Những cơn ’sóng ngầm’ hủy hoại tình yêu
Người ta bảo không gì ngọt ngào, đam mê như vợ chồng son nhưng nó chẳng đúng tẹo nào với Minh Công và Duy Uyên.
Người ta bảo tình yêu là trò đùa của số phận nhưng cơ duyên khiến Minh Công và Duy Uyên đến với nhau lại bắt nguồn từ trò chơi của chúng bạn. Ngày đó, dù chơi chung trong một nhóm nhưng họ lại không phải là đôi bạn thân thiết, chỉ biết mặt nhau thôi. Trong một lần tụ tập, cả nhóm bày trò chơi sai khiến, ai thua sẽ phải làm theo yêu cầu của những người còn lại. Minh Công bị thua và phải bế Duy Uyên chạy hai vòng quanh sân. Sau màn “làm quen” ấn tượng này, cả hai bắt đầu để ý đến nhau nhiều hơn. Ban đầu là nhắn tin, chat chít, sau đó thì cafe, xem phim và rồi yêu nhau lúc nào không hay.
Bạn bè biết chuyện đều vui mừng và nói họ giống như một cặp trời sinh. Chàng là kỹ sư công nghệ thông tin, hiền lành, tâm lý. Nàng là cô giáo dịu dàng, thông minh, khéo léo. Hai bên gia đình cũng đều là công chức nhà nước, nói chung rất môn đăng hộ đối. Chuyện tình suôn sẻ ấy mấy ai mà có được. Hiểu được điều này, cả Minh Công và Duy Uyên đều rất biết giữ gìn cho tình yêu êm đẹp. Hai năm đầu tiên, mọi chuyện trôi qua êm đềm như mặt nước hồ thu. Họ dành cho nhau tất cả những gì say đắm, ngọt ngào nhất của một cặp tình nhân. Mỗi khi có chuyện hiểu lầm, một trong hai người luôn biết cách kiềm chế để không phải to tiếng, cãi cọ. Họ cũng né tránh tuyệt đối những tình huống có thể xảy ra xích mích. Người ngoài nhìn vào, ai cũng phải ghen tỵ nhưng không hiểu sao, dần dần giữa họ lại có một cái gì đó vô hình, khiến cả hai không thoải mái. Thế nhưng vì bận bịu với công việc và ngại va chạm nên cả hai lại tặc lưỡi cho qua.
Sang năm thứ ba, khoảng cách giữa họ ngày càng lớn và những bất đồng cũng bắt đầu nảy sinh. Ban đầu là vì khác nhau về sở thích rồi sau đến quan điểm nghề nghiệp, lối sống… Họ bắt đầu chỉ trích nhau nhưng cũng không quá gay gắt như các cặp đôi khác. Có điều, sau mỗi lần như thế, cả hai lại im lặng, không gặp gỡ, liên lạc với nhau, thời gian kéo dài lên tới cả tuần lễ. Dần dần, tuy không nói chia tay nhưng họ cũng chẳng thấy “người kia là một phần tất yếu trong cuộc sống của mình nữa”. Của đáng tội, đúng lúc này, hai bên gia đình giục cưới. Bố mẹ hai bên đưa ra hàng loạt lý do: cả hai đã lớn t.uổi, nghề nghiệp ổn định, yêu nhau đã lâu, rồi chuyện con cái… khiến cả hai chỉ biết im lặng và răm rắp làm theo lịch trình do bố mẹ đề ra.
Đám cưới xong xuôi, mối quan hệ của Minh Công và Duy Uyên bước sang một trang mới, chuyển từ người yêu sang vợ chồng. Nhưng sự khác biệt đó có lẽ chỉ người trong cuộc mới nhận ra thôi. Còn người ngoài vẫn thấy Minh Công đi bia hơi, đá bóng đều đặn 3 buổi/tuần với chúng bạn. Cô em kết nghĩa gọi điện lúc nửa đêm, anh vẫn sẵn sàng ngồi buôn đến sáng. Còn Duy Uyên vẫn ngày lên lớp, tối về cơm nước, chăm lo việc nhà hay thỉnh thoảng chạy sang nhà ngoại chơi. Việc ai người đấy làm, nếu cần sự hỗ trợ của người kia thì nói một tiếng.
Cuộc sống diễn ra tròn trịa, nề nếp và êm đềm quá nhiều khi lại khiến người trong cuộc chán nản. Sau hai tháng kết hôn, Minh Công đã cảm thấy ngột ngạt với cuộc sống gia đình. Anh tâm sự: “Vợ chồng mới cưới mà đêm về mỗi người nằm một nửa giường. Chẳng phải vì có quan hệ lăng nhăng bên ngoài, cũng không hẳn đã hết tình cảm với nhau nhưng có lẽ tình yêu đã nhạt nhòa đến mức không thể làm trỗi dậy đam mê. Cô ấy chẳng có gì để chê nhưng cái cánh đàn ông chúng tôi cũng thật lạ, nhiều khi lại ước: Giá như vợ mình “hư” một chút mới hay”.
