Những bị can không… cô độc
“Lớp” mà Thượng úy Kiều Thị Thu Phương, quản giáo Trại tạm giam số 1, CA TP Hà Nội, quản lý có 65 “học trò” nữ. Họ đều là những bị can lần đầu vào trại.
Cô Phương kể, “học trò” nhỏ tuổi nhất là 18, “ già làng” gần 70 họ mang thân phận bị can nhưng không phải ai cũng xấu…
“Kiều nữ” trẻ nhất!
Nhắc tới cô “học trò” nhỏ nhất, ánh mắt cô Phương đượm buồn. Như lời nữ quản giáo, Võ Thị Vinh, 18 tuổi, quê Nghệ An, nom xinh gái. Sinh ra ở mảnh đất miền Trung nắng gió nhưng Vinh có nước da trắng trẻo. Cả nhà trông vào ruộng vườn nhưng Vinh không phải đụng chân tay. Trong 5 người con, bố mẹ cưng Vinh hơn cả vì Vinh “ngu ngơ”. Khi Vinh ngỏ ý muốn ra Hà Nội tìm việc, gia đình không ai đồng ý nhưng họ không giữ được chân con gái.
17 tuổi, Vinh theo bạn thuê nhà ở quận Ba Đình, Hà Nội và học nghề ở một tiệm cắt tóc, gội đầu. Chậm chạp nhưng Vinh được tiếng chịu khó nên được chủ tiệm thương. Nếu cứ thế mà sống, cuộc đời Vinh đã sáng sủa. Nhưng từ buổi tối ấy, cái đêm Vinh cùng 4 người bạn đi hát tại một quán karaoke trên phố Cát Linh, quận Ba Đình, Hà Nội, số phận của cô gái này rẽ sang lối bất hạnh. Chỉ vài câu nói qua lại, nhóm hát của Vinh xô xát với tốp khách phòng bên. Vinh đã “chỉ điểm” để người trong hội “xử” đối thủ. Dạy quá tay, bạn của Vinh tước đi mạng sống một “thượng đế” của quán.
Những bị can không đơn độc
Vinh nói, khi biết người lạ mất mạng, Vinh hoảng hốt. Lúc đưa tay hướng về người đàn ông ấy, Vinh không lường được hậu quả lại nghiêm trọng đến thế. Tháng 4/2010, Vinh bị bắt tạm giam về hành vi cố ý gây thương tích. Vinh khai, có tiền sử bệnh tâm thần nên được tại ngoại. Tháng 5/2012, cơ quan giám định kết luận, Vinh bị tâm thần nhưng khi phạm tội vẫn nhận thức đầy đủ. Do đó, Vinh bị bắt tạm giam lại với tội danh thay đổi từ “Cố ý gây thương tích” sang “Giết người”.
Cô Phương kể, ngày nhập trại, Vinh khóc ròng, la hét. Mất vài ngày đầu, cô gái này không thiết ăn, còn nói cười suốt ngày. Nữ Thượng úy này những tưởng Vinh bị “sốc” mà mất khôn. Một tuần sau Vinh vẫn vậy, lúc tỉnh, lúc “dại”. “Học trò” bất thường, cô Phương đã tách Vinh ở buồng riêng (có 2 người). Mỗi ngày, cô giáo không bỏ sót từng cử chỉ của “trò nhỏ”, lặng lẽ quan sát. Chờ lúc Vinh tỉnh táo, nữ quản giáo gần gũi chuyện trò. Nghe chuyện của Vinh, cô Phương phân tích để bị can hiểu được sự khoan hồng của pháp luật nếu Vinh thành khẩn, hối hận. Cô phân tích, Vinh đỡ “hốt” cô gái này ngộ ra và bớt “phá phách”. Thấy tinh thần “học trò” ổn định, cô Phương để Vinh sinh hoạt cùng phòng đông người. “Vinh nhận thức hạn chế nên vô tình tiếp tay cho kẻ xấu.
