Nhức hết óc vì 27 tuổi đã bị coi là quả bom nổ chậm
27 tuổi mà chưa kết hôn khiến tôi luôn phải nghe quá nhiều lời bàn tán về gái ế. Điều này khiến tôi vô cùng bức xúc, bực bội. Việc kết hôn phải tùy duyên chứ có phải muốn lấy chồng là lấy được ngay đâu.
Tôi không phải kiểu người xuề xòa, muốn lấy chồng cho có. Tôi muốn một khi xác định hôn nhân là phải có tình cảm, có sự chung thủy mới đạt được hạnh phúc yên ấm. Chứ không phải cứ lấy cho xong, sau đó bất hòa thì giải quyết bằng việc ly hôn.
Nhưng tôi cũng không biết tại sao mình lại rơi vào tình cảnh như thế này. Ngoại hình của tôi không xấu, cũng có chút dễ thương hấp dẫn. Công việc ổn định, lương lậu khá. Gia đình cũng thuộc thành phần khá giả, bố mẹ đều là công nhân viên chức.
Từ lúc học cấp 3 tôi đã có rất nhiều người theo đuổi. Lúc đó vì bị bố mẹ cấm đoán yêu đương và cũng muốn chú tâm học để đỗ đại học nên tôi không nhận lời ai. Cuộc sống đại học cũng rất vui vẻ, lúc này tôi có yêu một cậu bạn cùng lớp. Hai đứa thỉnh thoảng đi phượt với nhau, nhưng đi chơi thì còn được, chứ cứ bình thường ở cạnh nhau, chúng tôi thường xảy ra mâu thuẫn. Nhiều lần cãi cọ quá nên tôi chán nản, đề nghị chia tay. Sau đó tôi tốt nghiệp đại học.
Ra trường cũng có quen một anh làm nghề bác sĩ, yêu đương được 1 thời gian thì phát hiện anh ta có quá nhiều tính mà tôi không thích nghi được. Chẳng hạn anh ta sạch sẽ ở mức độ không giống người thường. Đi ăn nhà hàng còn đòi nước nóng tráng bát tại chỗ, đi chơi thì chê hết chỗ này đến chỗ nọ không hợp vệ sinh… Không cho tôi để móng tay dài, không cho mặc váy ngắn… Khiến tôi có cảm giác anh ta giống người giám sát tôi hơn là bạn trai. Vì thế chúng tôi chia tay.
Đồng nghiệp thì tỏ vẻ thương hại tôi, ra sức giới thiệu người quen, bạn bè, anh em cho tôi (Ảnh minh họa)
Năm 25 tuổi tôi nhận ra, quanh mình bắt đầu thiếu vắng những chàng trai có thể yêu đương được. Phần đông đồng nghiệp là những ông già bụng bự hoặc tụi thanh niên choai choai, không một ai đủ tiêu chuẩn để thành bạn trai tôi. Mà tiêu chuẩn của tôi có cao lắm đâu, chỉ cần ngoại hình ổn, nghề nghiệp tốt, có nhà nội thành, có xe là được.
26 tuổi, có một anh chàng theo đuổi tôi. Anh ta thường gửi điện hoa cho tôi khiến tôi rất mát mặt trước đồng nghiệp. Những ngày lễ thì quà đầy túi. Mặc dù không thích ngoại hình của anh ta lắm, càng không thích công việc hiện tại của anh ta. Nhưng anh ta rất biết cách chăm sóc và làm tôi vui, vì thế tôi tạm chấp nhận cho anh ta chức “bạn trai”.
Video đang HOT
Tôi vẫn luôn có ý định nếu sau này gặp người khác tốt hơn sẽ bỏ rơi anh ta. Nhưng ý định đó chưa kịp thực hiện thì anh ta đã bỏ rơi tôi trước để cưới một người phụ nữ khác hơn anh ta 1 tuổi, một người phụ nữ vừa già lại vừa xấu. Ngày anh ta cưới, tôi trang điểm thật đẹp, đến nhằm mục đích mỉa mai hơn là thật tâm chúc mừng hạnh phúc.
27 tuổi, tôi chưa buồn vì không có bạn trai thì những người xung quanh đã lo lắng giùm tôi. Họ trở nên lắm mồm và hay để ý. Đồng nghiệp thì tỏ vẻ thương hại tôi, ra sức giới thiệu người quen, bạn bè, anh em cho tôi. Đi đâu cũng gọi tôi đi cùng như thể sợ tôi tổn thương. Thậm chí trong cuộc nói chuyện cũng tránh “buôn dưa lê” về những vấn đề nhạy cảm như “ế”, “già”. Có lần họ nói xong còn quay ra nhìn tôi rồi nói “Chị không có ý gì đâu, không phải nói em đâu”.
Độc thân vui vẻ thì sao không độc thân cho thích (Ảnh minh họa)
Ấy là chưa kể mẹ tôi, suốt ngày than thở bạn bè của bà có cháu ngoại trong khi mẹ tôi vẫn đang phí cơm nuôi tôi. Thực tế thì tôi đã không “ăn bám” cách đây 5 năm rồi. Rồi thì ca cẩm tôi con gái ngủ nướng, lười nấu ăn, không ai chịu rước. Và đủ thứ tính xấu của tôi (mà chính tôi cũng không biết) được bà lôi ra ca cẩm.