Video đang HOT
Cũng giống như thời còn yêu, cả Minh Công và Duy Uyên chẳng mấy khi nói thẳng với nhau suy nghĩ tiêu cực của mình. Anh có thể tâm sự những lời trên với bạn trong khi chỉ biết im lặng trước vợ. Còn với Duy Uyên cũng thế. Cô nói: “Giá như vợ chồng mình cũng có thể cãi nhau ầm lên như các gia đình khác. Mọi chuyện có thể sẽ được giải quyết dễ dàng hơn. Đúng là sóng ngầm đáng sợ hơn rất nhiều so với sóng trên mặt nước”.
Với tình yêu và hôn nhân, một trong những bí quyết quan trọng để duy trì hạnh phúc chính là sự giao tiếp thẳng thắn. Vẫn biết ông bà ta đã dạy “Chồng giận thì vợ bớt lời” nhưng không phải cứ nhẫn nhịn và im lặng suốt đã là tốt. Theo các chuyên gia tâm lý, sau mỗi lần xích mích, hai người cần tìm thời điểm thích hợp để nói cho nhau biết những suy nghĩ thật của mình. Có như thế mới dễ dàng tìm được sự đồng cảm, sẻ chia và yêu thương nhau hơn.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Sóng ngầm mại dâm (6): Đắng lòng chuyện công nhân b.án d.âm kiếm thêm thu nhập
Giữa chiều, tôi gọi cho bà M. ngỏ ý muốn tìm 2 em công nhân để "vui vẻ". Bà bảo, chắc khoảng 18 giờ mới có, vì lúc đó công nhân mới tan ca.
CHỜ EM NÓ TAN CA
Khoảng 17 giờ, tôi điện lại, thông báo đang ngồi nhậu và đợi tại ngã ba đường Nguyễn Tất Thành - Nguyễn Chánh (Q. Liên Chiểu, Đà Nẵng). Bà M. cũng đang ngồi cà-phê gần đó, bảo chỉ có được một em, nó vừa đi làm về, đang tắm rửa, chút xíu nữa sẽ ghé quán.
Đúng như lời bà, chỉ một lát sau em xuất hiện, tự giới thiệu tên V. (ở Quảng Nam) hiện đang làm công nhân nhà máy đồ chơi (KCN Hòa Khánh). Bà M. tiếp thị, đây là công nhân chính hiệu đúng như yêu cầu, nếu cần sẽ cho xem thẻ. Qua vài câu hỏi thăm dò, quả thực V. đang là công nhân, làm việc tại nhà máy này cũng được vài năm. Tuy vậy, việc cô "tăng ca" kiếm thêm thu nhập chỉ thực sự bắt đầu khoảng 3 tháng nay, nhưng không phải thường xuyên, mà lâu lâu có "mối" mới đi khách. Cô kể, làm công nhân lương thấp, lại lao động tối mày tối mặt trong nhà máy mà vẫn không đủ trang trải cuộc sống.
Cô thường than với người bạn thân ở gần nhà bà M. về việc thiếu t.iền, chật vật xoay xở trong cuộc sống. Cô bạn này đã hiểu, thông cảm và chia sẻ bằng cách giới thiệu V. cho bà M. để "phục vụ" khách làng chơi. Cuối tuần hay những bữa nhà máy hết việc, V. lại về nhà bà M. hoặc ở sẵn phòng trọ, có mối, bà M. sẽ gọi điện tới phục vụ. Một "cuốc" phục vụ nhanh tại nhà bà M. giá 150 ngàn đồng, V. chỉ được trả một nửa số đó. Nếu có khách gọi đi nhà trọ mà qua đầu mối bà M., V. phải nộp lại 50 ngàn đồng, và mỗi lần đi "tàu nhanh" như vậy giá 200 ngàn, nếu đi cả đêm là 500 ngàn đồng.
* Tìm đường tới gái gọi cũng là tìm tới giải pháp dẹp tệ nạn nhức nhối này.
V. tính tình vui vẻ, nhẹ nhàng, da trắng, vóc người tương đối chuẩn và khuôn mặt khá bắt mắt. V. không trang điểm phấn son, cũng chẳng ăn mặc mát mẻ, lòe loẹt, nhìn bề ngoài và tính cách thì như con gái nhà lành, quê mùa. Phải chăng cũng vì cái giản dị, chân quê ấy mà nhiều khách làng chơi muốn tìm tới, như một trải nghiệm với món "rau sạch" mà "rẻ"? Không như những cô gái mà chúng tôi đã gặp ở các quán nhậu, cố tình gọi nhiều món ăn ra để "ghi điểm" với chủ quán, chứ mấy khi động đũa. Còn ở đây, V. không yêu cầu, chúng tôi tự gọi món, thích gì kêu nấy.
CÓ PHẢI TẠI SỐ?
