Những đêm đi hoang quá vô vị
Tôi buồn, vậy đó! Lang thang café mãi sao được, vợ giận tôi bởi những ngày đi quá vội và về quá tối với men say nồng cùng với mùi nước hoa của đàn bà. Và có lẽ cũng không khó để cô ấy có thể nhận thấy những vệt phớt hồng trên mặt, trên áo tôi.
Đàn bà và những cô gái rất khác nhau, những màu son họ dùng cũng khác nhau… và cà cả mùi nước hoa cũng đổi theo những ngày nắng mưa. Vợ luôn muốn tôi kết thúc những ngày tháng dông dài ấy, nhưng tôi lại kéo dài ra, nhai nhẳng mãi, để rồi giờ đây tôi đổ sụp. Trên con đường gồ ghề, vợ tôi bật khóc, úp mặt xuống gối, đóng kín cửa phòng, còn tôi, dắt xe, phóng đi, trống rỗng, bất chợt thấy lại những đêm đi hoang vô vị…
Những gã đàn ông, đúng rồi, chưa bao giờ biết trân trọng đàn bà, trân trọng cái giá trị mà được trao tặng như một món quà được gói rất kỹ. Họ tự tay mở ra, ồ lên phấn khích, nói những lời hưởng ứng, cũng cuồng nhiệt trong cơn say… nhưng sao họ lại tham lam, cứ liên tục bóc ra, gấp gáp, để nhiều khi, họ xé phạm cả phần thưởng bên trong và lãng quên những quà tặng cũ?
Tôi làm kinh doanh, luôn luôn nhìn thấy mọi thứ trong cuộc sống có thể áp dụng vào đường đi của mình và vì thế tôi biết mình sai lầm… Tôi cẩn thận, vuốt phẳng những tờ tiền lẻ, nhặt hết những đồng xu cuối cùng cũng như luôn luôn níu kéo giữ cùng một lúc nhiều mối quan hệ, đan xen. Tôi vẫn hiểu rằng, hình như bạn bè, quan hệ tình thân và tiền bạc không thể tung lên như những đồng xu may mắn.
Với vợ, tôi có còn to lớn, có để nàng tin, yêu và ngưỡng mộ như trước? (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Có những lúc, vợ tôi khóc, dĩ nhiên, tôi sẽ làm nàng vui. Nhưng khi nàng chưa nguôi thì những công việc mới đắp đổi, tôi lại ngụy biện: nó rất quan trọng và em không thấy sao, bản chất của các bà vợ cần phải phục tùng, phải tự hiểu ra và dần dần nó sẽ tự vỡ lẽ…
Bây giờ, tôi không còn quá trẻ, con đường trước mặt còn dài để sửa sai nhưng với vợ, tôi có còn to lớn, có để nàng tin, yêu và ngưỡng mộ như trước? Khi yêu nhau, tôi tự hào mình từng trải, mang cho nàng cảm giác yên tâm, để nàng không phải động tay vào bất cứ việc gì… và càng thế, vợ tôi chắc hẳn chới với, cực kỳ hụt hẫng…
Nàng một cô gái trong sáng, ngây thơ nhưng thẳng thắn. Trong gia đình, nàng là con cưng, có nền giáo dục tốt và nàng đã giao cho tôi những lời ước hẹn, Thánh đường và những ly rượu hồng môi… Tôi bất chợt nhớ lại tất cả, men rượu lúc ấy, cộng với sức nặng của một người chân thành và tin tưởng mình đến thế khiến tôi khuỵu xuống. Đau đớn thay, tôi biết mình đang mất dần công việc, gia đình, hạnh phúc… Chuyện làm ăn trước kia, vợ tôi từng giúp, ba vợ từng can thiệp, còn bây giờ, cái gì quan trọng với mình, những cuộc chơi hay nền tảng mái ấm thực sự? Còn con tôi nữa, ánh mắt xoe tròn nhìn tôi mỗi tối, nhìn tôi với ánh mắt ngây ngô… nó có hiểu gì đâu, chỉ là một nụ cười chúm chím, bập bẹ…
Theo VNE
Bố chồng tìm mọi cách giúp lấy lòng mẹ chồng
Bố chồng tôi đã lặn lội đi khắp các siêu thị, cửa hàng tìm cho bằng được cái áo giống cái áo trắng yêu thích của mẹ chồng mà tôi đã làm hỏng, rồi bí mật lấy danh nghĩa là tôi tặng cho bà.
