Những căn bệnh lạ nguy hiểm chỉ có ở Việt Nam
Nhiều người bỗng nhiên xuất hiện nốt mẩn đỏ, lòng bàn tay, chân bỗng dưng thô ráp, hay bàn chân chết khô, mốc đen và bốc mùi hôi tanh rất khó chịu… là những bệnh lạ vẫn chưa có lời giải thích nguyên do.
“Bệnh lạ” ở Quảng Ngãi
“Bệnh lạ” hay còn gọi là “hội chứng viêm dày sừng da bàn tay, bàn chân” thay tên gọi cũ là “bệnh viêm lòng bàn tay, bàn chân và có rối loạn chức năng gan” bùng phát ở Huyện Ba Tơ (Quãng Ngãi) làm nhiều người chết và nhiều người mắc bệnh đang chờ điều trị. Do là loại bệnh “lạ” nên quá trình chẩn đoán của ngành y tế khá khó khăn và phức tạp.
Tuy nhiên, theo nhiều người dân thì nguồn nước mà họ sử dụng bị “nhiễm độc” bởi thời triến tranh, Mỹ đã cho xây dựng một kho vũ khí tại đầu nguồn nước thuộc huyện Ba Tơ, kho vũ khí có chứa nhiều chất độc hóa học mà Mỹ đã thả xuống Việt Nam, khiến môi trường sống của họ bị nhiễm độc. Hiện tại ngành y tế đã lấy những mẫu đất, nước tại đây để kiểm tra và nguyên nhân ban đầu có thể là do môi trường sống.
Bệnh lạ tại Quảng Ngãi
Những người bị bệnh, tay chân bỗng nhiên nứt nẻ thô ráp, nhìn bên ngoài chỉ đơn giản là bệnh ngoài da, bôi thuốc mỡ bong da, bong vẩy là khỏi hoàn toàn. Tuy nhiên, điều đặc biệt những bệnh nhân này đều bị rối loạn chức năng gan có chỉ số men gan tăng, có bệnh nhân tăng 4-5 lần, nhưng cũng có bệnh nhân tăng tới 10-20 lần mức bình thường.
Hiện tại ngành y tế vẫn tiếp tục phân tích nguyên nhân và cách điều trị cho người dân Ba Tơ. Tính đến thời điểm hiện tại căn “bệnh lạ” này đã cướp đi 24 sinh mạng và 240 người đang mắc bệnh.
Bệnh “Trết” ở Nghệ An
Những bàn tay dị tật 6 ngón đã làm ảnh hưởng không nhỏ tới những người “mang bệnh”, họ không thể đeo bao tay để lao động, không được thi vào các trường quân sự và đi xuất khẩu lao động… Nhiều người bị bệnh mặc cảm với bản thân, xấu hổ với bạn bè.
Bệnh bàn tay 6 ngón xuất hiện nhiều ở xã Thanh Tùng, huyện Thanh Chương, Nghệ An. Người dân nơi đây quen gọi là bệnh “trết”. Thông thường người mang bệnh mọc thêm ngón tay thứ 6, hay các ngón tay dính liền với nhau bằng lớp màng như chân vịt. Những cục thịt thừa này sẽ phát triển theo tuổi đời, càng lớn lên nó càng to.
Hai cha con ở xã Thanh Tùng, Thanh Chương, Nghệ An đều mang dị tật giống nhau ở tay.
Người dân trong vùng cũng có những cách trị bệnh “dân gian” như khi còn nhỏ, lấy sợi chỉ buộc chặt vào ngón tay bị thừa, vài hôm sau ngón tay ấy sẽ tự “rụng” ra. Nhiều người vì sợ không theo cách chữa dân gian mà để nó phát triển tự nhiên và gặp nhiều khó khăn, mặc cảm trong cuộc sống.
Theo nhiều người thì đây là bệnh di truyền, nếu những người có mối quan hệ huyết thống sẽ di truyền lại cho đời sau. Tuy nhiên, căn “bệnh lạ” này xuất hiện duy nhất ở vùng Thanh Chương. Theo đại diện của Quỹ bảo trợ trẻ em tỉnh Nghệ An, ban đầu có thể là bệnh di truyền, tuy nhiên cũng có nhiều khả năng dẫn đến một “ căn bệnh”.
