Như người câm điếc bên chồng…
Liên gạt nước mắt quay đi. Cô không khóc thành tiếng, cô không muốn rơi nước mắt vì những lời nói cay độc của chồng, lời nói xoáy vào tâm can cô.
Từ ngày cưới nhau, đã hơn 1 năm, chưa bao giờ cô nhận được những lời cay đắng như vậy. Liên đau lòng, uất nghẹn, cảm giác như có gì đó chặn ở họng. Nếu như câu chuyện ngày hôm nay cứ tiếp diễn, không biết bao giờ Liên mới có đủ dũng cảm để gọi một tiếng &’anh’ với người chồng của mình.
Liên là một cô gái sống nội tâm, lãng mạn, giàu tình cảm nhưng ông trởi run rủi thế nào, cô lại lấy một người đàn ông khô khan, cứng nhắc và thường không bao giờ thổ lộ tình cảm trước mặt mọi người với cô. Điều đó, cô mong muốn nhưng biết tính chồng, cô chấp nhận tất cả. Cô cũng không hiểu, ở anh có điểm gì mà khiến cô yêu đến vậy. Đã không biết bao nhiêu lần cô khóc lên khóc xuống vì anh vô tâm, lạnh lùng với cô. Cô đã từng đau khổ, mệt mỏi, từng muốn chia tay rồi lại hàn gắn vì anh cố gắng năn nỉ cô. Những lần giận nhau, cô đều là người chủ động không liên lạc nhưng khi đó, anh lại tới và ỉ ôi với cô, rồi cô lại mủi lòng.
Đàn bà là vậy, khi yêu thường yêu thương hết lòng, giận dỗi chẳng được bao lâu. Chỉ cần một lời nói ngọt ngào, chỉ cần một cái ôm, mọi thứ lại trở về trạng thái bình thường. Liên cũng nhiều lần quyết tâm từ bỏ người yêu nhưng tình cảm gắn kết, đến khi thấy khuôn mặt ngơ ngác của anh, cô lại không kìm được lòng mình.
Liên không thể lý giải được thứ tình yêu anh dành cho cô là gì, nhiều khi thấy nó mãnh liệt vô cùng nhưng nhiều khi thấy thờ ơ đến lạ. Nói ra thì thật không biết nói thế nào. Từ ngày yêu nhau, anh chưa từng tặng cô một bó hoa nào. Đến một món quà cũng không có, chỉ có cô là người chủ động mua quà cho anh. Đến khi cô đòi thì anh sẽ mua cho, sẽ bảo cô đi chọn nhưng chuyện chủ động thì gần như không có. Nhiều khi Liên ước ao, mình có được sự quan tâm của người yêu, có được sự lãng mạn của anh. Cô mong ngày sinh nhật anh vừa mời cô đi ăn, vừa tặng cô một món quà đặt biệt. Đó là kỉ niệm để cô trân trọng nhưng dường như, điều đó chỉ là suy nghĩ của cô. Anh có đưa cô đi ăn nhưng quà thì chưa bao giờ có. Nói không sai chứ từ ngày yêu nhau, cô chỉ nhận được hoa một lần duy nhất, đó là lần 20/10 cái năm đầu tiên họ yêu nhau. Nhưng không phải là do anh chủ động, là do cô đòi, cô đã nói với anh rất nhiều về sự vô tâm, thờ ơ của anh, cô đã khóc lóc đến mệt mỏi, cuối cùng anh chủ động tặng cô được một bó hoa.
Nhưng không phải là do anh chủ động, là do cô đòi, cô đã nói với anh rất nhiều về sự vô tâm, thờ ơ của anh, cô đã khóc lóc đến mệt mỏi, cuối cùng anh chủ động tặng cô được một bó hoa.(ảnh minh họa)
Đó, tấm lòng của anh ở đâu, yêu cô bao nhiêu cô không biết. Chỉ biết là, người ta thực sự yêu nhau thì sẽ nghĩ đến cảm xúc của nhau. Đã rất nhiều lần cô khóc lóc, nói với anh về những suy nghĩ trong lòng cô nhưng anh đều cười cho qua chuyện. Anh hứa những lần sau anh sẽ rút kinh nghiệm nhưng chẳng thể nào anh làm được. Thực sự, Liên không hiểu trong lòng anh nghĩ gì mà lại hành xử như vậy dù rằng, Liên đôi lúc cảm nhận được, anh yêu cô thật lòng.