Tôi thấy cô gái này đáng trách nhưng cũng thật thương. Suốt thời gian Vinh bị tạm giam, bố mẹ chưa một lần tiếp tế. Chỉ có duy nhất người chị gái làm “ô sin” ở Hà Nội thi thoảng gửi quà” – cô Phương chia sẻ. “Đàn chị” cùng buồng được thăm nom chu đáo khiến Vinh càng tổn thương. Hiểu lòng cô “học trò” nhỏ, quản giáo Phương lúc “giúi” kem đánh răng, khăn mặt, lúc gói bánh. Trong lúc trống trải, lo lắng nhất nhận được sự động viên của cô, Vinh thấy ấm lòng. Bị can này đã “lên dây cót”, chờ đợi phiên tòa xét xử mình vào ngày 24/10/2012. Cô Phương hy vọng, với sự thay đổi trong nhận thức, Vinh sẽ thành khẩn để tòa cho hưởng mức án thấp nhất.
Bị can mạnh miệng nhất phòng!
Trong lớp của cô Phương, Nguyễn Thị Mây, SN 1963, trú tại huyện Phú Xuyên, Hà Nội, được “phong” là lắm lời nhất. Mây là bị can trong vụ án chống người thi hành công vụ ở thôn Tư Sản, xã Phúc Túc, huyện Phú Xuyên, Hà Nội. Trước Tết âm lịch 2012, Mây bị bắt cùng một người khác. Cũng như Vinh, Mây chẳng được người thân ngó ngàng suốt thời gian tạm giam. Kể về hoàn cảnh của Mây, cô Phương nói, cuộc đời của bị can này lắm truân chuyên. Mây bị lợi dụng, bị lôi kéo cũng vì không được ăn học như người ta.
Cuộc hôn nhân của Mây đứt gánh giữa đường vì người chồng đột ngột bỏ mẹ con Mây ra đi. Chồng mất, suốt 10 năm qua, Mây ở vậy nuôi con. Trông cậy nhiều ở thằng con duy nhất nhưng Mây hụt hẫng vì nó “bập” vào ma túy năm 12 tuổi. Bố mất, mẹ mải miết với cuộc mưu sinh, thằng con thấy bơ vơ.
Video đang HOT
Nó theo đám bạn xấu đi “dạt” rồi sinh hư. Nói nặng, nói nhẹ nhưng con vẫn “chứng nào, tật ấy”, Mây bất lực. Cách đây 6 năm, hay tin con nhiễm HIV, Mây chết lặng. Là hộ nghèo trong xã, Mây chẳng có tiền đưa con đi chữa chạy. Chán cảnh nhà, cảnh mình, cũng từ đó, con trai Mây bỏ nhà đi biền biệt. Ngay cả khi mẹ vướng vào vụ án này, bị bắt tạm giam, nó cũng không hay biết.
Một mình vò võ, nghĩ đời mình không còn gì để mất, Mây tỏ ra bất cần. Ngày vào trại, người phụ nữ này la ó, khóc thét để gây “nhiễu”. Càng răn, Mây càng lớn giọng. Cán bộ quản giáo đã phải phạt “học trò” nổi loạn này bằng 5 ngày tạm giam riêng. Khi Mây “mệt lả” vì gào thét, cô Phương mới gần gũi, hỏi han. Tỏ tường cảnh nhà éo le của bị can, nữ Thượng úy rất thông cảm.
- Cô Phương: Chị còn muốn gặp con không?
- Mây: Đó là nguyên vọng duy nhất của tôi!
Đánh vào tâm lý, cô Phương đã thức tỉnh tình yêu, trách nhiệm của người mẹ trong Mây. Được “cô giáo” khuyên giải, Mây bớt tiêu cực. Bị can nung nấu, phải thay đổi nếp nghĩ, hợp tác với CQĐT để được hưởng đặc ân, sớm trở về tìm con. Ngày Mây bị TAND huyên Phú Xuyên xử, cô Phương vẫn dõi theo “học trò” của mình. Nữ quản giáo này mừng ra mặt khi nhận được tin, Mây được tòa cho hưởng 18 tháng tù treo. Trước khi rời trại tạm giam số 1, Mây trải lòng khiến cô Phương không giấu được nuối tiếc: “Cả đời tôi chưa bước ra khỏi lũy tre làng mà giờ phải ở chốn này và phải đối mặt với án tù. Cay đắng quá!”
