Những cặp vợ chồng vượt “vũ môn” giữa lòng hồ Thác Bà
Đứa con gái mười mấy tuổi đầu, cao lớn bằng mẹ. Nó sống tự nhiên như núi rừng Mù Cang Chải. Bố nghiện, mẹ nghiện, chẳng còn thời gian mà quan tâm đến nó.
Lý Thị Sầu có nét mặt buồn buồn, già trước tuổi. Chiếc khăn đội đầu rực rỡ, giọng nói lơ lớ tiếng Kinh … Ai cũng biết Sầu là người dân tộc Mông. Chỉ có cái lạ là sao Sầu lại ở đây – giữa hòn đảo lớn trên hồ Thác Bà? Và cả chồng Sầu nữa. Hai vợ chồng nhìn thấy nhau hàng ngày mà chẳng được ở cùng nhau. Núi rừng Mù Cang Chải nhớ họ. Đứa con gái cũng đứng trên ngọn núi phía mờ xa từng ngày chờ bố, mẹ trở về.
Vợ chồng tìm nhau giữa lòng hồ
Lý Thị Sầu cầm cái bay xới xới đất. Mặc kệ mọi người xung quanh nói chuyện vui vẻ, Sầu vẫn cắm cúi trồng rau. Nữ cán bộ Hiền nhắc Sầu làm gì, Sầu làm theo đó. Trông Sầu lành như cục đất, thấy khách, đến thì cười cười. Ấy thế mà Sầu phải vào Trung tâm chữa bệnh giáo dục lao động xã hội (GDLĐXH) giữa lòng hồ Thác Bà, tỉnh Yên Bái để cai nghiện. Chồng nghiện, vợ cũng nghiện. Chồng vào Trung tâm trước. Vài tháng sau, vợ cũng được đưa vào đây. Chồng Sầu là Sùng A Páo, hơn Sầu mấy tuổi.
Hai vợ chồng ở xã Mồ Dề, huyện Mù Cang Chải, tỉnh Yên Bái. Có thể nhìn thấy nhau hàng ngày nhưng không được nói chuyện với nhau. Mỗi tháng họ được gặp nhau trò chuyện một lần theo quy định. Nỗi khát khao vợ chồng của cặp người Mông này ẩn chứa sau sự im lặng, lầm lũi nơi lòng hồ Thác Bà. Câu chuyện giữa phóng viên và người phụ nữ Mông này bị trúc trắc bởi Sầu biết rất ít tiếng Kinh, những từ nói được thì lại lơ lớ, khó nghe. Mấy phụ nữ trồng rau bên cạnh và chị cán bộ quản lý phiên dịch.
- PV: Sầu bao nhiêu tuổi?
Sầu: (Ngơ ngác tỏ vẻ không hiểu)
- Chị ngồi bên cạnh thuyết minh: “Sầu mấy tuổi”.
Sầu: Không biết được.
- PV: Phải biết mình bao nhiêu tuổi chứ!
Sầu: Cứ cho là 35.
- PV: Sầu có mấy con?
Sầu: Một.
- PV: Cháu mấy tuổi? Học lớp mấy?
Sầu: 15 tuổi. Không đi học.
Video đang HOT
- PV: Tại sao?
Sầu: Không có tiền. Tiền mua thuốc phiện hết rồi.
- PV: Sầu nghiện thuốc phiện lúc nào?
Sầu: Lúc còn nhỏ, cứ thấy đau cái này (Sầu chỉ tay vào bụng). Chồng cho thuốc phiện thấy đỡ đau. Nhưng rồi nhớ. Không có nó, không chịu được.
- PV: Hút thuốc phiện có tốn tiền không?
Sầu: Mỗi ngày 100.000 đồng.
- PV: Lấy tiền đâu mà mua thuốc?
Sầu: Kiếm củi, kiếm rau bán.
