Những câu chuyện của bố
Ngày bố còn sống, cứ rảnh rỗi là bố con tôi lại ngồi trò chuyện với nhau. Lâu lắm rồi không được trò chuyện cùng bố tôi lại thấy trong lòng cô đơn, cảm giác trống rỗng.
Bố kể rất nhiều, vẫn là mấy chuyện cũ về ông nội khi còn sống. “Sống chết do số, phú quý tại thiên”. Trải qua bao thất bại của cuộc đời, bố đã đúc kết ra câu này. Ông nội làm nghề tiểu thương, cả đời tôn thờ hai chữ “tiết kiệm”, mặc dù lấy được con gái của một gia đình khá giả nhưng không bao giờ ông có ý nghĩ dựa dẫm vào gia đình nhà vợ. Ông không theo đuổi cái gọi là giàu nứt đố đổ vách nhưng cũng không cam chịu phận nghèo hèn, ông tin: “Đại phúc do mệnh, tiểu phúc do cần”. Bởi thế, cho dù chỉ kiếm được 2 xu ông cũng không bỏ qua.
Bố kể, trong ký ức của bố, từ nhỏ bố đã không biết đến một giấc ngủ trọn vẹn, khi trời vẫn còn tối đen như mực ông nội đã phân công công việc cho bố và các bác, các chú. Có lần ngủ quên làm lỡ việc ông nội đã cầm roi đánh. Phụ nữ thường hay yếu mềm, bà nội mỗi lần thấy vậy thì đứng ra nói đỡ cho các con, ông nội giận dữ nhìn chằm chằm: “Cần cù là cái vốn để lập nghiệp, cứ ngủ thế này thì đến bao giờ mới đủ vốn?”.
Bố kể rất nhiều, vẫn là mấy chuyện cũ về ông nội khi còn sống – Ảnh minh họa
Năm 15 tuổi vừa học hết trung học, ông bảo bố: “Con không cần phải học thêm nữa. Biết nhận chữ, tính toán rồi, giờ hãy học cách tự nuôi sống bản thân đi”. Mấy hôm sau, ông gửi bố đến chỗ một người quen để học nghề. Nhờ tính bền bỉ được rèn rũa từ nhỏ cộng với trí thông minh, nhạy bén hơn người, bố luôn nhận được sự yêu mến của thầy dạy. Ngày bố kiếm được đồng tiền đầu tiên thì chú năm cũng bắt đầu được gửi đến đó học. Bác cả đi làm, chú út cũng theo ông đi làm một số công việc trong phạm vi khả năng của mình.
Trên chữ “Cần” của ông nhìn thấy cái ích, trên chữ “Kiệm” của ông nhìn thấy cái lợi. Ví dụ, mọi người trong nhà hầu hết đều mặc áo vá, chỉ cần không nhìn thấy chỗ rách là còn chưa thay áo mới. Ăn thì cũng chỉ no khoảng 70%, không đói là phải bỏ đũa. Bố kể, chỉ vì mấy hạt cơm còn sót lại trong bát mà bác hai đã bị ông đánh cho một trận nhừ tử. Nhưng sau đó thì sao? “Đợi đến khi trong tay có chút ít vốn, ông nội con đã mua mấy mẫu đất bên kia hồ và cất vài ngôi nhà, bên này thì buôn bán còn bên kia là đất, gió đến mưa đi, tưởng rằng cuộc sống sẽ khá giả lên nhưng đúng vào năm bản mệnh này, máy bay Nhật đã đánh bom nơi này, số người thương vong là vô kể, bệnh tật lan tràn khắp nơi. Đầu tiên là cô con gái rồi đến cậu con trai mới 3 tuổi của bố, tiếp đó là ông nội, bà nội và bác ba cũng lần lượt ra đi. Tất cả đều biến thành giấc mơ”. Ngày đó, tư tưởng “Nhân định thắng thiên” bắt đầu nảy mầm trong đầu tôi, “Chiến đấu với trời, với đất, với người” trở thành chí hướng của tôi, tôi tin rằng vận mệnh nằm trong tay của mình. Sau này, khi dần trưởng thành, khi đã trải qua nhiều thăng trầm của cuộc sống tôi mới bắt đầu lĩnh hội những câu nói đầy sâu sắc này của bố.