Theo 24h
Lời ru buồn ở bản "gà trống nuôi con"
Ở xã Cốc Mỳ (Bát Xát, Lào Cai) đang phải đối mặt với một bài toán khó khăn mà chưa ai tìm ra lời giải. Đã 5 năm nay hàng chục phụ nữ đột ngột vượt biên mà không rõ nguyên nhân. Nhưng vượt lên trên nó là những hậu quả khôn lường mà ít ai có thể ngờ tới. Chồng thiếu vợ, chán đời sa đà vào rượu, tệ nạn xã hội. Con vắng mẹ, sẽ có một tuổi thơ thiếu thốn, rồi biết bao hiểm họa rình rập.
Gà trống nuôi con
Biết chúng tôi tìm hiểu về hiện tượng phụ nữ bỗng nhiên bỏ nhà qua biên giới ông Nguyễn Trọng Quốc (Phó Chủ tịch UBND xã Cốc Mỳ) chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm: "Chúng tôi gần như bất lực! Chẳng biết làm cách nào để ngăn chặn tình trạng này nữa".
Đã 5 năm nay chính quyền địa phương xã Cốc Mỳ vẫn chưa có lời giải cho bài toán đó. Họ đành bất lực, xót xa nhìn những đứa trẻ mất mẹ, người chồng mất vợ. Quả thực đến Cốc Mỳ những ngày này ít ai cầm được nước mắt khi phải nghe, chứng kiến những câu chuyện buồn của các gia đình "què cụt".
Những ngôi nhà của đồng bào Mông nằm chon von, đơn độc trên tận núi cao. Chẳng biết có phải vì những trận mưa dài ngày mà những ngôi nhà đó trở nên xiêu vẹo tồi tàn. Hay vì nó thiếu đi hơi ấm của người phụ nữ? Ở đó chỉ còn những người đàn ông mất vợ, những đứa trẻ bơ vơ đến tội nghiệp.
Vượt qua con đường đất đỏ lầy lội, rồi men theo dòng sông Hồng ngầu đỏ chúng tôi đến gia đình anh Sùng Anh Sanh. Anh được mệnh danh là người đàn ông "khổ sớm". So với ở đây gia đình anh Sanh thuộc dạng khá khẩm bởi anh còn khỏe, còn làm được ra tiền. Nhưng hàng ngày anh phải chịu nỗi đau khi người vợ (chị Vàng Thị Mái) bỏ anh và các con đi mà chẳng nói một lời.
Anh Sùng A Sanh cùng đứa con út
Anh kể: "Vào tháng 6 năm 2011 khi đi làm về đã không thấy vợ ở nhà. Hỏi các con cũng không đứa nào biết. Em đi tìm mãi, đi lên tận thành phố cũng không thấy. Chắc là sang bên kia với người ta rồi!". Vậy là người phụ nữ cả đời không ra khỏi bản đó đã nghe theo những lời dụ dỗ ngon ngọt rằng: Sang bên kia sẽ có nhiều tiền, không khổ. Lòng tham, sự tò mò đã thúc giục người đàn bà đó lặng lẽ bỏ đi. Chị đâu biết rằng chỉ bước qua vạch biên giới thôi là sẽ chẳng còn cơ hội trở về? Chị đâu biết rằng bên chị không chỉ có chồng mà còn 3 đứa con nhỏ. Tìm mãi không được, anh Sanh buộc phải đối diện với sự thực nghiệt ngã. Anh kể: "Chúng nó còn bé quá. Đứa lớn mới được 5 tuổi, đứa nhỏ nhất mới được 2 tuổi. Chẳng bao giờ đánh đập mẹ nó, cuộc sống cũng không quá khổ sở nhưng tự nhiên cô ấy bỏ đi".