Sau rồi mẹ tôi tổng kết, thứ bảy chủ nhật cấm tôi ở nhà. Vì vậy mà cuối tuần nào tôi cũng phải ra ngoài đường với đôi mắt còn díp lại vì buồn ngủ, mặc thật thời trang và ngồi gà gật ở quán cà phê, trà sữa nào đó nhắn tin gọi điện cho bọn bạn. Tôi phải gọi cả những người bạn học cùng cấp 2, cấp 3 may ra mới có một người rảnh rỗi đến ngồi cà phê với tôi cho đỡ buồn chán. Cũng tại bạn bè tôi đã nhiều người lấy chồng, bận rộn vì việc nhà việc con cái. Thành ra khi tôi gọi điện mời còn bị nói cho là “đồ gái ế, vô công rỗi nghề”.
Tôi không hiểu sao thời buổi hiện đại rồi mà vẫn còn có những người lo con gái ế như mẹ tôi và các bà các cô đồng nghiệp. Độc thân vui vẻ thì sao không độc thân cho thích. Chồng con vào rồi chẳng khác gì mang gông đeo cổ. Có ai cùng quan điểm với tôi thì lên đây bình luận đi
Theo VNE
Vừa lên chức, chồng cấm tôi đi xe dream
Thật tình, tôi không hiểu nổi chồng tôi nghĩ gì mà hành động như vậy. Một người đàn ông như thế không xứng để tôi tôn trọng.
Dù anh có lên chứ gì đi chăng nữa thì chuyện anh làm như thế cũng khiến tôi coi thường anh, sau này anh giàu có hơn nữa thì không biết, anh có coi trọng mẹ con tôi không.
Tôi và anh yêu nhau từ những ngày hai đứa con khó khăn. Tôi luôn hi vọng mình và anh sẽ là một mái ấm hạnh phúc cho đến đầu bạc răng long. Anh chẳng giàu có, cũng chỉ bình thường, xuất thân tỉnh lẻ, còn tôi cũng vậy. Tôi nghèo hơn anh về mọi thứ, gia cảnh, công việc... Tôi cũng có chút tủi thân nhưng vì tình cảm, tôi gạt bỏ qua mọi thứ. Tôi vẫn yêu anh, quyết tâm lấy nhau.
Hôn nhân hạnh phúc, sau 3 năm, chúng tôi sinh một bé trai kháu khỉnh. Thời gian đó vì anh và tôi đều bận công việc nên chưa muốn sinh con. Khi công việc của anh ổn định, kiếm được nhiều tiền hơn, chúng tôi đã sinh một bé trai rất đáng yêu. Tôi và anh thực sự rất hạnh phúc với tổ ấm này, cuộc sống nói chung vui vẻ, ấm cúng. Tôi tư hào vì có người chồng luôn biết lo lắng cho gia đình, yêu thương vợ con như anh.
Rồi càng ngày, công việc của anh càng tiến triển, còn tôi thì cứ bình thường, lương vài triệu đủ mua rau cỏ. Anh kiếm được rất nhiều tiền, công danh phất lên như diều gặp gió. Anh hớn hở khoe với tôi về những thành tích anh đạt được và bảo, tương lai anh sẽ có thể lên chức. Ngày đó, vợ chồng còn chưa có tiền nên mọi thứ còn khó khăn, mỗi người một chiếc xe máy đi làm. Xe thì cũng không có tiền để đầu tư, nói chung, chồng muốn mà cũng không có.
Hôn nhân hạnh phúc, sau 3 năm, chúng tôi sinh một bé trai kháu khỉnh. Thời gian đó vì anh và tôi đều bận công việc nên chưa muốn sinh con. (ảnh minh họa)
Chỉ là khi công việc phất lên, chồng mới có điều kiện sắm cho mình một chiếc xe tốt tốt nhìn sang trọng hơn tí để đi. Còn tôi thì vẫn đi xe dream trước kia, khi mà nhà tôi cưới mua cho. Tôi không thích mua xe khác vì xe đó là kỉ niệm của gia đình tôi, cũng chẳng cần sang trọng gì cho cam. Vì mình đâu phải người giàu có gì, với lại, xe còn tốt thì mình còn đi.
Thế rồi một ngày đẹp trời, chồng thông báo với tôi rằng, anh được thăng chức. Chuyện này anh biết từ lâu rồi nhưng chưa chắc chắn nên chưa dám nói với tôi. Anh bảo, sếp cân nhắc anh từ lâu rồi và cho anh thời gian thử thách, muốn anh trở thành trưởng phòng mới của phòng kinh doanh. Anh vui mừng vô cùng và hôm nay, mọi việc đã thành hiện thực. Anh có được vị trí này thật sự đã là thành quả quá lớn. Thời gian qua tôi thấy anh cố gắng nhiều, cố gắng để được thăng chức. Cũng là sự nỗ lực của bản thân anh nên làm vợ, tôi thật sự mừng cho chồng mình.
