Những chuyện không dễ kể ở quán “tẩm quất thư giãn”- Kỳ3: Kế vòi tiền “boa”…
Nhung, một nhân viên có “thâm niên” trong nghề đã hồn nhiên kể cho tôi nghe những “thủ thuật” phục vụ khách mà cô đã từng làm trong hơn 2 năm làm nhân viên kích dục.
Phải cố giả vờ
Câu chuyện “tâm sự” giữa tôi và cô nhân viên bắt đầu từ tiếng thét lên cùng với tiếng cười đắc thắng của cô nhân viên phòng bên cạnh: “Sướng chưa cưng?”. Trước thắc mắc “ngây ngô” của tôi, Nhung cũng cười nhạt như chế giễu:
- Anh chưa từng xem phim cấp 3 bao giờ à? Bọn em không “sướng” thì cũng phải cố giả vờ tỏ ra là… “sướng” thì mới làm khách hài lòng. Để làm được như thế, bọn em không chỉ “dạy” nhau, mà còn phải xem phim sex để học hỏi đấy. Đó là việc mà bọn em phải “làm” mỗi khi phục vụ khách. Là một nhân viên “có nghề” thì phải biết “sướng giả vờ” để cho khách còn “sướng theo” với chứ. – Nhung kể với tôi một cách hồn nhiên như đang “lên lớp” cho người “học việc”. Tôi cũng hỏi Nhung một cách hồn nhiên kiểu trêu đùa:
- “Gặp” ai mà bọn em cũng “sướng giả vờ” thế thì cả ngày “sướng” đến hàng chục lần mà không biết mệt à?
- Cứ có tiền là hết mệt ngay thôi mà. Mặc dù chẳng “sung sướng” gì, lại còn cảm thấy nhục nhã với công việc đang làm, nhưng mỗi người một lý do đến đến với cái “nghề” bán “vui” cho khách qua đường.
Video đang HOT
Theo Nhung kể thì mỗi khi kích dục cho khách, các nhân viên phải “đóng kịch” như đang “làm thật” với một cuộc tình lãng mạn. Nghĩa là ngoài động tác bằng tay và môi miệng, nhân viên thể hiện tính “chuyên nghiệp” là phải biết tạo cho “khách” có cảm giác “tận hưởng” sự sung sướng như đang bay bổng trên thiên đường.
Nhung kết luận rằng, những tiếng kêu của các nhân viên thư giãn trong quá trình phục vụ để “chiều” khách, xong rồi lại quên ngay như “một thời dĩ vãng”. Nhưng phía sau cái sự “sung sướng” của khách thì với họ chỉ là… tiền và tiền mà thôi.
Chiếc ĐTDĐ giúp các nhân viên dễ dàng “đuổi khách” hoặc “tăng ca”. Ảnh: Nguyễn Khuê
Kế “vòi” tiền boa và thượng sách “tăng ca”
Nhung cũng thẳng thắn “tiết lộ”, cứ mỗi “khách” đã “chui” vào cái “ô” chật chội nhếch nhác trong quán tẩm quất cùng với 1 nhân viên, đồng nghĩa với việc vị khách đó đã “chịu” đóng góp vào khoản thu nhập của chủ quán và nhân viên. Do đó, sau khi khách vào, các nhân viên ở đây chỉ làm “nhanh chóng” cho xong việc để còn “thay ca”. Bởi hầu hết khi khách vào, được các nhân viên “chiều” cho đến mức “đủ sướng” thì chẳng mấy ai cần biết đã hết bao nhiêu thời gian? Chỉ có gã đàn ông nào “ki bo” thì mới nằm lì trong đó để tranh thủ thời gian sàm sỡ “miễn phí” các nhân viên cho đến khi bị “nhắc nhở” hết giờ thì mới chịu… “mặc đồ”. Tuy nhiên, trong cái chuyện “thời gian” này, mặc dù theo quy định là 20-30 phút (tùy từng quán), nhưng cũng có lúc các nhân viên phải “gian lận” với khách.
Theo Nhung thì đó là trường hợp của những gã đàn ông “củ chuối”, làm cho các nhân viên thiếu thiện cảm như say rượu; thô bạo quá mức… nên… “chúng em không muốn cho ở lâu”. Và cách “gian lận” của nhân viên là người ở trong sử dụng điện thoại nhắn tin cho người bên ngoài. Khi nhận được tin nhắn, nhân viên bên ngoài vào “gõ cửa” để thông báo với nhân viên và khách: “Hết giờ rồi, thay ca đi…”.