Thế rồi người đàn ông vụng về đó tất bật lo cho đứa lớn ăn, rồi đứa bé khóc. Đau đớn nhất là đêm nào anh cũng phải trả lời những câu hỏi mà đến bản thân cũng không biết tại sao: Mẹ đi đâu rồi? Mẹ bỏ chúng con rồi à? Mẹ không thương chúng con nữa hả bố? Anh chỉ còn biết khóc mà trả lời con: Mẹ đi xa kiếm tiền nuôi các con mà! Khi các con ngủ say anh lại lủi thủi ra bờ sông cùng chai rượu nhìn sang biên giới tự hỏi: "Sao em lại bỏ các con đi thế?'. Ôm ba đứa con nhỏ, người đàn ông vạm vỡ không cầm được nước mắt: "Từ ngày vợ nó bỏ đi chẳng điện thoại gì về cả. Chắc là sống ở đó sung sướng lắm nên không nhớ các con".
Theo anh Sanh tại địa bàn xã Cốc Mỳ đang có 1 đối tượng chuyên dùng những lời ngon ngọt để dụ dỗ những phụ nữ nhẹ dạ cả tin. Có đôi lần chứng kiến tận mắt chúng đưa phụ nữ sang biên giới cũng không dám nói ra vì sợ trả thù.
Anh Sanh chia sẻ: "Có lần tôi nhìn thấy hắn chở 2 cô gái sang biên giới. Nghe đâu các phụ nữ cũng có giá cả đàng hoàng. Những phụ nữ tuổi từ 15 đến 20 bán được với giá 6 vạn nhân dân tệ, tương đương 180 triệu đồng Việt Nam. Còn những phụ nữ từ 25 đến 30 tuổi với giá khoảng 3 vạn nhân dân tệ. Có biết chúng tôi cũng chẳng dám báo bộ đội biên phòng đâu. Nó mà biết ai báo sẽ về trả thù bằng cách bắt vợ của người đó sang biên giới".
Câu chuyện của anh Sanh chỉ là một trong những cậu chuyện buồn ở xã Cốc Mỳ này. Vợ ông Giàng A Páo bỏ nhà đi lại trong một hoàn cảnh khác. Năm 2009 vợ ông theo người quen sang Trung Quốc làm ăn, cũng chỉ với mục đích kiếm thêm chút ít rồi trở lại quê hương tính chuyện vợ con cho thằng lớn. Nhưng cái lần tiễn vợ qua biên giới cũng là lần cuối ông nhìn thấy vợ.
Đã 3 năm rồi chẳng một cú điện thoại, chẳng một lá thư. "Nhiều khi buồn muốn chết đi cho xong, rồi có lúc chán nản muốn bỏ đi khỏi đây. Nhưng 4 đứa con ai sẽ nuôi chúng khi đang ở tuổi ăn tuổi học". 4 năm xa vợ, 4 năm ông chịu bao cực nhọc, vất vả khuôn mặt của người đàn ông hơn 60 tuổi kia trở nên già, khắc khổ hơn. Với ông sự ra đi của vợ như nhát dao đâm vào lồng ngực. Nhiều khi ông đã tìm đến rượu, tìm đến cảm giác ảo để quên đi hiện thực đau lòng này.
Đâu chỉ có ông Páo tìm đến rượu, còn ông Lủ cũng ngày ngày ngập ngụa vào men say. Đang đắm trong cơn say nhưng khi nhắc đến vợ, mẹ của 7 đứa con ông Lủ như bừng tỉnh. Ông đau đớn trước hiện thực mà bấy lâu ông muốn quên đi. "Khoảng mồng 9 tết, tôi vừa uống rượu nhà bạn về, mở cửa nhà thì không thấy vợ đâu. Lao vào buồng thì đã không còn quần áo, tư trang của vợ nữa. Lúc đó ở xã này nhiều phụ nữ bỏ đi lắm. Tôi đã linh tính điều chẳng lành!". Tránh đi ánh mắt buồn, ngấn nước ông Lủ nhìn đi rồi cầm chai rượu ngửa cổ tu ừng ực.