Cuộc sống của vợ chồng Lý Thị Sầu khốn khổ vì ma túy. Kiếm được bao nhiêu tiền, cả hai vợ chồng nướng cả vào những cơn say. Con “ma” trong người thôi thúc Sầu lần mò hết các đỉnh núi ở Mồ Dề để kiếm củi, kiếm rau về bán lấy tiền mua thuốc phiện. Đứa con gái mười mấy tuổi đầu, cao lớn bằng mẹ. Nó sống tự nhiên như núi rừng Mù Cang Chải. Bố nghiện, mẹ nghiện, chẳng còn thời gian mà quan tâm đến nó. Một ngày, cán bộ đến nhà nói rằng đưa A Páo đi cai nghiện. Sầu sợ, không hiểu cái cai nghiện là gì.
Thế nhưng, chồng đi khỏi, Sầu vẫn lang thang đi kiếm thuốc phiện. Và rồi, chỉ mấy tháng sau, Sầu đi theo chồng vào Trung tâm cai nghiện hồ Thác Bà. Chẳng bao giờ đi xa, thế nên khi được các cán bộ đưa lên thuyền, ra giữa hồ rộng mênh mông, xung quanh toàn núi, Sầu càng sợ. Thế rồi, khi lên được giữa hòn đảo, lại nhìn thấy chồng khỏe mạnh, đang lao động tại đây, Sầu chuyển từ sợ sang ngỡ ngàng.
Cán bộ Hiền kể lại, ngày đầu tiếp nhận Sầu, các cán bộ ở Trung tâm vô cùng lo lắng. Sầu gầy guộc, tàn tạ như một tàu lá chuối gặp nắng gắt: xanh lét, héo rũ. Các cán bộ ở đây ví Sầu như “thần chết”. Những ngày đầu điều trị cắt cơn, sầu nằm mê mệt, tỉnh dậy lại nôn ói. Thế rồi, nhờ được sự chăm sóc của bác sỹ và các y tá tại Trung tâm, Sầu phục hồi dần dần. Ban đầu ăn được lưng bát cơm, dần dà Sầu đã hào hứng đến 3 bát. Có sức khỏe, đầu óc tỉnh táo trở lại Sầu mới nhớ tới chồng, tới con. Nơi này xa nhà quá, con gái cũng chẳng tới thăm được. Sầu nhớ con da diết.
Nhưng đành vậy, Sầu còn một niềm an ủi là hàng ngày được nhìn thấy chồng. Trước đây, khi cả hai cùng nghiện, tiền không có, tính khí lại thất thường nên vợ chồng trục trặc, nhiều lúc chẳng muốn nhìn mặt nhau. Ấy thế mà bây giờ lại khác, sức khỏe cải thiện, họ lại khát khao được ở bên nhau, động viên nhau. Theo quy định, dù nhìn thấy nhau hàng ngày nhưng họ chỉ được gặp nhau để nói chuyện, động viên nhau duy nhất một buổi trong một tháng và có sự giám sát của cán bộ. Tuy vậy, thời gian ít ỏi đó cũng giúp họ có thêm động lực để cùng nhau cai nghiện tốt và chăm chỉ học nghề.
Nói đến chồng, Sầu ngượng nghịu. Hỏi Sầu có nhớ thuốc phiện nữa không, Sầu lắc đầu: “Không nhớ nữa đâu”. Bây giờ thì trông Sầu khỏe mạnh nhất nhóm học viên nữ, lại chăm chỉ, chịu khó và “ngoan” nhất. Chỉ tháng sau, chồng A Páo sẽ được về nhà. Sầu ở lại thêm một thời gian. Họ cùng chăm chỉ cai nghiện, hẹn ngày tái ngộ với con gái ở núi rừng Mù Cang Chải.
Một buổi lao động tại Trung tâm Chữa bệnh giáo dục lao động xã hội tỉnh Yên Bái
“Cho em gặp vợ một tí thôi!”