Qua những lời kể và “cách” gợi ý của Nhung, khiến tôi hiểu thêm những nhân viên trong các quán tẩm quất thư giãn cũng có lắm kế vòi tiền “boa” hoặc là “tăng ca” với khách chơi. Câu “tự đắc” sau những tiếng rên rỉ mãn nguyện giả dối của cô nhân viên phòng bên: “Phục vụ” tốt thế mà chả biết rồi “quan tâm” đến nhau thế nào? Có “thưởng” không đấy?”. Đó chính là một cách “gạ gẫm” tiền boa của các nhân viên tẩm quất thư giãn. Theo Nhung, gặp người đàn ông hào phóng (nói đúng hơn là dại gái) thì chỉ cần nhân viên biết “nịnh” khéo thì để khách rút tiền boa thật không khó khăn.
Các nhân viên “có nghề” đều hiểu, đàn ông dễ “hèn nhát” trong lúc say đắm với dục vọng, nếu họ đang chìm đắm trong sự sung sướng thì khó có thể “dứt” ra. Bởi vậy mà khi thấy “khách chơi” lưỡng lự sau khi nhận được thông báo “hết giờ”, nhân viên chỉ cần “yêu” một cái: “Hay em “làm” cho anh ca nữa nhé. Đồng ý đi cưng, đã sướng thì sướng cho tới bến đi”? thì việc “giữ khách” để “tăng ca” ngay lúc đó quả là dễ ợt.
Anh làm “gì” em đấy?
Thời gian 20 phút trôi qua, Nhung vơ mớ “đồ nghề” còn nguyên vẹn bước ra ngoài. Tôi đứng dậy bước ra sau. Tôi chưa kịp làm thủ tục thanh toán tiền thì 2 vị khách mới theo 2 nhân viên bước vào, trong đó có Nhung. Ngoài “phòng chờ” chỉ còn 1 nhân viên, gã “bảo kê” rót ly trà mới mời tôi. Tôi nghe không rõ câu chuyện của những vị khách trong “phòng” với nhân viên. Nhưng qua vài phút “tâm sự” nhỏ to giữa khách và nhân viên, tất cả dường như “im lặng”. Bỗng dưng tiếng của một nhân viên thét toáng lên đúng như kịch bản Nhung kể “cố gắng giả vờ” của các nhân viên.
Đến lúc này thì tôi đã hiểu thế nào là những nhân viên có “tay nghề” ở quán tẩm quất thư giãn. Đó là “tay nghề” của những nhân viên có thâm niên trong hoạt động “chiều” khách. Với những gì chúng tôi được nghe, được thấy… thì tính “chuyên nghiệp” của các nhân viên ở “phố sướng” này cũng chẳng kém gì nhau.
Theo PLXH
Những chuyện không dễ kể ở quán "tẩm quất thư giãn"- Kỳ2: Thể hiện tay "nghề"...
Điểm tẩm quất đầu tiên chúng tôi thâm nhập trên đường Nguyễn Xiển chỉ có 4 nhân viên. Theo gã bảo kê thì: "Nhà em ít nhân viên nhưng mà "làm ăn" có chất lượng lắm.
Nhân viên nhà em "có nghề" lắm
Dừng xe trước cửa một điểm tẩm quất, chúng tôi không xuống xe mà chỉ chống chân để "hỏi thăm". Thấy chỉ có 2 nhân viên ngồi cửa "hóng" khách, còn gã "bảo kê" ra chèo kéo, tôi thăm dò:
- Nhà em ít nhân viên thế, có bao nhiêu người? Ít thế thì chọn làm sao được?
- Nhà em có 4 nhân viên thôi, nhưng "làm ăn" chất lượng lắm. Các anh cứ vào đi, nhân viên ở đây toàn những người "có nghề" cả anh ạ. - Nói rồi gã "bảo kê" quay lại nhìn 2 nhân viên đang ngồi ở cửa. Như nhận được tín hiệu, một ả đứng dậy bước lại gần chúng tôi rồi buông những lời chào mời khách sáo. Gã "bảo kê" thì quay mặt bước vào nhà. Một ả còn cho chiếc vòng tay "vướng" vào gấu váy, làm chiếc váy bị cuộn lên, cố tình lộ cả nội y:
- Em chào 2 anh đẹp "zai". 2 anh đi thư giãn à? 2 anh vào nhà để bọn em còn "phục vụ" nào, kẻo tí nữa đông khách lại phải đợi đấy.
