Những đêm đi hoang vô vị
Những gã đàn ông chưa bao giờ biết trân trọng đàn bà, trân trọng cái giá trị mà được trao tặng…
Tôi buồn, vậy đó! Lang thang café mãi sao được, vợ giận tôi bởi những ngày đi quá vội và về quá tối với men say nồng cùng với mùi nước hoa của đàn bà. Và có lẽ cũng không khó để cô ấy có thể nhận thấy những vệt phớt hồng trên mặt, trên áo tôi.
Đàn bà và những cô gái rất khác nhau, những màu son họ dùng cũng khác nhau… và cà cả mùi nước hoa cũng đổi theo những ngày nắng mưa. Vợ luôn muốn tôi kết thúc những ngày tháng dông dài ấy, nhưng tôi lại kéo dài ra, nhai nhẳng mãi, để rồi giờ đây tôi đổ sụp. Trên con đường gồ ghề, vợ tôi bật khóc, úp mặt xuống gối, đóng kín cửa phòng, còn tôi, dắt xe, phóng đi, trống rỗng, bất chợt thấy lại những đêm đi hoang vô vị…
Những gã đàn ông, đúng rồi, chưa bao giờ biết trân trọng đàn bà, trân trọng cái giá trị mà được trao tặng như một món quà được gói rất kỹ. Họ tự tay mở ra, ồ lên phấn khích, nói những lời hưởng ứng, cũng cuồng nhiệt trong cơn say… nhưng sao họ lại tham lam, cứ liên tục bóc ra, gấp gáp, để nhiều khi, họ xé phạm cả phần thưởng bên trong và lãng quên những quà tặng cũ?
Tôi làm kinh doanh, luôn luôn nhìn thấy mọi thứ trong cuộc sống có thể áp dụng vào đường đi của mình và vì thế tôi biết mình sai lầm… Tôi cẩn thận, vuốt phẳng những tờ tiền lẻ, nhặt hết những đồng xu cuối cùng cũng như luôn luôn níu kéo giữ cùng một lúc nhiều mối quan hệ, đan xen. Tôi vẫn hiểu rằng, hình như bạn bè, quan hệ tình thân và tiền bạc không thể tung lên như những đồng xu may mắn.
Với vợ, tôi có còn to lớn, có để nàng tin, yêu và ngưỡng mộ như trước? (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Có những lúc, vợ tôi khóc, dĩ nhiên, tôi sẽ làm nàng vui. Nhưng khi nàng chưa nguôi thì những công việc mới đắp đổi, tôi lại ngụy biện: nó rất quan trọng và em không thấy sao, bản chất của các bà vợ cần phải phục tùng, phải tự hiểu ra và dần dần nó sẽ tự vỡ lẽ…
Bây giờ, tôi không còn quá trẻ, con đường trước mặt còn dài để sửa sai nhưng với vợ, tôi có còn to lớn, có để nàng tin, yêu và ngưỡng mộ như trước? Khi yêu nhau, tôi tự hào mình từng trải, mang cho nàng cảm giác yên tâm, để nàng không phải động tay vào bất cứ việc gì… và càng thế, vợ tôi chắc hẳn chới với, cực kỳ hụt hẫng…
Nàng một cô gái trong sáng, ngây thơ nhưng thẳng thắn. Trong gia đình, nàng là con cưng, có nền giáo dục tốt và nàng đã giao cho tôi những lời ước hẹn, Thánh đường và những ly rượu hồng môi… Tôi bất chợt nhớ lại tất cả, men rượu lúc ấy, cộng với sức nặng của một người chân thành và tin tưởng mình đến thế khiến tôi khuỵu xuống. Đau đớn thay, tôi biết mình đang mất dần công việc, gia đình, hạnh phúc… Chuyện làm ăn trước kia, vợ tôi từng giúp, ba vợ từng can thiệp, còn bây giờ, cái gì quan trọng với mình, những cuộc chơi hay nền tảng mái ấm thực sự? Còn con tôi nữa, ánh mắt xoe tròn nhìn tôi mỗi tối, nhìn tôi với ánh mắt ngây ngô… nó có hiểu gì đâu, chỉ là một nụ cười chúm chím, bập bẹ…
Theo Bưu Điện Việt Nam
Em còn đi hoang đến bao giờ?
