Những cô gái ngoài 25 tuổi và áp lực ‘Bao giờ lấy chồng?’
Cô gái trẻ còn độc thân cảm nhận sự mệt mỏi, bất an khó diễn tả trong những lần hiếm hoi về thăm nhà. Bủa vây xung quanh cô là những lời thúc giục yêu đương, lập gia đình.
Cô nàng công sở và nỗi sợ ‘ Bao giờ lấy chồng?’ Ở Trung Quốc, những cô gái trẻ phải chịu nhiều áp lực khi phải cân bằng giữa hôn nhân và sự nghiệp.
Yang Chenxu, 26 tuổi từ Thượng Hải lên đường về thăm gia đình ở quê nhà Ôn Châu – một thành phố hạng hai ở tỉnh Chiết Giang, miền đông Trung Quốc. Vốn đã quen với cuộc sống độc lập riêng mình tại thành phố lớn, sự ồn ào ở quê đem đến cho cô chút cảm giác khó chịu.
Cô ngồi lặng lẽ trong phòng ngủ từ thời thơ ấu của mình. Dường như mọi thứ chẳng có gì thay đổi sau 7 năm kể từ khi Yang rời nhà lên Thượng Hải. Duy nhất chỉ có thêm bức ảnh kỷ niệm 20 năm ngày cưới của cha mẹ cô đặt trên kệ sách.
Yang biết, khi mọi người quây quần ăn uống trong những buổi tụ họp gia đình, cô cũng giống như bao cô gái trẻ còn độc thân khác sẽ bắt đầu phải chịu lời tra hỏi về chuyện hôn nhân.
Ở tuổi của Yang bây giờ, mẹ cô – Zhang Yulian – đã kết hôn và sinh cô con gái đầu lòng. Yang cảm thấy rằng bản thân mình như đã thất bại theo một cách nào đó khi vẫn chưa thể tìm được một người thương để chia sẻ cuộc sống cùng mình.
“Năm ngoái, mẹ bảo tôi phải quay về Ôn Châu trong 6 tháng để tìm một người chồng và ổn định cuộc sống”, cô kể.
Những người trẻ Trung Quốc như Yang Chenxu chịu nhiều áp lực khi phải cân bằng giữa sự nghiệp và hôn nhân gia đình.Mắc kẹt giữa chuyện hôn nhân và kỳ vọng về sự nghiệp
Yang là người duy nhất trong gia đình không sống ở Ôn Châu. Sau khi tốt nghiệp Học viện Sân khấu Thượng Hải năm 2018, cô bắt đầu sự nghiệp với vai trò giáo viên dạy kịch.
“Tôi yêu thích nhịp sống mãnh liệt của Thượng Hải. Mọi người đều phấn đấu để chứng tỏ bản thân. Sự nghiệp của tôi là ưu tiên hàng đầu”, cô tâm sự.
Yang làm việc tại một trung tâm giáo dục sau giờ học, nơi các lớp học được tổ chức vào buổi tối và ngày cuối tuần.
Với lịch trình làm việc đặc biệt, khoảng thời gian rảnh rỗi ít ỏi của Yang cũng là khi hầu hết mọi người đang mắc kẹt trong văn phòng. Để cô sắp xếp được một buổi hẹn hò với ai đó thực sự khó khăn.
26 tuổi, Yang vẫn còn muốn phấn đấu nhiều hơn cho sự nghiệp thay vì lo lắng chuyện lập gia đình.
Cô gái 26 tuổi mắc kẹt giữa sự kỳ vọng của gia đình về một cuộc hôn nhân sớm, trong khi bản thân cô luôn đặt sự nghiệp lên đầu. Yang cảm thấy áp lực đè nặng trong những lần về thăm nhà hiếm hoi.
Việc tiếp tục cuộc sống độc thân khiến cho mối quan hệ của cô với gia đình trở nên căng thẳng, đặc biệt là với mẹ.
Người trẻ chúng ta muốn có cuộc sống riêng, sự tự tôn và cả tự do, nhưng gia đình cũng là thứ không thể nào dứt bỏ.
Lần trở về này, Yang muốn hàn gắn tình cảm bằng cách nói chuyện với cha mẹ, hy vọng tạo được sự thấu hiểu lẫn nhau giữa mọi người.
Định kiến về trách nhiệm của người phụ nữ của gia đình
Trong bếp, mẹ của Yang đang chuẩn bị bữa tối. Bà kể, trong văn hóa Trung Hoa, người ta cho rằng đàn ông và phụ nữ luôn kết hôn ở một độ tuổi thích hợp: “Giờ là thời điểm để Yang Yang nhà chúng tôi tìm một người đàn ông tốt và ổn định cuộc sống”.