Phải thừa nhận tiền là một thứ tốt, nhưng trọng tiền hơn tiên, thân tiền hơn mẫu, lúc nào cũng dán mắt vào tiền thì sẽ làm đảo lộn mối quan hệ giữa tiền và con người. Về điểm này, cha là một hình mẫu trong mắt tôi. Tôi nhớ khoảng tháng 5 năm 1982, khi đó bác hai đang làm việc ở bưu điện tỉnh có gọi điện về cho bố bảo tỉnh bắt đầu thực hiện chính sách, nhà ta cũng nằm trong phạm vi thực hiện bởi năm đó cơ quan điện ảnh của tỉnh định chiếm mảnh đất cũ của nhà ta với lý do không rõ ràng, họ bảo chí ít chắc cũng được khoảng vài nghìn đồng. Bố cúp điện thoại, ngày hôm sau bố định gọi cho bác hai nhưng thế nào lại không gọi nữa, sau vài cút rượu, bố gọi tôi vào phòng, nét mặt rất trang trọng: “Năm đó bố đã mất đi 5 người thân, mặc dù người mất nhưng căn nhà cũ vẫn còn, ruộng đất vẫn còn, các đồ dụng trong nhà vẫn còn, những thứ này mà mất đi thì sẽ phải đi tha phương cầu thực. Giờ có vài chục vài nghìn, bố cũng không tham, các con cũng không được trách bố. Vẫn là câu nói, bao nhiêu tiền là đủ?”. Tôi nghĩ, vấn đề thực tế hiện ra trước mắt chúng tôi chính là tiền không đủ, vốn không có tiền thì tính làm gì đến chuyện bao nhiêu là đủ, có điều thái độ thản nhiên của bố với tiền thực sự khiến vợ chồng tôi tin tưởng sâu sắc.
Có 1 lần khi đề cập đến vấn đề tiền bạc, bố đã kể cho tôi nghe 1 câu chuyện thế này. Có một địa chủ trong vùng gây dựng được cho mình một sản nghiệp lớn nhưng ông ấy sống vẫn rất tiết kiệm, đến phút cuối cùng ông ấy quyết định bỏ ra 1 khoản không nhỏ để làm một cỗ quan tài thượng đẳng, ông bảo thợ mộc khoét cho ông 2 cái lỗ ở hai bên quan tài. Lúc đầu mọi người không hiểu, sau này mới biết, sau khi chết ông muốn các con ông thò 2 tay của ông qua cái lỗ đó, ý bảo người đời rằng, mặc dù tôi có tiền nhưng sống không mang đến, chết không mang đi, hai tay đều trống trơn. Câu chuyện này in sâu trong ký ức của tôi khiến tôi có được một định vị chính xác về tiền bạc. Khi nhắc đến tiền bạc, bố đã cảnh báo tôi rằng, chỉ nên nắm tiền trong tay không nên đặt nó trong lòng, tiền là để người ta sử dụng chứ không nên chết vì tiền. Chính vì có độ cao, độ sâu trong cách nhìn tiền, dùng tiền ấy mà trong mắt bố tiền giống như một chú chó biết nghe lời. Ngày đó lương của bố được 149 đồng, hàng tháng lĩnh lương về bố đưa luôn 100 đồng cho vợ tôi nói là tiền ăn, còn lại bố giữ để hút thuốc. Mọi người trêu bố: “Anh đưa hết tiền cho chúng như vậy, nhỡ chúng không hiếu thuận thì làm thế nào”. Bố cười: “Tôi đã trao gửi cả cuộc đời này cho chúng rồi thì tiền còn là vấn đề gì nữa?”. Những nàng dâu không có được khoản nào từ bố mẹ chồng đều ngưỡng mộ vợ tôi lắm.
Những lời bố nói với tôi đều là những đạo lý hết sức sâu sắc, mặt đối mặt lắng nghe càng tăng thêm phần thân thiết, sự giáo dục nhân sinh này, nói thật là khó tìm được trong sách vở. Ví dụ, khi nói đến thái độ đối nhân xử thế, bố cho rằng quan trọng nhất là phải nắm được mình, giống như dòng suối nhỏ vậy, thứ nhất phải dài, thứ hai phải chảy, “làm việc phải tuân theo trật tự tự nhiên, câu nói phát ra phải thuận với lòng người”, “Không nói, không làm những điều phi lễ”, “Những thứ mà mình không thích thì đừng đưa cho người khác”… Bố còn bảo: “Bất kể gặp việc gì không vừa lòng, vừa ý cũng không được nôn nóng, nôn nóng vừa hại người vừa hại mình”.