Dạo này tôi thấy mọi người bàn tán, lên án những ông bố chồng dê xồm, có tà ý với con dâu. Nhưng tôi thiết nghĩ, đó chỉ là một bộ phận nhỏ thôi, không nên đồng nhất, quy chụp tất cả các ông bố chồng đều như vậy.
Có lẽ mọi người sẽ cho rằng tôi không ở trong hoàn cảnh đó nên mới nói được như vậy. Quả thật là đúng bởi tôi may mắn khi có một người bố chồng cực kỳ tâm lý, hiểu biết, đã giúp tôi rất nhiều trong việc cải thiện mối quan hệ với mẹ chồng.
Gia đình tôi trở nên hòa thuận hơn nhờ bố chồng tâm lý
Tôi là con út trong một gia đình khá giả, từ nhỏ đã được nuông chiều, không phải đụng chân đụng tay vào bất cứ việc gì, vì thế khi đi lấy chồng, tôi vô cùng bỡ ngỡ. Tất cả những việc nhà như nấu ăn, giặt giũ, quét dọn... đối với tôi đều rất mới mẻ nên không thể có chuyện không mắc sai sót. Mỗi lúc như vậy, mẹ chồng tôi đều tỏ ra khó chịu, nói ra nói vào. Lúc đầu tôi cũng ráng nhịn, sai thì sửa. Việc gì cũng cần có thời gian, đâu thể giỏi ngay được, nhưng mà mẹ chồng tôi thì càng lúc càng ngoa ngoắt.
Bà vốn ngay từ đầu đã không ưa tôi. Bà muốn mai mối con trai bà cho con gái bà bạn từ thời nối khố, nhưng khổ nỗi lúc đó, tôi và con trai bà (tức chồng tôi bây giờ) đã chót "thề non hẹn bể" rồi. Ngày tôi về ra mắt, bà tỏ rõ thái độ không bằng lòng, khó chịu đối với tôi. Nhưng lúc đó vì quá yêu, với lại thấy bố chồng tương lai rất thân thiện, niềm nở nên tôi tặc lưỡi cho qua. Ai mà ngờ...
Về sống với nhau, lúc nào mẹ chồng cũng săm soi, xét nét từng lỗi nhỏ của tôi. Những lúc đó mà có bố chồng thì kiểu gì ông cũng nói đỡ cho tôi. Nấu cơm, lúc thì bà chê khô, lúc thì lại chê nhão, ông lại bảo: "Cơm khô cũng ngon, trộn canh ăn mới hợp" hoặc "Cơm mềm một chút ăn mới không đau dạ dày"... và nhấm nháy bà, ra hiệu đừng có nói nữa (mà mẹ chồng tôi lại rất nể bố chồng)
Có một lần do vô ý, tôi đã bỏ chung chiếc áo trắng yêu thích của bà với đống quần áo màu vào máy giặt. Thôi, thế là xong đời chiếc áo! Biết chuyện, bà nổi giận lôi đình, mắng tôi không thương tiếc. Bà mắng tôi thì không sao vì lỗi là do tôi, nhưng bà lại còn lôi cả bố mẹ tôi ra nữa, nào là bố mẹ tôi không biết dạy con, nào là "cha mẹ nào thì con nấy"... Tôi cũng tức lắm, có phải do tôi cố ý đâu. Không chịu được, tôi bèn "nói lại" vài câu. Thế là bà bù lu bù loa lên cho là tôi hỗn, tôi láo. Lúc đó mà không có bố chồng tôi, chắc tôi bỏ chồng về nhà mình luôn mất.
