Những cô vợ kiếm tiền nhiều hơn chồng hãy đọc ngay bài này!
Không ít các ông chồng đang bị “lép vế” vì kiếm ít tiền hơn vợ nhưng họ vẫn cần được tôn trọng trong gia đình.
Chồng có thể kiếm ít tiền hơn vợ nhưng rất cần được tôn trọng.
Tiền bạc đang chi phối ở khắp mọi nơi trên thế giới. Tất cả mọi người đều hối hả chạy theo đồng tiền, kiếm tiền để chăm lo cho cuộc sống. Thật không may khi hầu hết các mối quan hệ của con người cũng được xây dựng dựa trên tiền bạc.
Nhưng khi nói đến những người thân yêu của bạn, bạn chắc chắn không muốn đưa đồng tiền vào mối quan hệ với họ, nhất là trong hôn nhân. Tiền rất quan trọng bởi giờ đây đã chẳng còn câu chuyện “một mái nhà tranh hai trái tim vàng”. Bạn cần tiền để chăm lo cho cuộc sống gia đình.
Nhưng nếu người vợ kiếm được nhiều tiền hơn chồng, liệu bạn có ngược đãi anh ấy không? Bạn sẽ đối xử với anh ấy như thế nào? Nam giới thường sẽ cảm thấy tự ti khi họ kiếm được ít tiền hơn vợ. Bởi vậy, những người vợ nên cố gắng cư xử với chồng một cách bình đẳng.
Dưới đây là những việc các bà vợ nhất định đừng làm vì có thể làm hỏng hôn nhân của mình.
Khoe
Nếu bạn liên tục khoe về tiền lương trước mặt chồng, việc này có thể khiến anh ấy cảm thấy bị kích động và càng tự ti. Anh ấy có thể chẳng hề muốn trả lời bạn những lúc như vậy.
Video đang HOT
Vâng, nếu bạn kể lể về sự giàu có của người hàng xóm và liên tục so sánh chồng bạn với hàng xóm, lòng tự trọng của anh ấy sẽ bị tổn thương.
Khi anh ấy đứng ra thanh toán bất kỳ hóa đơn nào cho gia đình, đừng cười cợt nếu thấy số tiền ấy chẳng đáng bao nhiêu. Hãy để anh ấy cảm thấy đồng tiền mình bỏ ra là xứng đáng.
Chi tiêu
Nếu bạn từng phải trả tiền cho anh ấy, đừng liên tục kể lể về việc này. Điều đó sẽ làm tổn thương anh ấy và anh ấy có thể sẽ không bao giờ chấp nhận bất kỳ món quà nào từ bạn trong cuộc đời này.
Đừng đem nghề nghiệp, công việc của anh ấy ra để chỉ trích dù nó đem lại thu nhập khá thấp. Mỗi công việc đều cần được tôn trọng. Hãy để anh ấy tận hưởng công việc của mình.
Theo Dân Việt
Khi tôi còn là con gái, tôi chưa từng nghĩ đến chuyện sống có hiếu với bố mẹ
Cùng là một sự so sánh, nhưng sao mẹ đẻ và mẹ chồng lại khác nhau đến thế.
Đi làm dâu, rồi sinh con tôi mới hiểu được trên đời này không tình yêu nào bao la như tình yêu của bố mẹ dành cho mình. (Ảnh minh họa)
Đi làm dâu, rồi sinh con tôi mới hiểu được trên đời này không tình yêu nào bao la như tình yêu của bố mẹ dành cho mình. Và không hạnh phúc nào to lớn hơn hạnh phúc của những ngày còn son rỗi bên gia đình.
Khi tôi còn con gái, gia đình chỉ là nơi để đi về. Tôi không quan tâm nhiều đến gia đình, làm gì cũng nghĩ đến bạn bè đầu tiên. Một tuần thì đến 3-4 bữa ngồi quán với chúng nó. Không chỉ là ăn tối mà còn cà kê ăn vặt, trà chanh, shopping đến tối khuya mới về nhà ngủ.
Tôi chưa bao giờ tự hỏi mình yêu bố mẹ như thế nào và mình trân trọng tình yêu đó ra sao. Với tôi, bố mẹ là định luật bảo toàn nhất, không tự sinh ra cũng không bao giờ mất đi, chỉ dịch chuyển từ nhà bếp ra phòng khách hoặc dạo ngoài sân mà thôi.
Vì thế mà tôi hay to tiếng với bố mẹ, dù đôi khi chẳng vì lý do gì. Họ hỏi tôi ăn cơm chưa tôi cũng thấy bực bội. Có lần tôi còn vặt lại: "Mặt con là cái bát cơm đấy à, sao lúc nào thấy con bố mẹ cũng hỏi câu đó thế". Họ không nghe rõ tôi nói gì tôi cũng bực, dù mẹ tôi có phân trần rằng "mẹ già rồi tai điếc đi con ạ". Họ khuyên tôi điều gì tôi cũng thấy không đúng vì "bố mẹ thì hiểu gì thời đại của con mà khuyên".
Tôi dần dần nhận ra mình đã quá sai lầm khi không biết tận hưởng thứ tình yêu vô bờ bến đó khi các thành viên còn ở bên nhau. Tôi thấm thía sự ngu ngốc của mình từ ngày đưa dâu. Hôm tôi về nhà chồng, mẹ tôi dự lễ tiệc một lúc thì bảo đau đầu rồi bỏ vào phòng nằm, nhưng thật ra là để khóc. Tôi đứng ngoài cửa còn nghe tiếng mẹ tôi nấc, tôi muốn vào ôm mẹ lắm nhưng lại ngại ngùng, có bao giờ tôibày tỏ tình cảmgì với mẹ tôi đâu.