Nét vẽ chữ “Nhân” tuy vừa ít vừa dễ viết nhưng người đời để học được cách làm người lại thật khó biết bao. Bố đã dùng chính phẩm hạnh cao đẹp của mình để vẽ nên một dấu chấm tròn trịa cho cuộc đời mình. Cho đến giờ, tấm gương và những câu nói của bố vẫn đang dạy dỗ chúng tôi cách làm người. Tôi, vợ chồng tôi và con cái chúng tôi cũng sẽ quyết tâm vẽ nên một dấu chấm tròn trịa trên con đường dài của cuộc sống.
Theo GĐVN
Sẽ đến một ngày, em có thể bình thản mà nói "chuyện cũ đã qua rồi!"
Đến một lúc nào đó, khi nghe ai đó nhắc về anh, về chuyện tình tụi mình, em có thể bình thản mà nói rằng "chuyện cũ đã qua rồi!".
Video đang HOT
Rồi sẽ đến lúc, nếu vô tình chúng ta gặp nhau trên phố, để tránh ánh mắt anh và em không vươn phải những nỗi nhớ, niềm thương xưa cũ. Và rồi, đời em sẽ từng ngày an yên, nhẹ nhàng, không còn thương tổn hay vấn vương về anh.
Rồi sẽ đến một ngày như thế...
Rồi đến một lúc nào đó em chợt nhận ra rằng, người mà em yêu thương vô vàn, dành hết cho họ tháng năm thanh xuân êm đềm hạnh bỗng mang trọn trái tim em bước ra khỏi lồng ngực.
Đó là ngày người thương, thương một người thương khác. Đó là ngày em biết rằng, giữa em và người từng tồn tại một mối duyên trời mong manh.
Đó là ngày người từng nắm tay em, người từng hứa sẽ ở cạnh em mãi mãi, nào ngờ lời hứa ấy chỉ tựa như gió thoảng mây bay.
Đó là ngày em như chết đi nửa trái tim của mình. Thanh xuân rạng rỡ mà người từng ở đấy, chỉ còn lại những mảng màu xám xịt. Đó là ngày em thấy mọi thứ như vỡ cả ra.
Em thấy đôi chân mình chẳng còn chút sức lực nào để mà tiếp tục tiến về phía trước, đôi tay mình rệu rã mà chẳng buồn nắm lấy một bàn tay nào khác đang đợi sẵn.
Cầu mong người được an yên bên một người khác. Cầu mong những vết thương trong em sẽ sớm lành lại sau nhiều năm loang lổ. Cầu mong đời sẽ thương em, thương trái tim nhỏ bé dốc cạn tâm can mà trao cho một người.
Mong rằng sáng ngày mai tỉnh dậy, em sẽ quên được người, và rồi sẽ an yên mà sống tiếp những ngày tháng vui vẻ.
Rồi ở phía trước, sẽ có một người đủ kiên cường dìu em qua bao tháng năm.
"Chia tay rồi anh có nhớ em không?
Tình yêu có còn trong lòng một chút
Em vẫn tin tình anh là chân thật
Dành cho em một hạnh phúc đã từng"
Ngày còn yêu nhau, anh luôn quan tâm đến em từ những đều nhỏ nhặt nhất. Anh nói anh muốn chăm sóc em cả một đời.
Lúc ấy, em hạnh phúc biết bao vì biết mình quan trọng với anh, biết anh thật sự trân trọng và nâng niu mối tình này.
Ngày mình chia tay, em nhắn tin hỏi anh dạo này sống thế nào, anh có khỏe không? Hai chữ đã xem hiện rõ ràng trên màn hình laptop, mặc dù nick anh vẫn sáng đèn.
Khi đó, em biết mình đã là người thừa trong tim anh. Ngày còn yêu nhau, anh đã nói rất nhiều về tương lai, rằng chúng ta sẽ có một mái ấm tròn đầy, em sẽ ở nhà, cứ để anh lo.
Em thấy mình là người hạnh phúc nhất thế gian này. Ngày mình chia tay, em hỏi anh có nhớ mình đã từng hứa hẹn gì không?, anh nhìn xa xăm vào bảo anh đã quên hết rồi.
Em lặng người, em biết mình ngu ngốc khi cố chấp tin vào những lời hứa từ anh.
Em cương quyết muốn níu giữ anh lại, nhưng anh lại dứt khoát ra đi. Em biết mình mất anh. Anh bảo anh phải đi, anh không xứng đáng với em. Tụi mình không hợp, anh không thể tiếp tục lo cho em được nữa.