Thấy 2 mẹ con cãi nhau căng quá, ông bèn vào căn ngan, lôi mẹ chồng tôi đi dạo công viên để hạ hỏa. Không biết ông thủ thỉ vào tai mẹ cái gì mà lúc về, bà không còn gay gắt với tôi nữa, nhưng vẫn hầm hầm khó chịu.
Tối hôm đó, ông gọi riêng tôi ra nói chuyện. Ông bảo tôi hãy thông cảm với mẹ chồng, vì ngày xưa bà cũng từng chịu cảnh làm dâu vất vả, khổ cực trăm bề, chắc vì thế nên bao nhiêu ấm ức bà lại đổ hết lên con dâu bây giờ. Ông kể cho tôi nghe chuyện ngày xưa, những vất vả, khó khăn mẹ chồng tôi phải nếm trải. Rồi ông còn nói nhiều đạo lý lắm, tôi không nhớ nổi nữa, chỉ biết rằng sau đó, tôi không còn thấy giận mẹ chồng nữa, mà bỗng nhiên trong lòng có chút gì đó đồng cảm với bà.
Hai hôm sau, khi đi làm về, tôi thấy thái độ của mẹ chồng đối với tôi khác hẳn, không còn cái vẻ khó chịu đăm đăm mọi khi, mà thay vào đó là sự vui vẻ, niềm nở hơn rất nhiều. Trong bữa cơm tối hôm đó, bà còn cảm ơn tôi vì món quà và xin lỗi tôi vì lúc trước đã hơi quá. Tôi tròn xoe mắt ngạc nhiên không hiểu đang có chuyện gì diễn ra. Quay sang chồng và bố chồng thì thấy ông nháy mắt ra hiệu. Đêm đó nằm nghe chồng kể lại mới biết, thì ra hai hôm nay, bố chồng tôi đã lặn lội đi khắp các siêu thị, cửa hàng tìm cho bằng được cái áo giống cái áo trắng yêu thích của mẹ chồng mà tôi đã làm hỏng, rồi bí mật lấy danh nghĩa là tôi tặng cho bà. Tôi thấy cảm động và biết ơn ông nhiều lắm.
Rồi còn nhiều lắm những mâu thuẫn, rắc rối xảy ra trong gia đình, ông luôn luôn là người ở giữa hòa giải một cách êm thấm, thấu tình đạt lý. Ông không chỉ giúp tôi cải thiện mối quan hệ với mẹ chồng mà còn nhiều lần trở thành cứu tinh cho cuộc hôn nhân của tôi, khi tôi và chồng xảy ra mâu thuẫn, bất đồng.
Giờ thì tôi và mẹ chồng đã trở nên thân thiết hơn nhiều. Có lần tôi tình cờ bắt gặp hình ảnh ông ngồi cười hiền hậu khi nhìn thấy 2 mẹ con tôi tíu tít trong bếp. Hình ảnh đó thật là đẹp và khắc sâu trong tâm trí của tôi - một người chồng, một người bố, một người ông "hoàn hảo" trong mắt các thành viên gia đình chúng tôi !!!
Theo VNE
Bố đẻ đuổi tôi và con ra khỏi nhà vì sợ xui xẻo Vì mẹ không còn trinh tiết trong đêm tân hôn, nên hơn 20 năm sau, bố vẫn đay nghiến hai mẹ con tôi thậm tệ. Chào các bạn. Các bạn vui lòng cho tôi hỏi, liệu có bạn nào hoặc người thân, quen của các bạn sau khi sinh em bé, về nhà bố mẹ ruột ở sau sinh đã khiến cho gia...