Thào A Hử đã nhiều lần nói vậy để xin cán bộ được gặp vợ. Trước đây, Hử có bao giờ quan tâm đến vợ vậy đâu. Thâm chí, “nó” sống hay nó chết thì mặc “nó”. Vì sao? Vì vợ Hử là Hờ Thị Dờ còn nghiện nặng hơn Hử. “Nó nghiện, nó chả quan tâm đến gì cả”. Rồi Hử bỏ đi. Hai vợ chồng chẳng ai quan tâm đến ai. Suốt thời gian dài hai đứa ở hai nơi. Đứa con mới vài tuổi chủ yếu ở với bà nội ở bản Mý Háng, xã Púng Luông, huyện Mù Cang Chải. Thào A Hử nghiện thuốc phiện nặng. Dờ thì mắc bệnh hen suyễn. Thấy người ta bảo dùng thuốc phiện chữa được bệnh, Dờ xin chồng thuốc. Ban đầu, uống vào Dờ thấy dễ chịu thật, rồi xin chồng tiếp. Thế rồi, Dờ mắc nghiện. Bệnh thì chả khỏi, chỉ thấy Dờ bị phụ thuộc vào thuốc ngày càng sâu.
Hử bị bắt khi đang dùng thuốc phiện ở xa nhà. Dờ ở nhà, không biết tin ấy. Mà Hử có đi xa lâu ngày thì cũng vậy. Lâu lắm rồi, “nó” có về nhà đâu. Dờ không quan tâm chồng mình được đưa đi đâu nên cũng chẳng đi thăm “nó” bao giờ. Dờ còn bận chìm đắm trong cơn nghiện và bệnh tật hành hạ. Thế rồi, cũng mấy tháng sau, Dờ bị đưa đi cai nghiện. Nơi Dờ đến là một vùng sông nước đẹp đến mê hồn. Thế mà Dờ đâu có quan tâm đến cảnh vật xung quanh. Bước chân lên đảo, Dờ giật mình khi nhìn thấy chồng. Chồng Dờ ở Khu B, Dờ ở Khu A, tại dãy phòng dành riêng cho học viên nữ cai nghiện. Ở nơi này, cái nghĩa vợ chồng tự dưng trỗi dậy. Hử được gặp vợ, động viên vợ vượt qua những ngày tháng cai nghiện để cùng về làm lại cuộc đời.
Cơn hen suyễn liên tục hành hạ, Dờ được chăm sóc một chế độ đặc biệt. Suốt thời gian ở Trung tâm, hầu như Dờ chỉ nằm trong nhà chứ không phải. đi lao động. Không thở được, cán bộ y tế phải cấp cứu, cho thở ôxy. Lo lắng bệnh tật, Dờ đâm ra căng thẳng, suy nghĩ tiêu cực. Cán bộ quản lý phải linh hoạt, cho Hử gặp để động viên vợ. Cách làm đó lại hóa hiệu nghiệm. Tinh thần của Dờ khá lên. Khi khỏe, Dờ có thể tự giặt giũ. Khi mệt, chồng Dờ lại đến chăm sóc, giặt giũ cho vợ. Họ đã lấy lại được tình cảm, thương yêu nhau như thuở ban đầu. Mỗi vợ chồng ở một khu, lâu lâu không được gặp nhau, Hử lại nhờ cán bộ chuyển giúp mì tôm, túi cháo ăn liền cho vợ. Nhớ và lo lắng cho vợ, Hử đề xuất với cán bộ quản lý: “Cho em gặp vợ để em động viên vợ tí. Em bảo nó cố gắng uống thuốc, khi về sẽ lấy lại nó”. Cán bộ Hiền xúc động nói: “Cũng không ngờ, tình cảm vợ chồng của họ lại gắn kết sau thời gian ở đây”.
