kinh "thuyết Penfield".
Torsney là một trường hợp hiếm gặp mắc phải căn bệnh này. Tại phiên tòa xét xử, dưới sự "bảo vệ" của Tiến sĩ Daniel, Torsney được tuyên không có tội do hành vi phạm tội có liên quan đến tâm thần và được trả tự do ngay sau đó.
Nhiều năm sau khi thoát án, việc Torsney sống, hoạt động hoàn toàn bình thường đã khiến cho nhiêu người thắc mắc liệu Torsney có thực sự bị bệnh như Tiến sĩ Daniel kết luận tại tòa.
Vấn đề được đặt ra lại liên quan đên những bác sĩ tâm lý, những người trực tiếp đưa ra kết luận bị cáo có dấu hiệu tâm thần tại các phiên tòa.
Các bác sị tâm thần trong hai vụ án của Dan White và Torsney nhận nhiều lời chỉ trích nhất.
Liệu họ có khách quan trong việc đưa ra quyết định?
Luật sư và các bác sĩ tâm thần đã đựa vào những thiếu sót, những kẻ hở của pháp luật để tạo nên một bị cáo vô tội tại tòa.
Rất nhiều người kêu gọi bãi bỏ những những điều luật được áp dụng nếu bị cáo có liên quan đến bệnh tâm thần.
Trước ý kiến cho rằng, những điều luật liên quan đến bệnh nhân tâm thần chính là "kẽ hở" của luật, 39 bang nướ Mỹ đã có hàng chục sự thay đổi. Tuy nhiên, cho đến ngày nay, việc thống nhất ý kiến của tất cả các bang trong trường hợp bị cáo mắc chứng tâm thần vẫn chưa thể đưa ra những điều luật "hoàn hảo".
Theo Trutv
Tên cướp liều lĩnh nhất nước Mỹ thế kỷ 20 (Kỳ cuối) Lệnh truy nã tên cướp liều linh nhất được thông báo khắp các bang nước Mỹ. Ảnh phác họa chân dung tên cướp liều lĩnh Dan Cooper theo trí nhớ của các nhân viên trên máy bay hôm đó được công bố rộng trên tất cả các phương tiện thông tin đại chúng. Lệnh truy nã được thông báo trên khắp cả nước....