Hiểm họa cho những đứa trẻ
Suốt một quãng đường vào xã Cốc Mỳ, chúng tôi gần như không được nghe những tiềng cười đùa của con trẻ. Thỉnh thoảng lại bắt gặp đám trẻ con lông nhông, trần như nhộng hoảng sợ khi thấy người lạ. Chị Lý Thị Hoa (Hội trưởng Hội Phụ nữ xã Cốc Mỳ) nói: "Chúng nó sợ đấy, những đứa trẻ thiếu mẹ ám ảnh người lạ lắm. Chúng nghĩ người lạ chính là những người đến bắt mẹ chúng đi khỏi bản".
Nằm chênh vênh trên mép sông Hồng, ngôi nhà mới của anh Giàng A Cơ đang được bà con hàng xóm cất giúp. Anh Cơ đang nuôi nấng một đứa cháu mà chính người chị gái mình bỏ rơi sang Trung Quốc. Cách đây 3 năm, chỉ trong chớp mắt cháu Thào mất đi người cha. Cái chết của anh quá đỗi đột ngột mà nguyên nhân được người ta đồn là do sốc ma túy. Thế rồi 1 năm sau không chịu được cảnh cô đơn, cơ cực mẹ em cũng theo người ta qua biên giới. Hai anh em vất vưởng, chỉ còn biết nương tựa vào ông bà nội. Nhưng rồi sức già cũng không cáng nổi Thào nữa. Em được ông bà mang về ngoại với lời gửi gắm: "Nhờ mọi người nuôi giúp 1 đứa. Sức chúng tôi già chỉ cáng được 1 đứa thôi".
Cậu của Thào chỉ biết nhìn cháu ngày một mòn mỏi vì HIV
Ông bà ngoại cũng không còn, tất cả lại đổ vào đầu người cậu, anh Cơ tâm sự: "Cũng chẳng còn cách nào khác là chăm sóc nó như con mình. Dù sao cũng là ruột thịt của nhà mình mà. Nhiều lúc cũng thương thằng bé nhưng chẳng biết động viên thế nào. Từ ngày mẹ nó bỏ đi nó như bị thần kinh, cứ ngơ ngẩn cả ngày, ai hỏi cũng chỉ cười".
Chúng tôi và cả chị Hoa không khỏi giật mình khi biết tin cháu Thào nhiễm HIV. Ngồi lặng lẽ nơi góc nhà, Thào thỉnh thoảng lại đưa ánh mắt buồn về phía chúng tôi. Hỏi em có nhớ mẹ không em chỉ cười rồi lại lặng lẽ nhìn về phía bờ sông. Hàng ngày em phải chịu đựng đau đớn do căn bệnh thế kỷ hành hạ, rồi cả nỗi nhớ mẹ, nhớ cha. Nhìn khôn mặt ngây thơ, đang lở loét vì HIV ít người cầm nổi nước mắt. Anh Giàng A Cơ mới ngoài 20 tuổi nhưng đã có vợ và con. Anh còn quá trẻ để lo cho một gia đình và cả đứa cháu mang trong mình trọng bệnh.
Với giọng bình thản anh Cơ nói: "Nó bị si đa đấy, năm ngoái người ta cho đi thử máu rồi. Lâu lắm không lấy thuốc ở trạm y tế. Tôi bận lắm không có thời gian lấy thuốc cho nó uống đâu. Mà nó cũng khỏe chẳng mấy khi ốm đau, chỉ sốt nhẹ rồi lại khỏi. Chỉ nhớ là khi nó bị chảy máu là không được động vào thôi".
Bản Trang là bản khá xa trung tâm xã, đến được bản này chúng tôi phải vượt qua những con dốc lởm chởm đá. Mẹ bỏ đi, ngôi nhà rách nát, tiều tụy càng thêm lạnh lẽo. Giàng Thị Chư còn nhớ như in cái ngày mẹ mình bỗng nhiên mất tích. Năm năm về trước, vào cái ngày đầu xuân ấm áp, chị Lò Thị Chừ (mẹ Chư) dứt áo bỏ lại 5 đứa con nheo nhóc cho chồng.
Mỗi đêm về, 6 bố con lại ôm nhau chống lại cái lạnh cắt da của miền sơn cước. Những lúc như thế Chư lại càng thấm thía cảnh thiếu vắng tình yêu thương của mẹ. Thế rồi bố chán đời, bỏ bê công việc ruộng nương suốt ngày vùi đầu vào rượu. Bố bỏ mặc chị em Chư như con chó con gà trong vườn.