Thử hỏi, có ai trên đời yêu hơn một năm mà chưa được tặng một bó hoa hay một món quà nào không? Người quen còn tặng quà nhau được, nói gì là người yêu, trong khi Liên thực sự rất chăm sóc người yêu của mình.
Liên khóc ròng, cảm thấy mệt mỏi vô cùng nhưng không hiểu sao, tình yêu giữa cô và anh thực sự sâu nặng. Cô yêu anh nhiều hơn tất cả, cô không muốn mất anh. Chỉ cần nghĩ đến chuyện anh thờ ơ, lãnh đạm với cô là cô lại khóc, lại buồn. Tưởng tượng một ngày, cô không gần anh nữa, cô đã không thể nào chịu nổi. Anh đồng ý cưới cô, đó là điều khiến cô tin tưởng vào tình yêu nơi anh hơn. Nhiều khi cô tặc lưỡi &’ừ thì chắc tính anh ấy vậy, vô tâm là bản chất của đàn ông mà’, cô động viên mình như vậy để yêu anh nhiều hơn.
**
Hai người cưới nhau, đám cưới đẹp như mơ với sự chúc phúc của rất nhiều người. Liên vui vì cuối cùng cũng được về ở bên anh. Tình yêu mặn nồng cuối cùng cũng được hun đắp thành một cuộc hôn nhân hạnh phúc. Liên nghĩ, giờ thì anh ấy đã là của mình rồi nên không còn quan trọng nữa, rồi mọi thứ sẽ đâu vào đấy, Liên sẽ &’cải tạo’ anh dần dần.
Trong cuộc sống hôn nhân, Liên luôn là người tạo ra những điều mới mẻ, lãng mạn. Chỉ có anh là chẳng cần những thứ đó. Mỗi dịp ngày kỉ niệm, lễ tết hay gì đó, cô có nói với anh đi ăn, đi chơi, anh đều nói không thích. Anh chỉ thích về nhà ăn cơm với bố mẹ, gia đình, không thích ra ngoài ăn uống hại sức khỏe, mệt người, hôm sau đi làm uể oải. Những biểu hiện của anh làm cô chán.
Trong cuộc sống hôn nhân, Liên luôn là người tạo ra những điều mới mẻ, lãng mạn. Chỉ có anh là chẳng cần những thứ đó. (ảnh minh họa)
Cô ghi nhận ở anh sự hiền lành, sống biết điều. Anh chưa bao giờ tỏ thái độ gắt gỏng quá đáng và nhân từ với mọi người. Dường như anh chưa bao giờ nói xấu ai trước mặt cô, dù họ có xấu thế nào đi nữa. Anh lúc nào cũng điềm đạm như vậy, với cả gia đình cô cũng vậy, nên Liên lại càng yêu anh hơn. Tuy nhiên, những điểm vô tâm, sự thờ ơ của anh đã lấn át hết vài điểm tốt cỏn con ấy và điều đó càng làm người vợ như Liên đau lòng.
Ngày yêu nhau anh đã vô tâm như vậy, khi cưới nhau về, anh còn vô tâm hơn nhiều. Chẳng còn những chuyến đi chơi dù Liên nài nỉ, chẳng còn những cuộc hẹn hò dù Liên chủ động đề xuất, cũng không bao giờ có chuyện mua quà. Nghĩ mà tủi, nhiều khi bạn bè khoe được chồng tặng cái này, cái kia mà Liên ứa nước mắt. Có bao giờ cô được chồng mua cho cái gì đâu, anh cũng không bao giờ chủ động nói, &’em thích gì anh mua’ mà đó lại là điều Liên khao khát.
Hơn 1 năm làm vợ chồng, hai người kế hoạch nên chưa có con cái. Anh thi thoảng đi nhậu nhẹt, dù không nhiều nhưng không làm Liên an tâm. Đám bạn của anh toàn là người ưa rượu chè, bài bạc, cô sợ anh cho tiền vay rồi lại mất tình cảm bạn bè, vả lại, rượu chè cờ bạc chẳng hay ho gì. Chẳng có người vợ nào lại không lo cho chồng mình như thế.