Dù biết rằng, nhân viên "có nghề" đến bao nhiêu thì cũng chỉ là những động tác kích dục cho khách mà thôi. Nhưng chúng tôi đến đây không phải vì mục đích đó nên chọn "điểm hẹn" nào cũng không quan trọng. Tôi quay sang "đồng tình" với anh bạn:
- Thôi vào đây nhé. Sướng thì ở đâu chẳng sướng như nhau! - Cả 2 nhân viên nhìn nhau cười, không biết vì chúng tôi "đồng ý", hay vì...?
Tôi viện cớ vừa đi đường nên muốn ngồi nhâm nhi ly trà rồi "nhường" cho anh bạn chọn phòng trước. Bước vào cửa phòng, anh bạn tôi đứng sững nhìn cô nhân viên đang "ôm" một mớ "đồ nghề" theo sau:
- Sao anh nghe như có tiếng trẻ con "khóc" trong nhà?
- Vâng, trẻ con đấy anh ạ. Em cũng là trẻ con đây này, tí em làm cho anh "sướng" rồi lại thêm đứa "trẻ con" nữa khóc cho anh xem. - Câu trả lời không kém phần trấc trớ của của nhân viên sau khi hiểu ý câu hỏi "ngây ngô" của anh bạn tôi, khiến chúng tôi có cảm giác như đến "điểm hẹn" này rất dễ dàng tiếp cận và khai thác thông tin từ các nhân viên hơn.
Tôi vẫn tỉnh bơ như chưa hề biết chuyện gì. Ly trà đặt lên môi mà không có cảm giác về vị chát của trà, tôi cố "tĩnh tâm" để nghe từng tiếng âm ỉ với cường độ lúc hổn hển như sung mãn, lúc thì như "cố gắng" nén lòng... phát ra từ dãy phòng "làm việc" của các nhân viên. Và tôi cũng kịp nhận ra những tiếng rên rỉ đó không phải là của 1 người. Bỗng cô nhân viên phá vỡ sự tĩnh lặng trong ánh mắt vô cảm của tôi, làm chén trà cũng phải "giật mình" đánh rơi những giọt còn nóng xuống bàn chân tôi:
- Trà ngon không anh. Anh nhìn cái gì mà lạ thế? Mới đi chơi 1 tối đã nhớ vợ à?
- Tôi vẫn giữ được bình tĩnh, mặc cho chén trà đã bị vơi đi:
- Trà ngon quá. Anh mới nhấp môi đã thấy ngọt giọng rồi, nên ngồi tĩnh tâm để thưởng thức. - Dường như không để ý đến những gì tôi đang nói, cô nhân viên vẫn "tập trung" vào "chuyên môn":
- Anh vào được chưa? Vào đi không có tí bạn anh ra trước lại phải đợi anh lâu đấy.
Tôi biết cô nhân viên tên Nhung (chắc chắn là tên giả) đang "thèm khách" nên cũng chả mấy quan tâm. Nhưng không bỏ lỡ cơ hội mục sở thị một điểm tẩm quất có những nhân viên... "có nghề" nên tôi vội đặt cốc trà đứng dậy...
Những nhân viên đang ngồi chờ khách. Ảnh: Nguyễn Khuê
Tay nghề... "thét"!Nhung chỉ tôi vào "ô" làm việc" thứ 3". Tôi gọi là cái "ô", vì nó không giống gian phòng tuềnh toàng, cũng chẳng giống cái buồng kín đáo. Mỗi ô là một khoảng diện tích đủ để kê một chiếc giường rộng khoảng 60cm. Giữa các ô được phân cách với nhau bằng một lớp vải lụa sơ sài, chỉ treo lửng cao quá đầu người chưa đủ một với, tấm ri-đô chùng xuống còn cách mặt đất khoảng 30cm, và lối vào của mỗi ô chỉ là tấm ri-đô vải lụa. Vừa ghé người ngồi lên cái giường ọp ẹp, bỗng tiếng thét vang lên như có điều gì dữ dội ở "ô" bên cạnh... Ngay sau đó là tiếng cười nhạt nhẽo của cô nhân viên phòng bên:
- Đáng yêu thế, "phục vụ" tốt vậy mà chả biết rồi "quan tâm" đến nhau thế nào? Có "thưởng" không đấy?