Bố tôi thì xin phép nhà trai ra sân hút thuốc. Ấy vậy mà khói thuốc không có, chỉ thấy bóng lưng bố tôi run run. Hình ảnh bố tôi gầy gò trong chiếc sơ mi đứng lặng lẽ ngoài sân cố che đi nước mắt tới bây giờ vẫn còn làm tôi đau lòng.
Khi tôi còn con gái, tôi sống ngang tàng chẳng cần nhìn mặt ai mà vẫn tự tin vì luôn có bố mẹ yêu thương quá nhiều. Giờ về nhà chồng, làm gì cũng phải nhìn sắc mặt củabố mẹ chồng, của chồng. Hỏi tôi có hạnh phúc không? Tôi vẫn hạnh phúc, nhưng đó không còn là thứ hạnh phúc vĩnh cửu, bao la, vô lượng mà tôi đã từng có.
Tình yêu đôi lứalung linh ảo diệu bao nhiêu thìtình cảm vợ chồnglại thực tế đến bấy nhiêu. Cái gì cũng phải đến từ hai phía, phải là trao đổi hai chiều. Muốn được chồng thương, tôi phải yêu quý, cung phụng bố mẹ chồng. Muốn được chồng quan tâm chăm sóc 5 phần thì tôi phải quan tâm chăm sóc anh ấy 10 phần. Muốn chồng mua cho váy đẹp, tôi phải nấu cơm ngon. Muốn chồng chung thuỷ, tôi phải là vợ đoan trang.
Nhiều khi tôi mệt mỏi vì phải luôn nỗ lực vì tình yêu hai chiều đó. Tôi chỉ muốn được trở về bên bố mẹ tôi, không cần làm gì cả, không phải nhìn thái độ ai mà sống nhưng vẫn được yêu thương. Ước mơ giản dị là ngồi bên bố mẹ mỗi tối, được bố mẹ lo lắng, được cằn nhằn bố mẹ vài câu trở thành điều xa xỉ. Ngày xưa ấy, khi tôi còn con gái, tôi đâu có nhận ra nó quý giá đến nhường nào.
Tôi bị đứt tay trong lúc làm bếp, chẳng đến mức đứt lìa ngón nhưng cũng chảy máu rất nhiều. Bình thường thì chả sao, ấy vậy là chỉ vậy thôi cũng khiến tôi tủi thân muốn khóc. Lại càng tủi thân hơn nữa khi vết cứa và vài giọt máu trên tay tôi chả là gì với chồng, và càng không là gì với bố mẹ chồng. Chồng sẽ bảo là tôi mè nheo, còn mẹ chồng sẽ chê bai "Đúng là nhà giàu đứt tay, ăn mày đổ ruột, vẽ chuyện".
Khi tôi còn là con gái, tôi chưa một lần nghĩ đến chuyện sống có hiếu với bố mẹ. (Ảnh minh họa)
Họ không hiểu được rằng những giọt nước mắt lúc đấy không phải vì tôi đau tay, mà là tôi đau tim. Tôi đau vì tôi không bao giờ có được thứ tình yêu trọn vẹnvô điều kiệntừ ai khác ngoài bố mẹ tôi.
Tôi gọi cho bố mẹ, không phải để kể lể mà vì mỗi lúc như thế tôi lại nhớ họ. Cách nhau 200 cây số mà xa như vài ngàn năm ánh sáng. Chỉ nhìn thấy nhau mà không cầm được tay bố mẹ càng khiến tôi thêm quay quắt. Bố mẹ tôi lo cuống lên khi tôi khoe ngón tay đã dán băng dính.
Tôi gắt vì bố mẹ lo lắng thái quá. Mẹ tôi bảo "Con đứt tay như mẹ đứt ruột, con tôi thì tôi lo lắng đấy, có gì sai". Cùng là một sự so sánh, nhưng sao mẹ đẻ và mẹ chồng lại khác nhau đến thế.
Khi tôi còn là con gái, tôi chưa một lần nghĩ đến chuyện sống có hiếu với bố mẹ. Bây giờ khi tôi nhận ra thì mọi thứ đã không còn dễ thực hiện như ban đầu. Dù tôi có cố gắng sống hạnh phúc, dù tôi có gửi tiền về nhà, dù tôi có về thăm họ thường xuyên thì tôi vẫn không được quây quần và chăm sóc họ hàng ngày.
Mỗi ngày, ngoài nỗi nhớ nhung, bố mẹ tôi phải gặm nhấm nỗi cô đơn củahai vợ chồnggià xa con gái. Còn tôi, tôi ân hận về tuổi trẻ phung phí không biết quan tâm đến bố mẹ của mình. Tôi nhớ họ và tôi dằn vặt bản thân tôi.
Nên, xin mọi người, hãy luôn yêu thương bố mẹ mình khi còn có thể.
Theo Afamily
Vợ kêu tôi là 'đồ gia trưởng' Vợ chồng vẫn yêu thương, vui vẻ nhưng cô ấy nói vậy làm tôi nghĩ mình gia trưởng thật không? Tôi đang làm nhân viên kỹ thuật, có chỗ đứng trong công ty mặc dù lương không cao, 12 triệu/tháng. Gia đình đánh giá tôi là người hiền, có hiếu với bố mẹ, trách nhiệm với vợ con, nói chuyện vui vẻ, hòa...