Hai lần em xa tôi một thời gian ngắn thì cả hai lần đó em có thai
Sau khi đọc được bài viết "Lần thứ hai em phản bội", tôi rất cảm thông với bạn trai trong câu chuyện đó vì tôi cũng đã và đang trải qua những ngày tháng đau khổ như bạn.
Tôi năm nay 29 tuổi, còn bạn gái tôi 21 tuổi. Bạn gái tôi là một cô gái quê nghèo lên thành phố để phụ bán hủ tiếu. Tôi và cô ấy đã quen nhau cũng đã được 4 năm, thời gian chúng tôi bắt đầu quen nhau cũng chính là lúc tôi bị cô ấy phản bội lần đầu tiên.
Trong khi quen tôi thì cô ấy lại đi chơi và cặp bồ với một người đàn ông gấp đôi tuổi cô ấy, khi đó cô ấy và ông ta chỉ mới quen được vài ngày, người đàn ông này không có gì trong tay và cũng chưa bao giờ cho cô ta được bất cứ thứ gì. Và trong một lần đi chơi với nhau, bạn gái tôi đã bị người đó lập âm mưu chiếm đoạt đời con gái. Sau lần đó, cô ấy đã giấu tôi và nói lời chia tay với người kia.
Tôi không biết bất cứ điều gì về việc này cho đến khi chúng tôi mướn nhà ở chung với nhau như vợ chồng. Lần đầu tiên quan hệ với cô ấy, tôi đã biết cô ấy không còn con gái. Khi tôi hỏi về cái màng trinh kia thì cô ấy nói, "E m cũng không biết tại sao nữa". Và tôi tự động viên mình rằng, có lẽ bạn gái mình đã bị té lúc còn nhỏ nên mới "không còn...".
Sau khi nghỉ việc ở đó, bạn gái tôi chuyển qua chỗ làm giầy dép. Vì được bao ăn ở nên chúng tôi không còn chung sống với nhau nữa dù hai đứa vẫn qua lại thường xuyên. Và trong một lần tình cờ, tôi đã phát hiện ra cô ấy tôi nói dối tôi để đi chơi với một anh bạn làm cùng (cùng làm chung công ty và ở chung nhà chủ). Cô ấy cũng thừa nhận rằng đã có một chút tình cảm với anh ta... và cũng nhờ sự phản bội đó mà tôi đã được bạn thân của cô ấy nói cho tất cả quá khứ của bạn gái tôi.
Khi biết được mọi chuyện, tôi thực sự rất buồn và hụt hẫng... chính vì điều đó nên tôi đã bỏ lên Lâm Đồng vào chùa đọc kinh khoảng nửa tháng mới về. Tôi định chia tay thì cô ấy năn nỉ hãy cho cô ấy một cơ hội... và tôi đồng ý với điều kiện, "Không được lừa dối tôi bất cứ một lần nào nữa". Cô ấy đồng ý, thậm chí cô ấy còn thề trước mặt Phật là sẽ không bao giờ lừa dối tôi.
Chúng tôi tiếp tục quen nhau, chưa được bao lâu thì cô ấy nói có thai. Tôi rất hoang mang nhưng cũng chưa vội kết luận gì về đứa con trong bụng có phải là của mình hay không? Do hai đứa chưa có nhiều tài chính để lo cho con cái nên chúng tôi quyết định bỏ đứa con của mình. Sau lần đó, cô ấy về quê sống khoảng 6 tháng. Thời gian ấy, chúng tôi vẫn thường xuyên liên lạc với nhau mỗi ngày, tôi sợ xa mặt cách lòng nên ngày nào tôi cũng điện thoại tâm sự và dặn cô ấy "đừng mềm lòng và phản bội anh nhé!". Cô ấy ngoan ngoãn đồng ý và còn cho tôi biết rằng, " Có một thanh niên trong xã vừa ở tù về rất thích em". Tôi lo lắng, căn dặn cô ấy đủ điều vì sợ cô ấy lại bị người ta lập mưu hãm hại một lần nữa.