Bố mẹ chồng luôn dặn Liên phải cất tiền, không cho chồng hoang phí, cho vay, cho mượn ở đâu. Liên cảm thấy buồn vì chồng quá dễ tính hay là tại anh hay cả nể.
Hôm rồi, chồng bảo Liên đưa tiền cho bạn vay, hứa một tuần trả, Liên đồng ý. Đó là số tiền riêng của Liên cất đi, dù là hai vợ chồng không có nhiều nhưng cũng cố gắng vì nghĩ 1 tuần trả thì không sao. Liên không ki bo nhưng đã vài lần bạn chồng vay không trả, hoặc là trả muộn quá so với thời hạn, hoặc là chưa trả hết, cứ nợ đọng nên Liên cảm thấy không hài lòng. Liên không muốn cho vay nhưng chồng cứ bảo rồi anh ta sẽ trả sớm trong vòng 1 tuần nên Liên đồng ý. Nói thật, vợ chồng có vài đồng cho vay hết, lại gặp những người vay không muốn trả thì chẳng biết như thế nào mà lần, Liên không dám mạo hiểm, còn phải lo cho tương lai của mình, lúc cần đến lại không có đồng nào thì không hay…
Liên bắt đầu thấy lo lắng, không biết chồng có thực sự cho người ấy vay không hay lại dối lừa nhau. Mấy hôm sau Liên cần tiền nói chồng đòi. (ảnh minh họa)
Một tuần trôi qua không thấy trả, một tháng trôi qua cũng không thấy tín hiệu gì. Liên hỏi chồng thì anh cứ âm ờ bảo là sẽ trả trong vài ngày tới. Liên bực bội nói chồng, vay mượn bảo một tuần trả mà một tháng không thấy đâu. Rút kinh nghiệm người bạn vay lần trước, bảo 10 ngày trả mà giờ vẫn chưa trả hết, Liên thấy lo. Bạn chồng đâu phải người có công ăn việc làm ổn định gì, toàn làm ăn linh tinh rồi lại cờ bạc này nọ, Liên không hài lòng…
Liên bắt đầu thấy lo lắng, không biết chồng có thực sự cho người ấy vay không hay lại dối lừa nhau. Mấy hôm sau Liên cần tiền nói chồng đòi. Chồng Liên ậm ờ bảo sẽ đòi nhưng chẳng thấy đâu. Hôm sau, thấy chồng đi rút tiền bảo anh ta chuyển khoản cho chồng nhưng thú thực, Liên xem điện thoại của chồng, không thấy có một cuộc điện thoại hay tin nhắn nào báo tài khoản hay là trao đổi giữa hai người bạn. Thông thường nếu có thì chắc chắn phải có điện thoại gọi đến hoặc là tin nhắn. Liên nghi ngờ chồng dùng chính tiền của mình để bù vào nhưng hôm trước, anh đã thú nhận với Liên rằng, anh không có tiền trong tài khoản, chỉ có 1-2 triệu để tiêu vặt thôi.
Bây giờ thì mọi chuyện vỡ lẽ, nhưng dù Liên cố tình hỏi anh cũng không nói. Anh không bảo là cho ai vay, cũng không nói là bao giờ sẽ trả. Khi cô nói người đó chưa trả, là tiền của anh thì anh chỉ cười không nói gì. Cô đã cho anh nhiều cơ hội, muốn anh nói rõ ngọn ngành. Liên không phải quá khó khăn chuyện vay rồi không có trả muộn, chỉ là cô cảm thấy không được tôn trọng khi anh cho ai vay, bao giờ trả mà cô cũng không hay biết. Anh còn giả vờ là bạn trả rồi, mang tiền của mình đưa cho cô. Cô có thể lấy tiền ở chỗ khác nhưng cô muốn minh bạch, rõ ràng, muốn anh chính miệng nói ra, bạn anh chưa trả và bao giờ trả. Cô đâu cần lấy chính tiền của chồng mình để tiêu xài trong khi cái người cần lấy thì không lấy được. Có vài đồng bạc anh cứ mang đi phân phát hết, cô làm sao yên tâm…
Tối ấy, cô lấy điện thoại, thử nhắn tin cho người bạn mà anh nói là vay với nội dung &’tôi đang cần tiền, có đưa tôi nhé’. Nếu như nhầm thì người đó sẽ bảo nhầm, nếu như đúng thì người đó sẽ nói có hoặc chưa có. Cô đã chuẩn bị các phương án trả lời rồi… Thật ra, cô đâu muốn làm thế nhưng cô đã nghiêm túc hỏi anh rất nhiều lần rằng, anh cho ai vay tiền và bao giờ trả, vậy mà anh không nói. Cô cảm thấy mình không được tôn trọng.