Bà Zhang gặp chồng mình qua bạn bè vào năm 1990 và kết hôn với ông vào năm 1994, lúc đó chuyện hẹn hò thật khác so với bây giờ.
“Con biết không, hồi đó khi người ta bắt đầu tán tỉnh nhau thì trong đầu đã tính đến chuyện hôn nhân rồi đấy”, bà nói khi thấy con gái đi vào bếp để phụ giúp một tay.
Như biết bao bà mẹ khác, bà Zhang muốn con gái kết hôn khi còn trẻ.
Bữa ăn ngày Tết được hai mẹ con bày biện với đầy các món ngon không chỉ cho gia đình, mà còn đủ để thiết đãi những người bạn cũ của Yang đến chơi nhà.
Vừa làm, mẹ con cô vừa trò chuyện: “Con có nhớ lần mẹ bảo đi mua hành lá mà con lại cầm về một mớ hẹ không? Làm sao con tìm được một người chồng khi đến nấu ăn còn không biết cơ chứ?”.
Câu nói đùa ẩn chứa mối quan ngại của bà đối với khả năng đảm nhận vai trò làm vợ của cô con gái trong một xã hội còn nhiều định kiến và gia trưởng.
“Phần lớn bạn bè của tôi đều ở lại Ôn Châu và đã kết hôn hết cả. Ai gặp cũng hỏi bao giờ đến lượt tôi phát kẹo mừng”. Đó là câu hỏi phổ biến nhất mà dường như Yang không có câu trả lời thỏa đáng. Cứ thế, áp lực tăng lên theo từng năm.
Không phải ai cũng dễ dàng tìm được một nửa tuyệt vời
Thế hệ Y (những người thuộc độ tuổi 18-34) ở Trung Quốc đang bị quấy rầy bởi các app hẹn hò từ Tinder, Tantan, cho đến ứng dụng di động dựa trên sở thích như Xintiao.
Những thanh niên như Yang phải chọn lấy cho mình một đối tượng là người Tây, hoặc rơi vào “biển hồ mênh mông” 200 triệu người độc thân.
Trước sự thúc giục của gia đình, Yang nói chuyện với mẹ mình theo cách nhẹ nhàng nhưng không kém phần cương quyết.
“Điều quan trọng là con muốn tìm được một người đàn ông hiểu và yêu thương con vô điều kiện. Với con, tất cả mọi thứ khác, kể cả sự giàu có, chỉ là thứ yếu. Nếu người chồng tương lai của con không thể khiến cuộc sống của con tốt hơn thì con nghĩ mình sẽ không lập gia đình”.
Không cách nào giải quyết vấn đề này tốt hơn bằng một cuộc trò chuyện thẳng thắn.
Khi được hỏi về những đặc điểm mà Yang tìm kiếm ở một người bạn đời, cô khẳng định không chút hoài nghi: “Tôi muốn kết hôn với một người như cha mình”.
Năm 2012, khi mẹ của Yang được chẩn đoán mắc khối u ác tính, cha cô đã hết lòng, tận tụy chăm sóc vợ.
Yang Yang nhớ lại khoảng thời gian khó khăn, mắt cô đẫm lệ: “Cha đã luôn ở bên cạnh mẹ. Cha tôi là người chồng chu đáo nhất. Ông luôn kiên nhẫn chờ đợi mẹ hồi phục, đảm bảo rằng bà vẫn ổn. Ngay cả bây giờ, sau bao nhiêu năm kết hôn, họ vẫn luôn gắn bó với nhau. Thật khó để tìm một người đàn ông như vậy”.
Chìm ngập trong mớ rối rắm của áp lực hôn nhân, Yang quyết định phá vỡ sự do dự của bản thân mình, dành một cuộc đối thoại thẳng thắn với mẹ về vấn đề này.
“Thật chẳng dễ gì để vừa bắt đầu sự nghiệp, có một cuộc sống ổn định, vừa tìm một người yêu”, Yang nói, hy vọng có thể thay đổi quan điểm của mẹ mình.
Hai mẹ con dù cách biệt về thế hệ cuối cùng đã có thể tìm thấy điểm chung. Sau cuộc tâm sự, mục tiêu hôn nhân của cô con gái được thay đổi, sự căng thẳng giữa mẹ con giảm nhẹ hơn nhiều. Hai người thậm chí đã có thể nói đùa về vấn đề này.
“Mẹ tôi bảo bà sẽ ổn thôi nếu tôi đưa bạn trai về nhà trước khi bà bước sang tuổi 50, tức là tháng 12 năm nay”, Yang cười vui vẻ.
Đến lúc đó, một cuộc trò chuyện khác lại chuẩn bị bắt đầu.
Theo new.zing.vn
Thế gian nào thiếu câu chào, vậy sao nhất thiết phải "mào" chuyện chồng con?