Anh viện ra vô vàng lí do để rời xa em. Em biết mình dại khờ, hóa ra là lúc còn yêu nhau, dù cho người ta có thề non hẹn biển thì khi muốn chia tay, những lời thề thốt ấy lại như mây trôi, gió thoảng với người muốn ra đi.
Còn người ở lại ngu si khư khư giữ lấy rồi ôm thương tổn vào mình.
Những tháng ngày bên nhau, anh đã chiếm trọn cõi lòng em, chiếm trọn từng hơi thở, từng khoảnh khắc trong đời em.
Có lẽ điều ảo tưởng nhất trong cuộc đời em chính là nghĩ rằng anh cũng yêu em, như em từng dốc cạn hết tấm chân tình này thương anh. Anh rất quan trọng đối với em, với cuộc đời quá nhiều giông bão của em.
Có lẽ em đã quá ảo tưởng vị trí của mình trong lòng anh, ảo tưởng rằng người cũng sẽ xem em là tất cả như em đã từng.
Lời chia tay anh thốt ra nhẹ bẫng rồi quay lưng bước đi, bỏ lại em chơi vơi giữa thế giới bao la mà chẳng biết tựa vào đâu.
Hóa ra ngay từ khi bắt đầu, cũng chỉ là một mình em mộng tưởng, mình em đặt quá nhiều niềm tin và hi vọng nơi anh.
Mà anh chỉ xem tất cả những điều ấy như là một cơn mơ thoảng qua, không chút luyến lưu, bận tâm hay suy nghĩ.
Em mong anh sẽ yêu người sau chân thành và đừng trao cho ai quá nhiều sự ân cần để họ tự huyễn hoặc giống như em.
Đến một lúc nào đó, rồi em sẽ an yên mỉm cười và con tim sẽ thôi không còn nhói lên vì anh nữa.
Đến một lúc nào đó trong thành phố rộng lớn này, anh sẽ nhận ra là em từng tồn tại ở đó, từng hít thở khí trời êm ả mà anh và cô gái nào đó đang chung thân cuộc đời.
Đến một lúc nào đó, em không còn khóc hay buồn thương về anh nữa, chỉ thấy tuổi trẻ của mình vì thương một người mà dệt nên quá nhiều ảo tưởng.
Có lẽ sau này khi nghĩ lại, em sẽ thầm cảm ơn thanh xuân của những tháng năm ấy, anh như là một cơn mơ đủ dài để ru em qua bao chông chênh hằn vỡ.
Rồi em cũng sẽ nhận ra, thứ người ta cần giữ trong lòng là kí ức, việc cứ níu kéo một người mà lòng họ không thuộc về mình, đi bên mình mà họ dửng dưng không rung động, thì mãi mãi là điều không thể.
Thế nên, một lúc nào đó trong lòng em không còn oán than hay trách móc, cũng chẳng nuối tiếc khi anh cất bước ra đi.
Em bắt đầu quen dần việc không có ai bên cạnh, không có ai chở em qua những con phố thân quen, cũng sẽ chẳng có ai nắm bàn tay em ấm áp.
Anh bây giờ đã an yên bên mối tình mới, còn em cố tìm những niềm vui khác để khuây khỏa nỗi đau.
Khi xem lại những tấm ảnh anh chụp cùng cô gái khác, em đã thấy lòng mình bình lặng, cũng không còn cảm xúc oằn mình thương tổn nữa.
Đến một lúc nào đó, khi nghe ai đó nhắc về anh, về chuyện tình tụi mình, em có thể bình thản mà nói rằng "chuyện cũ đã qua rồi!".
Rồi sẽ đến lúc, nếu vô tình chúng ta gặp nhau trên phố, để tránh ánh mắt anh và em không vươn phải những nỗi nhớ, niềm thương xưa cũ.
Và rồi, đời em sẽ từng ngày an yên, nhẹ nhàng, không còn thương tổn hay vấn vương về anh.
Rồi sẽ đến một ngày như thế...
Theo Phununews
11 lời khuyên để phụ nữ không bao giờ phải rơi lệ vì đàn ông Ở đời, không mấy ai không trải qua chuyện chấp nhận buông tay với một người đàn ông đã từng thân thiết trong cuộc đời mình. Buồn, ai cũng vậy. Nhưng hãy đọc những lời khuyên này để không bao giờ phải rơi nước mắt vì đàn ông một lần nữa. 1. Thanh xuân chỉ có một và rất ngắn ngủi, thế nên...