Thế mà, anh đùng đùng cầm điện thoại, mắng chửi cô, quát tháo cô, văng bậy trước mặt cô, nói cô là kẻ láo toét, mất dạy, không giữ thể diện cho chồng, bêu xấu chồng…
Cô câm lặng không nói gì với chồng vì mấy tháng nay, hai người họ không nói với nhau một câu nào. (ảnh minh họa)
Cô bực bội cũng nói lại anh vài câu, hai người xảy ra cãi cọ. Anh còn dọa &’vả vỗ mồm’ cô. Cô uất ức nghẹn lên tận cổ. Chuyện này là anh sai hay cô sai? Cô chẳng làm gì quá, người quá đáng là anh, cô đã cho anh quá nhiều cơ hội, cô chỉ muốn biết chứ cô đâu có ý định sẽ đòi tiền người ấy đâu. Mấy lần cô dọa nhắn tin nhưng anh cười làm ngơ, không bận tâm, nên cô tức, cô làm thật…
Từ hôm đó, cô và anh không nói chuyện. Cả gia đình chồng không ai biết vì cô vẫn tỏ mặt bình thường trước mặt cả nhà. Cô bực bội cũng không xuống nước vì với chồng, cô đã xuống nước quá nhiều rồi. Người đàn ông vô tâm, đã làm trái tim cô tổn thương bao nhiêu lần rồi mà vẫn không hề có chút hối cải, cô không thể nào cứ nín nhịn mãi được. Sống với chồng mà như chỉ có cô hết lòng chiều chuộng, chăm sóc anh ta, còn cô không nhận lại được một thứ gì.
Gần hai tháng, hai người cứ hai góc giường, không ai nói với ai câu nào. Anh cũng không nói, cô thì càng không. Nhưng những suy nghĩ vớ vẩn làm cô mệt mỏi, cô gầy đi trông thấy. Cô ốm, khó chịu trong người, suốt ngày buồn ngủ còn nôn nao người ngợm. Cô có bầu mà cô cũng không hề hay biết. Đến khi phát hiện triệu chứng, cứ nôn ọe, chồng cũng không hỏi han gì, cô đi khám và biết mình mang thai.
Cô câm lặng không nói gì với chồng vì mấy tháng nay, hai người họ không nói với nhau một câu nào. Cô nhất định không dù thế nào thì thế, cô chán nản lắm rồi. Lần này muốn ra sao thì ra, dù là mới cưới nhau được 1 năm, cô cũng chẳng màng… Anh thích thế nào thì cô chiều thế ấy, một người chồng không tôn trọng cô, cô chẳng còn thiết tha gì nữa, buông xuôi tất cả…
Bụng cô to dần lên, đến khi to quá, cả nhà anh mới hỏi trong bữa ăn. Cô rơm rớm nước mắt nói rằng mình mang bầu. Cô chẳng hay ánh mắt ngơ ngác, cái miệng há hốc vì ngạc nhiên của chồng. Vậy mà bao lâu nay, chở cô đi làm, anh vẫn cứ phóng như bay vì anh giận cô, thể hiện sự tức giận của anh bằng việc làm đó.