Chúng tôi tìm Hờ Thị Dờ khi các học viên nữ khác đang tập trung trồng rau ở khoảnh vườn cạnh Khu nhà hành chính của Trung tâm. Dờ yếu ớt, ngồi giữa đống chăn ở góc phòng. Trông Dờ già sọm đi so với tuổi 41 của mình. Trước đây, khi mới vào Trung tâm, hỏi lý do hai vợ chồng không ở với nhau, Dờ bảo: “Không hợp”. Nhưng bây giờ thì khác, Dờ lại bảo: “Chỉ tức lên thì chồng em bỏ đi thôi. Khi nào về nhà lại ở cùng nhau”. Những lần được gần chồng, sự chăm sóc, quan tâm của chồng, Dờ thấy mềm lòng. Chồng Dờ cũng vậy. Dù theo quy định, họ không được ở bên nhau như những cặp vợ chồng thực thụ ngoài đời.
Chỉ hai năm ở nơi cai nghiện, tư tưởng của các học viên đã thay đổi rõ rệt. Họ lại có thêm kỹ năng lao động ở các lĩnh vực khác nhau. Anh Lê Công Huấn, Phó Giám đốc Trung tâm cho biết, họ sẽ có kiến thức cơ bản về trồng trọt, chăn nuôi, xây dựng hoặc may mặc… Thêm nữa, với hai vợ chồng Lý Thị Sầu, Sùng A Páo và Thào A Hử, Hờ Thị Dờ, nơi này còn mang ý nghĩa như một điểm gắn kết gia đình, giữ cho những đứa con của họ sẽ được sống trong mái nhà có đủ mẹ, cha.
Ở Trung tâm GDLĐXH có một mối tình đẹp như trong chuyện cổ tích giữa cô y tá và một học viên cai nghiện tại đây (năm 1992). Nữ y tá xinh đẹp Trương Thị Kim Hiền đã gắn bó với Trung tâm từ ngày đầu thành lập. Sống giữa những học viên cai nghiện, Hiền đã không còn mặc cảm về người nghiện gớm ghiếc hay khác người bình thường như nghe kể hay trong trí tưởng tượng của một cô gái mới 21 tuổi. Khi đã cắt cơn, họ cũng như bao người bình thường khác, chăm chỉ lao động, luôn ẩn chứa tâm tư và khát khao một cuộc sống bình dị, hạnh phúc. Đó không chỉ là ước mơ của người một thời đi lầm đường mà bất kỳ ai, kể cả Hiền lúc đó cũng mong cuộc sống ấy. Bởi vậy, cô gần gũi với các học viên, như một địa chỉ tin cậy để họ chia sẻ buồn vui.
Cũng vào thời gian đó, chị chú ý đến một thanh niên hiền lành, chăm chỉ lao động. Anh cũng để ý chị đã lâu mà không dám ngỏ lời vì còn một rào cản khó nói. Thế nhưng, cái rào cản vô hình đó đã không ngăn được tình yêu của đôi nam nữ. Hết thời gian anh ở Trung tâm, họ nên vợ nên chồng. Ngôi nhà của hại vợ chồng ở cách Trung tâm chừng 15 cây số. Hai đứa con lần lượt ra đời trong niềm hạnh phúc vô bờ. Để chị yên tâm công tác, anh phải chọn công việc làm gần nhà rồi nhận nhiệm vụ đưa đón con đi họa. Những ngày chị trực trong Trung tâm cũng thấp thỏm, lo lắng, nhưng rồi lại yên tâm khi 3 bố con ở nhà với nhau luôn ổn. Bây giờ, con lớn của chị đã theo học một trường Cao đẳng, đứa nhỏ cũng đã học lớp 4. Mối tình đơm hoa kết trái giữa lòng hồ Thác Bà đã có một kết quả thật đẹp.
Theo ANTD
Ảo tưởng ma túy của một vận động viên
Cô đã từng là một vận động viên sáng giá, cô đã giành Huy chương bạc tại giải Karatedo trẻ thế giới - cô đã từng được sống trong giây phút vinh quang tràn ngập những lời chúc mừng, nhưng cô đã "bập" vào ma túy. Tin vào sự thần diệu của nàng tiên nâu cô đã đánh mất quãng thời gian đẹp nhất của cuộc đời mình. Và bây giờ cô đang tập trung cai nghiện để làm lại cuộc đời. Đó là cách duy nhất, không còn cách nào khác là thức tỉnh và đứng dậy...