5 đứa nhỏ cứ thế sống, sống lăn lóc như củ khoai củ sắn. Thế là Giàng Thị Chư phải bỏ dở việc học để lo cho các em. Sáng địu đứa em nhỏ mới hơn 6 tháng tuổi lên nương, tối về lại lo cơm nước cho cả nhà. Chư lại khóc: "Ngày nào các em cũng hỏi mẹ đi đâu, em chỉ biết bảo mẹ đi chưa về. Mẹ về sẽ mua quần áo và bánh kẹo cho chúng mày".
Mặt trời đã lặn sau núi, phía đằng Đông cơn mưa lại ùn ùn kéo đến. Xã Cốc Mỳ lại chìm trong bóng đêm, lại lay lắt bởi những trận mưa rừng dai dẳng. Liệu những đứa nhỏ không mẹ kia sẽ sống tiếp những ngày còn lại ra sao? Biết bao hiểm họa còn đang rình rập chúng khi bài toán vượt biên của xã Cốc Mỳ còn chưa có lời giải.
Bà Lý Thị Hoa, Hội trưởng Hội Phụ nữ xã Cốc Mỳ cho biết:
Hiện tượng phụ nữ bỏ sang Trung Quốc xảy ra được khoảng 5 năm rồi. Tổng số người bỏ đi tính đến thời điểm này là 38 trường hợp. Riêng từ đầu năm 2012 đã có tới 8 phụ nữ bỏ đi. Điều đáng nói là từ năm 2011 đến nay có tới 28 trường hợp phụ nữ bỏ đi và có dắt theo 4 bé gái. Động cơ bỏ đi của các chị em chủ yếu là đi kiếm tiền. Các đối tượng lợi dụng sự nhẹ dạ cả tin, lòng tham của phụ nữ ở đây nên đã lôi kéo. Vấn đề nhức nhối nhất là khi các chị em bỏ đi sẽ bỏ lại con nhỏ.
Nhiều ông chồng chán nản nảy sinh rượu chè vô tình đẩy những em nhỏ vào những hoàn cảnh cực kỳ báo động. Hội phụ nữ cũng đã kết hợp với các ban ngành có chính sách thăm hỏi, động viên và hỗ trợ những gia đình khó khăn. Hàng năm những dịp lễ tết thường xuyên tặng qua cho những em nhỏ thiếu mẹ, có hoàn cảnh khó khăn. Xã đã trợ cấp 15 kg gạo/khẩu/tháng cho những gia đình khó khăn.
Ông Nguyễn Trọng Quốc, Phó Chủ tịch UBND xã Cốc Mỳ chia sẻ:
Thực ra phụ nữ trong xã đột ngột bỏ đi cũng chưa xác định được chính xác nguyên nhân. Vì có nhiều trường hợp bỏ đi hoàn cảnh gia đình cũng rất khá giả. Những phụ nữ bỏ đi tập trung nhiều ở Tân Giang, Sơn Hà, Tả Lìn, Tả Suối Câu, Phin Than. Xã đã tổ chức nhiều hình thức tuyên truyền nhưng vẫn chưa hiệu quả. Nguyên nhân chính vẫn là do trình độ học vẫn của người dân thấp. Ở đây tập trung chủ yếu là người dân tộc Mông nên rất khó khăn vì dân trí rất thấp, đa số không biết chữ. Lực lượng Công an xã đã phối hợp với bộ đội Biên phòng liên tục tuần tra.
Theo 24h
Sống mòn ở vùng đất chết Hai năm qua, xã Noong Hẻo, huyện Sìn Hồ - Lai Châu đã có hơn 40 người chết và hiện có gần 500 người đang nghiện ma túy, bị "ết" (HIV/AIDS). Vàng, ma túy, HIV đã tàn phá và biến quê nghèo này trở thành vùng đất chết Mặt trời chưa ló dạng. Phó Bí thư Đảng ủy xã Noong Hẻo, anh Lù...