Video đang HOT
Bệnh “sung mọc” chi chít khắp người ở Hà Nam
Bệnh nhân “nhí” mắc phải căn bệnh này là cháu Phan Thị Lý 8 tuổi ở Hà Nam, khi sinh ra người cháu đã mọc lên những nốt đen như mụn nước, những nốt đó cứ lớn dần theo năm tháng. Những ụ này mọc quanh người, từ trên đầu đến lòng bàn chân. Khi mắc bệnh này bệnh nhân thường rất ngứa và gãi đến bật máu trên da.
Theo chuẩn đoán của một số bác sĩ ở nhiều bệnh viện thì em bị nhiễm bệnh sắc tố ngoài da và u sơ thần kinh toàn thân nhiễm sắc tố. Sau nhiều lần đi khám, gia đình em đều chỉ nhận được những cái lắc đầu vì các y bác sĩ vẫn chưa tìm ra phương pháp điều trị có hiệu quả đối với căn bệnh quái ác này.
Bà Đáng ở Lục Bình, Hà Nam
Có trường hợp khác bệnh nhân cũng “mọc sung” khắp cơ thể nhưng những ụ nhỏ không có màu đen, đó là trường hợp của bà Đáng ở Lục Bình, Hà Nam. Toàn thân bà nổi những khối u và cục to tròn mọc khắp cơ thể, khiến nhiều người thương tâm nhưng cũng có nhiều người cảm thấy rùng mình không dám nhìn.
Tuy nhiên bệnh của bà Đáng khác với bệnh của cháu Lý là sau khi bà dậy thì căn bệnh mới bắt đầu xuất hiện. Căn bệnh mà bà mắc phải có thể chữa trị khỏi nhờ phương pháp chữa bênh Đông y.
Bệnh bàn chân “chết khô” ở Lâm Đồng
Chị Ka Rưng bên người chồng đau đớn vì bệnh tật hành hạ.
Bệnh nhân thiếu may mắn mắc phải căn bệnh quái ác này là anh Cil Ha Toàn (40 tuổi), thường trú tại xã Đạ Đờn, huyện Lâm Hà (Lâm Đồng). Bàn chân của anh bị chết khô, mốc đen và bốc mùi hôi tanh rất khó chịu. Theo như vợ anh, ban đầu chỉ là những vết thâm tím, nhức buốt ở đầu các ngón chân nhưng do nhận thức về bệnh tật quá kém, hơn nữa gia đình lại không có tiền để đi bệnh viện khám và điều trị nên chỉ một thời gian sau cả 10 ngón chân anh Cil Ha Toàn bỗng nhiên bốc mùi hôi tanh và mốc đen.
Căn bệnh hành hạ Cil Ha Toàn khiến anh nhiều lần có ý muốn tự sát để không phải chịu cảnh đau đớn dày vò, thế nhưng vì thương vợ con anh cắn răng chịu đau và sống tiếp. Các bác sĩ chuẩn đoán anh Toàn bị hoại tử hai chân, nghi do tắc mạch ở cả hai chi, rất khó điều trị.
Còn rất nhiều những căn bệnh lạ, quái ác khác hiện diện trên khắp đất nước. Điểm chung của nhiều người mắc những căn bệnh quái ác này, họ đều là những người dân nghèo sống ở vùng nông thôn, cũng có thể vì môi trường sống, sinh hoạt kém “sạch sẽ” nên bị nhiễm bệnh, và có thể do di truyền… Một số căn bệnh này ở nước ta y học vẫn chưa có biện pháp trị liệu, người bệnh vẫn phải “sống chung với bệnh” với sự dằn vặt, đau đớn hàng ngày.
Theo Tri Thức
"Bản án" khắc nghiệt của những người từng mắc bệnh phong
Những người mắc bệnh phong, họ có một điểm chung là đều sống xa gia đình, xa người thân, có người còn quên cả lối về. Họ đều xem trại phong Ba Sao, huyện Kim Bảng, Hà Nam là gia đình, nơi đem đến cho họ niềm an ủi trong cuộc sống...
Tha hương tìm chốn dung thân
Những năm 50 - 60 của thế kỷ 20, căn bệnh phong (hủi) gây ra nỗi sợ kinh hoàng, gieo rắc chết chóc và nỗi đau li tán với nhiều gia đình. Đây đó vẫn còn những câu chuyện đau lòng, những hoàn cảnh éo le mà nguyên nhân cũng từ căn bệnh quái ác này. Những số phận không may mắc phải căn bệnh phong, họ phải đối diện với "bản án" khắc nghiệt, bị mọi người ruồng bỏ, xa lánh, họ gần như bị "tẩy chay" khỏi cuộc sống. Người mất bố mẹ, người mất con, tàn nhẫn hơn có người có gia đình nhưng không dám nhận, phải bỏ xứ mà đi biệt tích.