Video đang HOT
Cô mệt mỏi cũng không nói với anh, cô nôn ọe anh cũng bĩu môi dài thườn thượt. Cô đã định về nhà mẹ để ở tạm nhưng sợ bố mẹ chồng lại này kia, cô không muốn…
Đêm đến, anh lẳng lặng ôm cô, xoa xoa vào cái bụng rồi nói lời xin lỗi cô. Cô không nói gì, giả như mình đang ngủ, nằm im thin thít. Thú thực, cô không còn muốn lại như ngày trước, lại mủi lòng trước anh. Bây giờ cô đã có con, cô chẳng cần gì hết, anh muốn ra sao thì ra. Anh không quan tâm cô cũng được, anh không cần cô cũng được, không sao cả. Cô chỉ muốn được thảnh thơi sống, được yên tâm chăm sóc con, cho con khỏe mạnh. Từ hôm đó, anh chủ động mua thức ăn, tẩm bổ cho cô nhưng cô cũng không màng, cô tự làm được hết. Cô không phải là người cố chấp, chỉ là cô nghĩ, nếu như không có đứa con này liệu anh có làm thế với cô không? Mấy năm qua cô đã chịu đủ rồi? Và nếu như khi đứa con này sinh ra rồi, liệu cô có còn nhận được sự quan tâm như vậy không. Cô quá mệt mỏi, chán nản, 2 tháng qua không nói khéo lại hay, giờ cô cũng như người câm bên chồng, chẳng muốn nói gì hết…
Theo Khampha
Vì em là 'gái bao'... chung tình (P.cuối)
Linh tới ngôi nhà, mà Kỷ đã xây, nàng đứng trước bàn thờ của Dương: Dương, em tới gặp anh, gặp con của chúng mình đây. Anh và con chờ em một lát nữa thôi.
- Ti vi không cắm điện, cô bấm vô ích.
Linh ngước nhìn người đàn ông phía trước mình, mái tóc ướt rủ xuống trán, vẫn còn mấy giọt nước khẽ đọng bên thái dương, mùi sữa tắm đàn ông sộc vào mũi nàng khiến nàng có chút bối rối. Kỷ mặc quần âu và áo sơ mi, trang phục này có vẻ không phải là để làm tình như nàng nghĩ. Nghe tiếng nuốt nước miếng Linh, kỷ cười thầm. Anh ta nhìn đồng hồ rồi nói:
Cô đói không?
Không, tôi không muốn ăn gì lúc này.
Tùy thôi. Vậy tôi đi ăn một mình.
Linh nhìn quanh khắp,giọng vội vã:
Khoan đã. Anh định để tôi ở đây một mình sao?
Kỷ cười lạnh:
Sao? Loại gái lấy đêm làm ngày mà lại sợ ma à? Thật nực cười.
Linh cắn môi:
Tôi làm đĩ, anh thuê tôi để làm tình, chứ không phải để sỉ nhục. Đồ biến thái, bất lực. Khốn nạn, anh tưởng tôi không dám giết kẻ làm nhục mình à?
Vậy thì đáng nhẽ ra, cô phải giết đi cả trăm thằng đàn ông rồi chứ? Hay là cô cũng thích bị chúng làm nhục hả? Đồ...
Kỷ rít lên, mắt một mí đỏ ngầu giận dữ. Hai bàn tay nắm lại, từng đường gân nổi lên tím ngắt. Linh sợ hãi. Nàng lùi lại phía sau khi Kỷ cố tiến lại gần nàng. Nàng lắp bắp:
Anh định làm gì tôi? Anh...
Kỷ túm chặt hai vai Linh, nàng cảm thấy đôi cánh tay tê dại đi vì cái bóp đau điếng của Kỷ trên hai bờ vai, chân nàng cũng nhũn xuống. Không lẽ nàng sẽ chết ở nơi này? Một ngôi nhà lạnh lẽo bên một người đàn ông lạnh lẽo. Lẽ nào, cuộc đời này ưu ái nàng được chết sớm và thanh thản tới vậy sao? Nàng nghĩ tới con nàng. Đứa bé mới được bốn tháng đã rời bỏ nàng đi mãi mãi. Nàng đã như chết từ ngày ấy. Những ngày sống tiếp theo chỉ là để trả thù một người mà thôi. Nàng không còn muốn tiếp tục cuộc sống ê chề này nữa. Nàng muốn về nhà với mẹ, với con gái nàng. Nước mắt Linh ứa ra. Nhưng giọng nàng lạnh lẽo vô cùng:
Vậy, hãy giết tôi đi!