Vết trượt định mệnh
Sau 5 năm học võ, Nguyễn Hoàng Dung được mời vào đội tuyển Karatedo Thể Công và thường xuyên tập luyện xa nhà. Yêu thích võ từ khi còn nhỏ, Dung tập luyện rất hăng say. Còn nhớ khi đó chuẩn bị tranh giải vô địch thế giới tại Indonesia nên Dung và các đồng đội phải tập luyện suốt ngày đêm. Nhiều hôm căng thẳng, về đến phòng ngã lăn ra giường, mặc kệ mồ hôi vã ra như tắm.
Tập luyện vất vả, căng thẳng nên cứ có thời gian rỗi, Dung lại tập trung lũ bạn rủ nhau đi chơi. Và lần ấy, khi thấy cô mệt mỏi bước vào quán café, đứa bạn đưa cho cô gói bột màu trắng, hất hàm bảo "mày dùng cho đỡ mệt". Cô lắc đầu "điên à" rồi bỏ vào trong. Cô bạn không những không bỏ cuộc mà còn đế tiếp "mày tập luyện như thế, nếu không có sự hỗ trợ của cái này, khó mà giữ được sức đến ngày thi. Dùng đi, tao cam đoan mày sẽ không nghiện đâu". Sau câu nói của bạn, hình ảnh những buổi tập vất vả, những giây phút tưởng như gục xuống lại hiện về, Dung quay lại vớ lấy gói bột, hít lấy hít để.Qua vài trận nôn mật xanh mật vàng, Dung phát hiện mình khỏe hơn bình thường.
Trở lại sân tập sức dẻo dai hơn. Khi thấy thành tích của cô học trò xuất sắc bất ngờ, thầy cô và các bạn trong đội tuyển rất tự hào và có phần hy vọng. Dung lao theo nàng tiên nâu với ảo tưởng sẽ đạt thành tích cao cho giải đấu sắp tới. Và cuộc ra quân tại giải trẻ thế giới năm 2005 tổ chức ở Indonesia, Dung dành Huy chương bạc. Giây phút vinh quang đó khiến Dung càng thêm ảo tưởng về ma túy. Khi đứng trước rất nhiều nhà báo nước bạn, hai từ Việt Nam được xướng lên, huấn luyện viên và đồng đội có mặt hôm ấy rất tự hào, khiến Dung cảm thấy có điều gì đó thôi thúc mình. Mình phải chiến thắng, mình phải lặp lại những giây phút vinh quang này bằng mọi cách. Càng ngày, Dung càng tin vào sự thần diệu của nàng tiên nâu, rồi đến lúc nào cô bị phụ thuộc vào nó mà không hề hay biết.
Tình yêu dẫn vào con đường chết
Sau đó, Dung đã gặp người đàn ông của mình. Tưởng rằng đó là một tình yêu đẹp, nhưng người đàn ông của cô cũng chỉ là một con nghiện. "Lúc đó, tôi nghĩ mình là người hạnh phúc nhất trên đời với một tình yêu tuyệt diệu. Một người đàn ông hết mực yêu thương mình. Tôi không hề ý thức được, tình yêu ấy đang dẫn tôi vào con đường chết", Dung kể lại với giọng xót xa.
Nhưng sau cuộc tình ấy thì vết trượt ma túy đã khiến cô lún sâu hơn. Thời gian tập luyện thưa dần, những cuộc vui cùng bè bạn, người yêu kéo cô vào vòng xoáy thâu đêm chỉ có ma túy và những chất kích thích khác mà quên mất nhiệm vụ chính của mình ở đội tuyển. Lúc đó Trung tâm huấn luyện Thể thao Quốc gia bị quản lý rất chặt chẽ nên Dung luôn tìm đủ lý do để được về nhà gặp đám bạn và người yêu. Mỗi lần thấy con gái về trong tình trạng mệt mỏi (vì dùng thuốc) bố mẹ cứ nghĩ con gái vất vả tập luyện nên ra sức tẩm bổ cho cô.