Ai cũng có một số phận và cái số của V. được cô tự nhận là hẩm hiu. Cô kể: cũng một đời chồng, cũng một mụn con, những tưởng cuộc sống sẽ mỉm cười với V., với cái gia đình bé nhỏ ấy. Nào ngờ, sống với nhau một thời gian V. mới biết chồng mình là kẻ lăng nhăng, vũ phu. Không thể chịu đựng được sau nhiều lần bị chồng h.ành h.ạ, cô quyết định chia tay, bồng con ra đi tay trắng. Lúc đầu, cô bồng con nhỏ ra Đà Nẵng, vừa làm công nhân, vừa nuôi con, nhưng ông bà ngoại thấy thương cháu, đã đón về nuôi. Trở về quê không biết làm gì, mà bám trụ thành phố thì ngày càng nghiệt ngã. T.iền lương công nhân mãi lẹt đẹt cho dù giá cả đã tăng chóng mặt.
Vậy mà, không phải lúc nào cũng có việc để làm. Cứ làm một thời gian, nhà máy hết việc, công nhân lại nghỉ, lại chơi dài. Để kiếm mỗi tháng vài trăm ngàn đồng gửi về quê nuôi con, để trang trải t.iền phòng, t.iền ăn... cái áp lực nghiệt ngã ấy đã khiến V. thiếu tỉnh táo, dấn thân vào làm "gái bán hoa". Trong những căn phòng ẩm thấp, mờ tối của những dãy nhà trọ chỉ có giá 30 ngàn đồng cho một lần thuê "hành lạc", V. đã "tiếp" biết bao người đàn ông xa lạ. Những hơi người thuộc đủ thành phần xã hội đã vện vào V. từ đó.
V. kể, cám cảnh nhất là lúc hết t.iền, phải xuống nhà bà M. "tăng ca". Khách ngồi nhậu ở nhà ngoài bảo ra cho xem mặt, V. sợ gặp người quen không dám ra. Cô cứ ngồi trong cái phòng tối mờ ấy chờ khách. Bà M. có la thế nào cô cũng đành chấp nhận, bảo đã cố hết sức, không thể cố hơn được nữa. Từ quán nhậu tới dãy nhà trọ cạnh đường ray không xa, dù trời tối, nhưng trước khi dẫn tôi đi, V. cũng lấy khẩu trang che kín mặt. Có lẽ, cô sợ ai đó bắt gặp mình trong cảnh thế này. Có lẽ, dãy nhà trọ cô dẫn tôi tới cũng là địa điểm quen thuộc, nơi cô đã tiếp biết bao khách. Vì vậy, cô phi xe thẳng vào chỗ kín rồi đi nhanh vào phòng như sợ bắt gặp một ánh mắt ai tại đây. Như một phản ứng nghề nghiệp, chủ trọ cũng nhanh tay trao "đồ nghề" giúp cô. Cũng phải nói thêm, V. không phải dân b.án d.âm chuyên nghiệp, chỉ lâu lâu "đánh dù" kiếm cơm, nên chuyện không có sẵn "đồ nghề" bên mình cũng dễ hiểu.
V. "chuẩn bị" để tiếp khách tại nhà trọ.
V. khoe có người đàn ông ở Liên Chiểu đã b.ỏ v.ợ rất thương cô. Nhưng cô không đủ tin, bảo dễ gì người ta thương mình thật lòng. Dẫu sao cũng một đời chồng nên V. tỏ ra cảnh giác. Đang ngồi nhậu, người đàn ông ấy gọi điện, V. không dám nghe máy. Cũng theo lời V., nếu thứ bảy tuần sau, chúng tôi có nhu cầu, V. sẽ kéo thêm một người bạn nữ công nhân nữa đi "phục vụ" vì hiện giờ cô này đang về quê.
Những cô gái bỏ ruộng đồng, quê hương ra thành phố, vào các nhà máy lập nghiệp với mơ ước cuộc sống sẽ bớt khổ hơn. Nhưng, chính cái mưu sinh nghiệt ngã chốn thị thành đã đẩy không ít người trong số họ (những người thiếu bản lĩnh) vào con đường bán thân phục vụ khách làng chơi. Trong mắt người thân chốn quê nhà, họ vẫn là cô công nhân cần mẫn, làm lụng vất vả để chắt chiu mỗi tháng vài trăm ngàn đồng gửi về. Họ hay đổ cho hoàn cảnh, hay số phận đã đẩy mình tới chỗ "bán thân". Nhưng cũng phải hỏi, có biết bao con người số phận còn nghiệt ngã hơn, hoàn cảnh cùng cực hơn, vẫn vươn lên, bươn chải mưu sinh chân chính?
Theo ANTD
Sóng ngầm mại dâm (5): Tả tơi phận liễu đào trong "hầm tối" mại dâm giá bèo Dạt ra vùng rìa thành phố, mại dâm tồn tại ngay tại các nhà chứa, quán gội đầu, giác hơi... Vì đối tượng phục vụ hầu hết là những người lao động, thu nhập thấp nên giá cả cho mỗi lần "hành lạc" cũng khá "mềm" với gái b.án d.âm cũng có t.uổi, nhan sắc thường thường bậc trung. Trong "hầm" tối Sau...