Đôi mắt Kỷ vằn lên từng tia máu, đôi tay bóp mạnh hơn, giọng nói đục ngàu giận dữ:
Giá có thể giết cô, giá có thể, tôi muốn giết cô đến nghìn lần!
Kỷ túm chặt hai vai Linh, nàng cảm thấy đôi cánh tay tê dại đi vì cái bóp đau điếng của Kỷ trên hai bờ vai, chân nàng cũng nhũn xuống. (ảnh minh họa)
Linh im lặng, nàng không muốn chất vấn bất cứ một điều gì thêm nữa. Nhìn vẻ bình thản của Linh, Kỷ hét lên:
Tại sao? Tại sao cô lại có thể làm như thế? Tại sao hả?
Anh liên quan gì tới cuộc đời tôi, anh có tư cách gì mà chất vấn tôi? Đồ đàn ông tồi.
Từ hôm nay, nếu cô còn gặp bất cứ người đàn ông nào, tôi sẽ giết cô.
Linh cười nhạt:
Anh mang cái chết ra để dọa một kẻ chết rồi sao?
Kỷ cầm tay Linh lôi xềnh xệch vào phòng, quẳng Linh vào giường rồi khóa trái cửa lại. Kỷ nghĩ nàng sẽ gào khóc, chửi rủa, đập phá, nhưng không, tuyệt nhiên anh ta không thấy một tiếng động nào từ nơi đó phát ra.
***
Minh thức suốt đêm qua, anh bận làm một tiểu luận giữa kỳ. Ba rưỡi sáng, vẫn không thấy Linh về. Mọi khi, cứ tầm đó là cô ta trở về nhà rồi. Minh không nghĩ đó là một sự quan tâm, mà chỉ là một phản xạ vô điều kiện mà thôi. Nó lặp đi lặp lại quá nhiều lần rồi nên thành ra thế.
Cách đây một tháng, một đêm mùa thu lạnh lạnh, Linh gõ của phòng Minh xin nước. Đầu tóc rối bù, áo quần trễ nải, vệt son trên môi quệt sang bên mép phải, mùi rượu nồng nặc phả vào mũi Minh... Anh thầm mai mỉa: Đúng là đĩ, khi say cũng vẫn là đĩ. Minh rót cốc nước lạnh lùng đưa cho Linh. Có lẽ về nhà say, bây giờ mới khát nước nên qua đây.
Linh chưa kịp uống thì Minh đóng cửa. Thấy vậy, cô ta một tay đẩy cửa vội vã nói:
Đợi chút, tôi uống xong sẽ trả cốc luôn.
Minh lạnh lùng:
Cô cầm lấy mà dùng.
Đóng cửa lại, giữa đêm, một con đĩ gõ cửa, lý ngay, tình gian, ai biết đỡ đằng nào với cái miệng của thiên hạ đây. Minh vẫn đứng nguyên chỗ cũ. Một lát sau mới thấy Linh rời đi. Từ hôm đó, không bao giờ thấy Linh gõ cửa xin nước nữa. Nhưng chiếc cốc thì vẫn để bên cạnh chiếc lọ thủy tinh chứa đầy hạc giấy kia.
Từ đó. Trong lòng mình nhen nhóm một chút gì đó như là hối hận, áy náy với Linh. Một con đĩ thì đã sao, con đĩ thì không phải là người sao? Khuôn mặt Linh khi ngồi gấp những con hạc trắng bằng giấy cứ hiện về thường xuyên hơn trong suy nghĩ của Minh.
Suốt đêm đó, Kỷ ngồi đốt thuốc, hai đầu ngón tay vàng lên vì màu khói. Cổ họng khản đặc. Anh ta uể oải đứng lên, nhẹ nhàng mở cửa căn phòng mà tối qua anh ta quẳng Linh vào, cảnh tượng trước mặt khiến Kỷ không khỏi ngỡ ngàng, kinh ngạc...
*******
Nhất định anh phải bảo vệ cô ấy, bảo vệ con em. Anh hứa đi. Anh hứa đi.