Mấy ngày gần đó, anh mời bạn bè tới nhà ăn uống, tôi tự tay nấu nướng và chuẩn bị không biết bao nhiêu thứ. Nói thật, vừa tốn kém vừa mệt nhưng chiều theo ý chồng nên tôi đành làm. Tôi cũng vui cho anh nhưng lại thấy chạnh lòng vì từ nay công việc của anh sẽ bận rộn hơn nhiều với lịch trình tiếp khách và nhậu nhẹt. Tôi suy nghĩ khi công việc của mình chỉ nhàng nhàng nhưng rồi lại tự nhủ, rồi anh sẽ kiếm tiền, làm giàu, anh sẽ cho tôi và con được cuộc sống hạnh phúc!
Thế rồi một ngày đẹp trời, chồng thông báo với tôi rằng, anh được thăng chức. Chuyện này anh biết từ lâu rồi nhưng chưa chắc chắn nên chưa dám nói với tôi. (ảnh minh họa)
Điều đầu tiên anh yêu cầu tôi là thay đổi cách ăn mặc. Vì anh bảo, bây giờ vợ của sếp rồi thì phải ăn mặc cho đàng hoàng, sành điệu, có đi đâu thì đỡ mất mặt. Anh mua bao nhiêu quần áo về bắt tôi phải mặc theo sở thích của anh và giống mấy bà chị sang trọng ở công ty anh. Tôi không làm theo thì anh phật ý, anh khó chịu, anh bảo tôi là người không biết thương chồng, chiều chồng. Tôi đành phải chấp nhận nhưng bắt một người thay đổi phong cách ngay thật không dễ dàng gì.
Rồi chuyện thứ hai anh yêu cầu tôi làm thật khó. Anh bảo tôi phải thay ngay chiếc xe dream cũ rích mà bố mẹ tặng quà hồi môn con gái ngày con gái đi lấy chồng. Tôi nghe không lọt tai, nhất định không chịu vì đó là món quà ý nghĩa nhất của bố mẹ tặng tôi. Tôi muốn đi vì tôi đã gắn bó với nó rất lâu rồi. Món quà ấy có làm sao đâu, nó cũ nhưng không phải là không đi được, cũng chẳng ai chê bai chuyện đó cả. Thế mà anh bảo, đi xe đó ra ngoài người ta lại bảo không biết chiều vợ, rồi vợ trưởng phòng mà như thế thì mất mặt lắm, người ta cười cho.
Thú thực, cái chức trưởng phòng thì làm gì mà anh đã hống hách, giương oai? Nếu sau này anh lên phó giám đốc, giám đốc thì anh nghĩ sao? Tôi thật sự thấy mệt mỏi vì anh... (ảnh minh họa)
Nghĩ đến chuyện anh bắt tôi thay đổi cách ăn mặc đã quá lắm rồi, giờ thì bắt tôi đi xe khác. Tôi bực mình vô cùng, tôi không muốn làm chuyện đó. Giàu nghèo không quan trọng, quan trọng là vợ chồng thông cảm, sẻ chia và biết lắng nghe, thấu hiểu nhau. Anh mới lên chức trưởng phòng, có gì mà tó tát, sĩ diện? Anh bắt vợ anh làm vậy để mua mặt cho anh, nhưng dốt cuộc là anh muốn gì? Cái xe xấu lại làm ô uế thanh danh của anh hay sao? Trước đây anh nghèo, tới cái xe còn không có mà đi, giờ thì phụ bạc.
Thú thực, cái chức trưởng phòng thì làm gì mà anh đã hống hách, giương oai? Nếu sau này anh lên phó giám đốc, giám đốc thì anh nghĩ sao? Tôi thật sự thấy mệt mỏi vì anh...
Tôi quyết định không làm theo ý anh, anh thích sao thì thích. Tôi bực bội vô cùng, không thể nào chấp nhận cái tính sĩ diện của chồng, không bao giờ chịu thua chồng trong chuyện này. Phải cho anh thấy, đồng tiền và sự sĩ diện không tồn tại mãi mãi, cũng không mua được tình cảm. Anh đừng có có mới nới cũ, có giàu khinh nghèo. Tôi có thể chấp nhận những tật xấu của chồng nhưng xúc phạm gia đình tôi, bố mẹ tôi, khinh thường tôi, tôi không bao giờ bỏ qua. Chưa gì đã sĩ diện thử hỏi sau này anh làm ra trò trống gì không hay chỉ là mua danh bán tước?
Theo VNE
Cay cú 'chơi khăm' vợ của người yêu cũ Là để trả thù cô bạn thân đã cướp mất anh khỏi tôi khi chúng tôi còn là một cặp tình nhân đẹp thời sinh viên. Tôi và anh yêu nhau được gần 1 năm thì đùng một cái, anh nói lời chia tay. Tôi còn không hiểu chuyện gì xảy ra vì lúc đó, tình yêu của chúng tôi đang mặn nồng....