Nhưng cuối cùng cái gì đến cũng phải đến, khi đang ngồi hít trong toilet thì mẹ Dung vô tình bước vào. Sau giây phút bàng hoàng, bà chỉ còn biết khóc. Nhưng những giọt nước mắt không thể kéo cô về thực tại. Và với sự cương quyết của gia đình, Dung chấp nhận xin ra khỏi đội tuyển và lên Ba Vì cai nghiện. Suốt thời gian cô ở trại, người yêu không một lần lên thăm, thậm chí không một lời hỏi thăm. Đau đớn, tiếc nuối và cả hờn giận, cô quyết tâm cai bằng được để trở về nhà. Được các bác sỹ, cán bộ quản lý ở trại cai nghiện giúp đỡ, cô cắt cơn nghiện nhanh chóng. Sau 9 tháng cai, lần kiểm tra cuối cùng Dung đã có thể tái hòa nhập cộng đồng. Và cô đã được trở về, nhưng
Vòng quay tội lỗi
Trở về nhà, mặc dù gia đình quản lý Dung rất nghiêm ngặt. Cấm cô tiếp xúc với bạn cũ. Nhưng điều đó là không đủ đối với một người đã từng dính vào ma túy. Không công ăn việc làm, suốt ngày lại bị quản lý chặt khiến cô rất bức bối. Trong những lần như thế, Dung lại nghĩ đến ma túy và muốn tìm đến nó. Sau gần một năm sống trong sự kiểm soát gắt gao của gia đình, không chịu nổi cô đơn, Dung trốn gia đình đi tìm mấy đứa bạn cũ. Và từ đó cô lại lao vào vòng xoáy tội lỗi, Dung lại bập vào thứ hàng trắng chết người ấy. Khi phát hiện con gái tái nghiện, mẹ Dung gục ngã hoàn toàn vì bà biết "với dân nghiện ma túy, cắt cơn nghiện thì dễ chứ tái nghiện rồi khó cai lắm". Dung cũng hiểu được điều đó, thương mẹ thương gia đình, nhưng những cơn đói thuốc đã lôi cô đi, mỗi khi trong cô nhen nhóm thức tỉnh, cô không thể vượt qua được chính mình, cô không chiến thắng được ma túy . Sau này, tôi hỏi Dung "đã biết sự nguy hiểm của ma túy sao vẫn cố mà bập vào". Dung cười, xót xa "chẳng nói trước được điều gì anh ạ vì đã nghiện một lần rồi, khi ngửi mùi nó, không cưỡng lại được đâu", nói rồi Dung nhìn ra xa, tiếc nuối về khoảng thời gian lầm lỡ.
Đứng dậy bước về phía trước
Vết trượt dài với những tháng ngày tội lỗi, có những lúc Dung cảm thấy cuộc đời này thật vô nghĩa. Chỉ có chơi bời và nghiện hút. Cuối cùng cô đã quyết tâm đứng dậy. Thương mẹ và cũng muốn làm lại cuộc đời. Đầu năm 2008, Dung tự nguyện xin lên Trung tâm chữa bệnh, giáo dục và Lao động tỉnh Hòa Bình để cai nghiện. Ngày cô đi, mẹ giận quá nên không nói một câu nào. Thương con gái, bố nắm tay an ủi "mẹ vì quá yêu con, quá tin con nên mới như vậy. Con hãy cố gắng cai nghiện để sớm trở về, làm lại cuộc đời". Dung gạt nước mắt bước lên xe, bỏ lại sau lưng quá khứ huy hoàng để bắt đầu một cuộc sống khác.
Đang từ một ngôi sao được nhiều người biết đến, Dung bước vào một thế giới khác, không tiếng vỗ tay, không một câu hỏi phỏng vấn, không một giây phút huy hoàng nào còn nữa. Bỗng dưng cô thấy thèm nghe một lời động viên trước mỗi trận đấu "cố gắng đạt thành tích cao nhé", thậm chí là một lời mắng mỏ của HLV mỗi khi cô không đạt thành tích như mong muốn... Những người bạn trong đội tuyển có lẽ mãi mãi chẳng bao giờ hiểu được vì sao Dung lại quyết định từ bỏ ước mơ khi nó bắt đầu chín.