Dương, em trai anh nằm trên vũng máu. Đứa em trai yếu ớt của anh, đứa em từ bé tới lớn luôn luôn làm theo lời bố mẹ, ăn gì, mặc gì, học gì, học ở đâu, sống như thế nào... đều răm rắp làm theo.(ảnh minh họa)
Dương, em trai anh nằm trên vũng máu. Đứa em trai yếu ớt của anh, đứa em từ bé tới lớn luôn luôn làm theo lời bố mẹ, ăn gì, mặc gì, học gì, học ở đâu, sống như thế nào... đều răm rắp làm theo. Vậy, mà chỉ trong ba năm anh đi du học, nó đã khác một trời một vực, dám cãi lại cha mẹ vì một người con gái, muốn từ bỏ tất cả để có thể có được cô ta. Động trời hơn là hai đứa đã có con với nhau. Giá như hôm đó, anh không mở cửa cho Dương đi gặp người con gái đó thì Dương đã không chết. Chiếc xe tải chạy với tốc độc cao đã kéo lê Dương đi cả mấy chục mét. Kỷ lao ra khỏi nhà, anh hét lên nhưng không còn kịp nữa. Vậy mà khi ôm Dương trong tay, Dương vẫn cố gắng nói với anh những lời đó.
***
Linh không ngủ, nàng nằm đó, đã lâu lắm rồi nàng mới lại có một đêm yên tĩnh ở một ngôi nhà xa lạ. Một ngôi nhà có giàn hoa ti gôn trước ngõ, đồ dùng toàn bằng ngỗ hết, tường sẽ là màu xanh lam, bếp sẽ là màu cam, phòng ngủ sẽ là màu tim hoa cà. Nàng muốn được ngủ trong một căn phòng toàn màu tím cùng người mình yêu. Tại sao lại có một ngôi nhà như ngôi nhà trong mơ của nàng và Dương giữa lòng thành phố này.
Bố mẹ Dương không chấp nhận nàng. Một gia đình trâm anh thế phiệt, bố là trung tướng quân đội, mẹ là đại tá quân y, nàng chỉ là một đứa trẻ mồ côi tỉnh lẻ nghèo hèn. Làm sao bước chân vào nhung lụa. Trước khi hai người chia tay, nàng đã mang bầu hai tháng. Dương hứa, anh sẽ thuyết phục bố mẹ để được sống cùng nàng. Nếu như bố mẹ anh vẫn không chấp nhận, anh sẽ từ bỏ tất cả. Dương hẹn Linh cho Dương hai tháng, hết hai tháng ấy, nhất định anh sẽ quay lại.
Sau một tháng Dương quay về nhà, có một người phụ nữ trung niên đến tìm nàng, lúc đầu nàng tưởng là mẹ Dương, nhưng không phải, đó là người quản gia của gia đình. Bà ấy mang cho Linh một số tiền lớn để bỏ đứa trẻ và đi khỏi đây thật xa. Bà ấy nói, tháng sau Dương sẽ đi du học, giấy tờ, hộ chiếu đã làm xong. Linh đã khóc lóc van xin người phụ nữ ấy cho nàng gặp Dương lần cuối. Nhưng người đó nhất định chối từ. Nàng trả lại số tiền và nói vẫn sẽ đợi Dương. Là tự nàng lựa chọn.
Nàng đợi cho đến ngày Dương hẹn. Hôm đó bắt đầu mùa thu, nàng đã đứng cả một ngày dài, cho tới đêm khuya. Khi lá dưới chân nàng đã rụng một lần dày. Đêm ấy, nàng đau bụng dữ dội. Khi mang nàng tới bệnh viện, người ta nói: nàng đã mất con.
Nàng không thể khóc. Linh ngước đôi mắt vô hồn nhìn lên bầu trời lấp lánh ánh sao. Dương đang ở trên đó, anh đã bỏ nàng, bỏ con, bỏ tất cả rồi. Anh phản bội nàng như thế sao? Nàng thấy trái tim mình lạnh buốt.
Những đêm dài, Dương vẫn ôm nàng thủ thỉ:
Chỉ yêu mình anh thôi nhé! Chỉ là của mình anh thôi đấy! Em không được nhìn người đàn ông nào khác ngoài anh. Không được cười với người đàn ông nào khác ngoài anh...