Cứ 1 mét vuông lại có một người hỏi chuyện chồng con, thì cuộc sống của một cô gái gần 30 tuổi sẽ phải trở nên như thế nào? Bất hạnh ư? Không thì tại sao lại cần hỏi câu đó?
Cơm ăn ba bữa chẳng lo đủ, nhưng cứ gặp nhau là vẫn câu một câu hỏi không nhỏ: "Bao giờ lấy chồng?". Chuyện trọng đại thì nhớ nhớ quên quên, nhưng câu hỏi "Khi nào cho ăn cỗ?" lại nhất nhất cứ phải hùa nhau hỏi chẳng thiếu lần nào. Xã hội này sao ấy nhỉ? Khi mà người ta cứ đem chuyện chồng con ra như một câu vô thưởng vô phạt, gặp nhau chẳng hỏi thăm nhau sống ra sao, yêu đời thế nào, đã lôi chuyện riêng tư ra bới móc hay phán xét là sao?
Cô bạn tôi vừa ngồi xuống bàn café đã vứt túi sang một góc, thở hắt ra rồi nói một câu cáu kỉnh: "Bực mình quá! Cứ lần nào về quê là chắc cả làng kéo đến hỏi chuyện chồng con! Không về cho rồi!". Và tôi biết, sau lần ấy, cô bạn sẽ tránh về nhà, tránh gặp bà con - cách tốt nhất để không phải trả lời những câu ấy nữa.
Ngồi quán trà đá, nếu bạn cỡ tuổi lấy chồng, bạn sẽ vinh dự được cô chú bán trà đá hỏi. Hoặc khi tâm trạng tốt, ăn mặc đẹp ra đường, gặp bác hàng xóm lại bị hỏi một câu, rằng đến tuổi rồi đấy, lấy chồng đi. Gặp bà con dịp giỗ chạp lễ tết, chưa quá lứa lỡ thì đã bị hỏi, mà "trót" vượt ngưỡng 30 nhưng vẫn đi về lẻ bóng lại càng bị hỏi tợn. Cấp độ những lần hỏi càng ngày càng gắt gao, khiến cho nó biến thành một nỗi ám ảnh, một nỗi sợ hãi đối với mỗi cô gái-độc-thân-hoặc-thích-độc-thân.
Tôi hiểu cảm giác ấy, tôi cũng vừa bị hỏi câu ấy cách đây vài giờ, bởi một người chẳng-mấy-thân-thiết, chỉ biết mặt sơ sơ vì hay ngồi bàn đối diện ở quán phở chứ chẳng lấy làm quen biết sâu xa gì, hỏi một câu tương tự. Chắc hẳn rất nhiều bạn gái đọc đến đây sẽ hình dung ra được cảm xúc của tôi, đó là muốn chôn vùi tất cả thế giới này, khi mà cứ 1m2 lại có một người hỏi chuyện chồng con, thì cuộc sống của một cô gái gần 30 tuổi sẽ phải trở nên như thế nào? Bất hạnh ư? Không thì tại sao lại cần hỏi câu đó?
"Có đến nỗi nào đâu, sao không có thằng nào rước?"
"Gần 30 tuổi đầu rồi, không chồng con thì định bao giờ?"
"Ế đến già cho sáng mắt ra!"
"Kén cá chọn canh làm gì, thấy ai phù hợp thì lấy đi, hết tuổi mơ mộng rồi!"
"Bao giờ lấy chồng?" - Đã trở thành câu chào hỏi quốc dân từ bao giờ vậy?
"Cái A bằng tuổi nó lấy chồng rồi đấy, còn thằng B nhà bác C ít tuổi hơn mày con bồng con bế đủ nếp đủ tẻ rồi!"
"Ở quê tuổi này mà chưa chồng người ta lập miếu thờ rồi!"
Tốt thôi, những câu hỏi điển hình đó, nghe thì có vẻ như là quan tâm, nhưng nó lại có một sức sát thương khủng khiếp đối với những người phải-nghe-mỗi-ngày!
Có phải là thực sự quan tâm không hay chỉ là bới móc hoặc tiện thì hỏi cho vui? Hoặc nếu quan tâm thật đi chăng nữa thì sao? Chuyện hôn nhân là chuyện muốn là được à? Thế bây giờ muốn lấy chồng mà không có chú rể thì ai phát cho?
Nếu có thể bình chọn câu nói vô duyên nhất thời đại, tôi sẽ vote 10000 phiếu cho câu "Bao giờ lấy chồng?". Ừ thì chuyện đại sự của đời người là thành gia lập thất, nhưng chưa có thì có chết người không, có đẩy ai vào cảnh bi đát không, có khiến xã hội này chậm phát triển đi không? Chắc chắn là không!