Thế nhưng, tình cảm đúng là xa mặt cách lòng. Một mặt bạn gái tôi vẫn điện thoại, nhắn tin và hứa hẹn với tôi mỗi ngày nhưng bên cạnh đó, cô ấy lại bắt đầu đi chơi với anh ta. Trong một lần về quê thăm cô ấy, tôi đã phát hiện ra tất cả mọi chuyện... và cô ấy cũng đã thừa nhận rằng có tình cảm với người đó dù vẫn yêu tôi tha thiết.
Hai lần cô ấy rời xa tôi một thời gian ngắn thì cô ấy lại có thai? (Ảnh minh họa)
Cô ấy lại khóc và tôi lại tha thứ một lần nữa. Tôi điện thoại cho người thanh niên đó thì được biết hai người họ đã từng đi chơi qua đêm với nhau. Khi nghe anh ta nói như vậy, tôi buồn vô cùng nhưng vẫn tự nhủ lòng mình, " Hãy cho cô ấy thêm một cơ hội nữa".
Sau khi ở quê lên, tôi và bạn gái đã dọn về nhà tôi sống chung và dự tính sẽ làm đám cưới vào thời gian tới. Cô ấy than buồn nên thường xuyên lên thành phố thăm người anh trai đang làm việc tại đây. Và lần nào cũng vậy, cô ấy lên đó chơi khoảng 1-2 ngày mới về. Khi tôi bảo cô ấy để tôi đi cùng thì không cho vì "Anh trai em mướn phòng rất nhỏ nên không thể ngủ được 3 người". Thấy cô ấy nói vậy nên tôi cũng không đi theo nữa.
Trong một lần, tôi vô tình phát hiện ra có một thanh niên lạ gọi điện cho bạn gái mình, cô ấy bảo rằng, " đó là bạn của anh trai và muốn làm quen với em" và cô ấy đã tự trấn an tôi rằng, "Nhưng em không thích người đó đâu".
Sau đó chẳng bao lâu thì cô ấy nói với tôi rằng, "Em đã có thai", rồi cô ấy kêu ở nhà buồn quá nên muốn lên thành phố làm và ở gần nhà anh trai. Tôi nhất quyết phản đối nhưng cô ấy không nghe và tự túc chuẩn bị hành lý lên thành phố một mình. Cũng từ đó, tôi và cô ấy không còn liên lạc với nhau nữa.
Tôi và cô ấy ở với nhau cũng đã được 4 năm, chúng tôi vẫn thường xuyên quan hệ mà không dùng bất cứ biện pháp tránh thai nào nhưng chẳng bao giờ dính bầu cả. Vậy mà hai lần cô ấy rời xa tôi một thời gian ngắn thì cô ấy lại có thai. Tôi cảm thấy rất buồn và hụt hẫng vì không biết đó có phải là con tôi hay không? Giờ đây cô ấy vẫn đang ở thành phố, chúng tôi đã không liên lạc với nhau gần một tháng nay. Tôi rất buồn và mệt mỏi, tôi muốn chấm dứt tất cra những sao trong lòng tôi vẫn buồn quá!
Tôi không thể hiểu được những gì cô ấy đang nghĩ? Tại sao cô ấy lại có thể coi việc ngoại tình là một điều rất bình thường, như chuyện cơm ăn, nước uống hàng ngày vậy?
Tôi thật sự đang rất hụt hẫng và không biết sẽ phải làm sao bây giờ nữa?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Sự kết thúc cần thiết Lồng lộn trong cơn ghen, Tâm chửi rủa, túm tóc, cô điên cuồng lao vào giằng xé với nhân tình của chồng... Nhưng khi ra khỏi căn phòng ấy, cô nhỏ bé và đơn độc, cô tuyệt vọng mà không biết kêu ai.Tất cả vẫn như cơn ác mộng cứ bám riết lấy cô... Từng bước chân nặng nề kéo lê lên cầu...