Cô tránh mọi cuộc tiếp xúc với truyền thông để quá khứ huy hoàng được ngủ vùi trong ký ức. Dung bảo, những lúc vô tình xem chương trình thể thao, thấy những người bạn cũ bước lên đài vinh quang, toàn thân cô sởn gai ốc, lại tiếc nuối, xót xa. Nếu quay về 5 năm trước, có thể trong những gương mặt ấy, có cô đứng lẫn vào nhưng bây giờ là hiện thực.
Dung cũng nói rằng, nhiều khi đêm về, nghĩ đến mẹ là cô không thể chợp mắt. Cô sẽ nhớ mãi ánh mắt thất thần đau đớn của bà khi nhìn con vật vờ với cơn nghiện. Chính cô đã cướp đi những hạnh phúc tuổi già mà đáng ra bà phải có.
Hồi mới lên trại, sự mặc cảm về bản thân khiến cô luôn tự ti, không nói chuyện với bất kỳ người nào. Nhiều bận thèm ma túy, cô vật lộn khắp nhà, các thầy cô phải cho Dung uống những loại thuốc hỗ trợ như Bernil, Natrexone hay RVA...Sau đó kết hợp với các loại thuốc làm giảm sự thèm khát và phê của ma túy. Kéo dài mấy tháng như vậy, cuối cùng cô cũng dứt được cơn thuốc.
Rồi những khi rảnh rỗi, thầy Tuấn (cán bộ quản lý) lại gặp riêng và động viên và hỏi về những khát khao, mong ước trong tương lai của Dung. Những lúc Dung nói về khát vọng của mình, thầy lại phân tích, chia sẻ và động viên. Dung bảo rằng "lần nào nói chuyện với thầy, tôi cũng nhận thấy tình yêu thương mà thầy dành cho mình rất lớn. Từ đó, tôi tự tin hơn trong giao tiếp, tích cực hơn trong các hoạt động và luôn cố gắng để mỗi lần kiểm tra sức khỏe lại cho kết quả tốt. Dung nhìn thấy trong ánh mắt của mọi người sự tiếc nuối cho một cô gái với rất nhiều tài lẻ mà sớm sa chân vào con đường ma túy để hủy hoại cả một tương lai huy hoàng phía trước.
Khi ngồi nói chuyện với tôi về quá khứ lầm lạc và những ngày tháng sống ở Trung tâm chữa bệnh, giáo dục và lao động tỉnh Hòa Bình, tôi thấu Dung đã hiểu hơn về gia trị cuộc sống để biết yêu thương cuộc đời và quan tâm đến người khác. Dung khoe, bố cô mới lên thăm con gái. Thấy Dung chăm chú ngồi gấp hàng mã, ông mừng đến rơi nước mắt. Có nằm mơ ông cũng chẳng dám tin, đứa con gái ham chơi và khó bảo năm nào cũng có lúc ngoan ngoãn ngồi bên mớ giấy màu, tỉ mỉ cắt theo mẫu để ghép lại thành những sản phẩm đặc biệt như thế. Để an ủi bố, Dung hứa sẽ cố gắng năm sau ra trại, có thể áp dụng những công việc này để tái hòa nhập cộng đồng bởi tuổi cô không thể quay lại với môn thể thao yêu thích được nữa. Nghe lời tâm sự của Dung, bố cô gật đầu mỉm cười, một nụ cười mãn nguyện mà lâu lắm rồi cô mới được nhìn thấy trên gương mặt già nua của bố!
Và khi nhìn bố bước xa dần khu thăm học viên, Dung tự nói với mình "Bố ơi, ngày đó sẽ không còn xa nữa..."!
Theo ANTD