Nhưng thế giới vốn tươi đẹp này bỗng chốc biến thành một chiến trường sinh tử. Bởi quanh đi quẩn lại, ra đường hay ở nhà, đến công ty làm việc hay gặp người quen, bạn đều có thể bị họ biến thành một quả bom nổ chậm khi bắt đầu mỗi câu chuyện không phải là hỏi thăm xem bạn có khỏe không, mà là có ai rước bạn đi chưa?
Ô, tôi biết là tôi ế mà, tôi cũng biết là tôi độc thân mà. Các người có nhất thiết cứ phải xoáy vào nỗi lòng tôi như thể những cô gái như tôi là một sinh vật cần được giải cứu như vậy không? Chuyện lấy chồng là vấn đề tế nhị, sao mọi người cứ nỡ lòng quên nhỉ? Khơi gợi nỗi đau của người khác để được gì?
Không thể hiểu nổi tại sao, chuyện lấy chồng của một cá nhân lại trở thành chủ đề bới móc, dị nghị và thậm chí là nỗi bức bách của cả một cộng đồng người. Nơi mà đến tuổi lập gia đình vẫn đi về lẻ bóng được họ cho là một chuyện li kỳ đến nực cười, nơi mà chỉ cần vượt ngưỡng tuổi 25 mà vẫn độc thân là điều gì đó đáng sợ lắm, nơi mà cho dù bạn có muốn hay không, vẫn bị liệt vào dạng "ế sưng ế sỉa" và bị hỏi những câu chồng con than thở để rồi chê bai miệt thị rằng "Tại sao mặt mũi sáng sủa, công việc ổn định mà vẫn chưa chồng?". Và rồi hàng ti tỉ những thắc mắc khác xoay quanh chuyện hôn nhân, giục giã chuyện yêu đương, mà bạn muốn hay không vẫn phải lắng nghe và trả lời.
Người ta cần phải lấy chồng đến thế ư? Lấy chồng rồi thì sao? Chỉ vì quan điểm xã hội, vì ánh mắt người đời mà phải nhắm mắt đưa chân lấy đại một người về làm chồng cho phải đạo? Để rồi hạnh phúc không có, lại phải vùi mặt vào đủ thứ trách nhiệm mệt nhoài, những áp lực sinh nở kèm đủ thứ lo toan. Có những người phụ nữ trầm cảm đến tự tử rồi, vậy tại sao lại bắt chúng tôi phải sống cuộc đời chúng tôi chưa muốn, chỉ vì cái lý do "đã đến tuổi lấy chồng"?
Vì chưa thích, vì chưa sẵn sàng, vì chưa tìm được người phù hợp hay đơn giản chỉ là chưa nghĩ đến. Người độc thân người ta chưa sốt ruột, ấy vậy mà xã hội đã lo lắng thay. Từ những người gần gũi nhất đến cả những ánh mắt soi mói của người chẳng thân thiết mấy, cũng trở thành một chủ đề nóng hơn cả scandal trên mặt báo. Giới hạn chịu đựng của mỗi người đều có hạn, khi bị tác động bởi những điều tàn nhẫn ấy, có mấy ai vượt qua được!
Nực cười thay, hạnh phúc không bao giờ được đặt lên trên, người ta chỉ vì những thứ vỏ bọc đẹp đẽ và dùng cái từ "quy luật" để thúc giục, mỉa mai, dồn ép những cô gái, phải lấy chồng đi, trong khi bản thân họ cảm thấy chưa sẵn sàng. Liệu rằng có ai trước khi bật ra câu hỏi đầy vô tâm ấy, có thể nghĩ ngợi một chút, rằng bản thân cô gái được hỏi có thấy hạnh phúc không.
Ai cũng mưu cầu tình yêu, ai cũng muốn có một người đồng hành đi đến hết cuộc đời, để có thể dựa vào lúc mỏi mệt, để có thể cùng vượt qua những khó khăn và yêu thương nhau. Nhưng người đó có thể vì lý do nào đó mà chưa xuất hiện, chẳng lẽ, họ phải tạm bợ lấy một người mà gia đình và những người xung quanh cho là phù hợp hay sao?
Thôi nào, xã hội này khó khăn lắm, việc sinh tồn cũng trở nên nhọc nhằn, vậy thì cứ lo đủ cơm ăn ba bữa trước đã, còn hạnh phúc của ai, họ tự lo, đừng hỏi làm gì, nhé!
Theo afamily.vn
Thông minh, xinh đẹp khó lấy chồng? Ba bảy tuổi, có địa vị lại thông minh, xinh đẹp nhưng hình như bấy nhiêu ưu điểm lại trở thành nhược điểm của chị trong việc tìm một đức lang quân như mong muốn. Ba bảy tuổi, chị ngại về quê. Có về cũng chỉ quanh quẩn ở nhà, ít ra ngoài. Không phải chị ngại giao tiếp, không phải chị không...