Ngày nay, những người mắc bệnh phong không còn bị kỳ thị , xa lánh, nhưng nỗi đau mà căn bệnh này gây ra vẫn còn quá lớn. Đến thăm trại phong Ba Sao, huyện Kim Bảng, tỉnh Hà Nam chúng tôi mới thấu hiểu được những cảnh đời không may mắc phải căn bệnh này. Họ, những con người đã giằng xé tâm can, chịu đựng đớn đau, dù có người đã được điều trị hết bệnh lý, nhưng nỗi đau về tâm hồn có lẽ khó nguôi ngoai.
Theo quốc lộ 21B, hướng Chi Nê - Hòa Bình, trại phong Ba Sao nằm cách thành phố Phủ Lý gần 20km, được thành lập vào năm 1968, nơi đây được chính những bệnh nhân lúc đầu vào xây dựng cơ sở. Chủ yếu họ là những bệnh nhân từ các tỉnh: Nghệ An, Ninh Bình, Bắc Ninh... tập trung về.
Trại phong Ba Sao hiện nay có hơn 80 người đang sống tại đây, đa phần họ đều là những người già cả, người ít nhất cũng hơn 60 tuổi, người nhiều tuổi nhất là cụ Nguyễn Thị Đinh (101 tuổi), tất cả họ gần như không nơi nương tựa. Có người gắn bó với trại phong ngay từ những ngày đầu, người ít nhất cũng gần 20 năm.
Nhiều bệnh nhân còn khỏe mạnh vẫn tiếp tục cuộc sống mưu sinh.
Bà Đinh Thị Hợi (SN 1934), quê ở huyện Xuân Trường, tỉnh Nam Định là một ví dụ điển hình, bà có lẽ là người hiểu rõ và gắn bó lâu nhất với trại phong Ba Sao. Bê bát cơm lên, đôi mắt nhìn về phía xa xăm, bà không giấu được cảm xúc khi kể về cuộc đời mình.
Năm 16 tuổi, bà Hợi không may mắc bệnh phong. Khi biết bà mắc bệnh, hàng xóm hắt hủi, xem bà như là "thần chết", họ cố gắng xa lánh, thậm chí xua đuổi bà đi nơi khác, gia đình cũng hờ hững, ít quan tâm đến bà. Từ đấy bà bỏ nhà ra đi, đầu tiên bà đến khu điều trị Suối Tép, Ninh Bình, đến năm 1968 bà chuyển về trại phong Ba Sao, Hà Nam. Từ đấy bà xem nơi này chính là nhà mình, những người cùng cảnh là anh em, họ hàng của mình. Cũng từ khi xa xứ, bà chưa một lần quay về, bà coi như mình đã chết.
Bà Hợi cho biết: "Lúc mới mắc bệnh, người ta xa lánh, không tiếp xúc, cứ thấy tôi là họ lại chạy mất, họ sợ tôi sẽ truyền bệnh cho họ. Nghĩ lại tội lắm chú ạ! Lúc đấy những người bị bệnh như chúng tôi, đến gia đình còn xa lánh, huống hồ người dưng".
Cũng như bà Hợi, bà Nguyễn Thị Bốn (SN 1944), quê ở Nam Định, bà bị bệnh phong rồi vào điều trị ở Suối Tép năm 1966, đến năm 1968 bà chuyển về trại phong Ba Sao. Nhưng may mắn hơn bà Hợi, bà Bốn còn có người thân đến thăm.
Cụ Nguyễn Thị Đinh, người cao tuổi nhất trong trại phong Ba Sao.
Hầu hết những người đến trại phong Ba Sao, người may mắn thì còn có người thân, có thể về thăm nhà vài ba hôm rồi lại đi, có người từ khi dứt áo ra đi chưa một lần về lại nơi chôn nhau cắt rốn. Theo những cán bộ ở trại phong Ba Sao thì có những bệnh nhân lúc vào điều trị không hề khai báo có người thân, nhưng đến lúc sắp mất, mới cho biết mình có người thân.