Không biết vị khách vừa được "sướng" ở phòng bên có hiểu ý cô nhân viên đang gạ gẫm xin tiền boa hay không? Nhưng điều khiến tôi quan tâm lúc này là Nhung sẽ "giải thích" như thế nào về tiếng "thét" của cô nhân viên phòng bên? Thấy tôi có vẻ chưa hết ngạc nhiên, Nhung vừa tự tay cởi nút chiếc dây nơ trên cổ áo váy để cố phô thêm "quả núi đôi" trước mặt tôi, vừa lạnh lùng như chuyện đó là... "xưa như trái đất" ở đây rồi:
- Có gì mà anh lấy làm lạ thế? Đó là thể hiện "tay nghề" của bọn em mà.
Không biết chắc bình quân mỗi ngày một nhân viên ở quán tẩm quất làm cái việc kích dục cho bao nhiêu gã đàn ông? Nhưng hình dung ra sự "chung chạ" của những người đàn ông ham của lạ với nhân viên mà tôi cũng thấy rùng rợn. Tôi lý do mới bị ngã xe, còn đau vai nên không nằm được, Nhung vẫn níu kéo:
- Không nằm được thì ngồi vậy, để em cởi quần rồi thư giãn cho anh nhé. - Nói chưa xong Nhung đã "bắt tay" vào "làm" như bản năng. Nhung đưa tay bắt đầu vào công việc "chuyên môn" của mình. Tôi vội cản tay:
- Từ từ đã, hôm nay anh chủ bụng đưa bạn đi thôi. Người anh còn đau nên không thiết tha gì chuyện này.
- Thế anh có để em thư giãn không, tí lại hết giờ thì sao?
Nói như thể hiện sự "đáng yêu" rồi bất ngờ Nhung chạm môi lên má tôi "chụt, chụt" một cách vội vàng. Tôi nhìn thẳng vào mặt Nhung không thèm phản ứng. Nhung lại tỏ ra nghi ngờ "nhu cầu" của tôi nên thực hiện thêm những động tác gợi cảm. Miệng cổ của chiếc áo váy trễ được kéo rộng sang 2 bên vai, vai Nhung co rúm lại tạo điều kiện cho chiếc áo váy trơn tụt xuống đến hông.
Nhìn thân hình cô nhân viên thể hiện "tay nghề", tôi không mấy thiện cảm với nước da "thiếu" trắng, và số đo vòng 1 và 2 thì tùy tiện đến mức... gần bằng nhau. Nếu tôi yêu cầu, có lẽ Nhung cũng sẽ "trần trụi" một cách hồn nhiên trước mắt tôi trong cái ô chật chội này. Cuối cùng tôi tìm giải pháp... "rút lui":
- Hôm nay người anh còn đau lắm, lỡ em lại làm anh đau thêm. - Nhung như vừa e ngại vì sợ tôi không "hài lòng", vừa thấy "tiếc công" giới thiệu vì không được thể hiện sự "điêu luyện" và tính "chuyên nghiệp" của mình.
Trong khoảng 20 phút thâm nhập, Nhung đã hồn nhiên kể cho tôi nghe những câu chuyện từng gặp trong hơn 1 năm tiếp hàng nghìn lượt khách. Có lẽ đó là những chuyện chỉ có thể kể được ở "phố sướng", và nghe đã thấy (như Nhung nói)... "sướng" rồi.
Theo PLXH
Những chuyện không dễ kể ở quán "tẩm quất thư giãn"- Kỳ1: Bướm về "khai hoang" miền đất lạ Ngay từ khi chưa được thông đường, trên "miền đất lạ" này đã xuất hiện hàng chục quán tẩm quất thư giãn đèn mờ... "Khai hoang" miền đất lạ Là một tuyến đường mới được đặt tên, nhưng đường Nguyễn Xiển là nơi các quán tẩm quất có tốc độ phát triển chóng mặt. Từ khoảng năm 2010, nhiều khu nhà, lán tạm...