Bà Trần Thị Thỏa (89 tuổi), quê ở Hải Hậu, Nam Định cho biết: "Trước đây lúc còn khỏe mạnh tôi còn hay về quê, nhưng bây giờ già yếu rồi, gần 5 năm nay tôi chưa về lại, không biết bây giờ quê hương thay đổi ra sao. Nhiều lúc nhớ nhà lắm, nhưng tôi vẫn còn tốt số hơn nhiều người ở đây có nhà mà không về được".
Ánh sáng cuối con đường
Mặc dù các bệnh nhân đã điều trị dứt điểm được bệnh, nhưng những di chứng của bệnh phong rất nặng nề, hầu hết các bệnh nhân đều bị tàn tật vì bị cưa chân, cưa tay, cắt ngón... Một phần ba số bệnh nhân phải điều trị ở chế độ đặc biệt, hoàn toàn dựa vào sự chăm sóc của hộ lý. Đa phần những bệnh nhân lại không có nơi nương tựa, nên trại phong Ba Sao chính là nơi duy nhất mà họ có thể bấu víu.
Nhiều bệnh nhân không còn lành lặn, phải nhờ sống nhờ sự đùm bọc của các y bác sỹ và của các bệnh nhân khác.
Nhớ lại những ngày đầu mới vào trại phong, bà Vũ Thị Hiu (SN 1944), ở Tiên Lãng, Hải Phòng, vẫn chưa thể nào quên. Phải rời bỏ quê hương, gia đình khi mới đến tuổi trăng tròn, bà Hiu chỉ mong tìm cho mình một chốn nương thân.
Lúc mới vào trại phong Ba Sao, nơi đây chỉ là chốn hoang vu, hiu hắt, xung quanh là núi bao bọc. Chính vì không ai dám vào xây dựng cơ sở vật chất cho người bị bệnh phong nên ban giám đốc phải vận động chính những bệnh nhân xây dựng cơ sở vật chất, ai khỏe làm việc lớn, ai yếu làm việc nhỏ.
Cứ thể, từ việc nhỏ nhặt rồi đến việc lớn, trại phong được dựng nên bởi chính những người có khát vọng sống, khát vọng được thể hiện bản thân. Chính từ nơi này, những bệnh nhân tìm được sự đồng cảm, sự chân thành. Họ bấu víu vào nhau mà sống, cứ thế dần trở thành thân thích rồi đùm bọc, chia sẻ với nhau.
Trại phong Ba Sao rộng 86 ha, chủ yếu là đất đồi núi, vì vậy để tạo điều kiện cho các bệnh nhân, trung tâm để cho các bệnh nhân khỏe mạnh có thể trồng trọt, tăng gia sản xuất, cải thiện chất lượng cuộc sống.
Nhiều người day dứt chưa một lần được về thăm quê.
Có những bệnh nhân chân tay gần như bị cụt hết đi lại còn gặp vô vàn khó khăn, ngoài sự chăm sóc, quan tâm của đội ngũ y bác sỹ, còn phải là sự đùm bọc lẫn nhau của chính các bệnh nhân, họ san sẻ với nhau từng miếng cơm, manh áo.
Gần được 50 năm thành lập, nhưng những bệnh nhân ở đây khi mất đi, người may mắn thì được người nhà mang về lo hậu sự, còn không thì xem nơi đây chính là nơi an nghỉ cuối cùng. Nhưng số người được mang về nhà cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Có bệnh nhân có người thân thích, có quê hương, có tổ tiên nhưng họ vẫn muốn xem trại phong Ba Sao là nơi yên nghỉ của chính mình. Nơi đây với họ không chỉ là nơi điều trị, nơi đây còn cho họ cuộc sống, cho họ tìm thấy tình thương...
Đức Văn
Theo dantri
Mắc bệnh lạ, chàng sinh viên quanh năm chỉ... húp cháo thay cơm Hơn 12 năm qua, căn bệnh lở loét ở miệng cứ hành hạ Khiêm đến thấu ruột, thấu gan. Lòng đau quặn thắt, em nấc nghẹn: "Anh ơi! anh xem có cách mô cứu lấy em với...". Nghe lời kêu cứu tội nghiệp ấy, ai chứng kiến hẳn cũng không cầm nỗi nước mắt. Chàng sinh viên đáng thương đó là Phạm Xuân...