Nàng véo mũi Dương:
Anh ích kỉ.
Dương cười ranh mãnh:
Em cũng có quyền đòi như thế từ anh mà.
Nàng giả vờ giận dỗi:
Không công bằng!
Dương ngạc nhiên:
Sao lại không công bằng?
Vậy thì chẳng con ai thích em nữa, khi đó, dù anh co không tốt, em cũng phải cam chịu sao?
Không, cả đời này, người anh không thể phụ chính là em. Người anh không thể thiếu chính là em. Người mà anh yêu thương nhất, chỉ có em... Anh sẽ làm một căn nhà nhỏ để gia đình mình ba người ở cùng nhau, em muốn một căn nhà như thế nào?...
Nước mắt nàng chảy ướt hết cả ngối của bệnh viện, nhưng nàng không biết mình khóc. Nhưng kỉ niệm đó chết dần trong lòng nàng.
Hôm nay trời không mưa. Nàng trở dậy, đã lâu lắm rồi, nàng muốn ngắm bình minh. (ảnh minh họa)
Từ đây, nàng muốn trả thù một người. Nàng sẽ buông thả hết mình.
***
Trên chiếc gối màu tím, nước mắt nàng loang lổ, tóc bên thái dương nàng ướt bết lại. Những nhánh hoa ti gôn ngoài hiên đung đưa trong nắng sớm. Hôm nay trời không mưa. Nàng trở dậy, đã lâu lắm rồi, nàng muốn ngắm bình minh.
Ánh sáng như chiếu qua người Linh như những quầng sáng ấp áp bao quanh một bông hoa mua mỏng manh vừa qua một đêm bão gió. Có chút tả tơi nhưng vẫn kiên cường đến lại. Chút mệt mỏi trên khuôn mặt được thay bằng một vẻ bình thản nhẹ nhàng. Người con gái ấy, đã khiến em trai anh thất điên bát đảo, quả là không nói quá. Nhưng tại sao, cô ấy lại chọn một cách sống tự hủy hoại bản thân mình như thế?
Sau ngày Dương mất, anh lục tung nơi hai người ở, dò hỏi những người bạn của cả hai, nhưng không ai biết Linh đi đâu. Nàng biến mất như hơi nước khiến Kỷ bất lực.
Kỷ lặng lẽ xây một ngôi nhà như ước nguyện của Dương. Anh chỉ có thể làm như thế cho em trai mình. Anh mang bàn thờ của Dương tới đó.
Đến khi Kỷ gần như từ bỏ ý định tìm Linh, thì trong một lần đi cùng bạn, anh nhận ra Linh đang cười cợt cùng một người đàn ông trong một quán Bar. Tấm ảnh Dương và Linh kẹp trong nhật ký của Dương khiến anh nhận ra Linh dễ dàng dù nàng có trát lên mặt mình bao nhiêu phấn son đi nữa. Không kiềm được lòng, anh đã giật Linh từ tay người đàn ông đó và kéo nàng đi. Lòng sục sôi giận giữ và thất vọng. Dương đã chết vì người đàn bà hư hỏng tới mức này sao?
***
Linh quay lại vì nghe thấy tiếng động phía sau mình. Khuôn mặt nàng trong ánh bình minh càng gầy guộc và trắng hơn, đôi mắt trũng sâu, u uẩn. Nàng cất giọng yếu ớt nhưng quyết liệt hỏi Kỷ:
Anh mang tôi tới đây làm gì? Mục đích gì? Đây là nhà ai?
Kỷ không nói gì, lặng kéo Linh lên gác. Cả hai đứng trước một căn phòng của đóng kín. Kỷ lấy tay đẩy cánh cửa, chiếc rèm bị gió thổi tung khiến ánh sáng bên ngoài chợt ùa vào rồi lại tắt. Nhưng tất cả chỉ cần có thế. Linh thấy khuôn mặt thân yêu của Dương đang nhìn nàng mỉm cười. Đôi chân nàng khụy xuống.
Ngày em tôi hẹn cô, chính là ngày nó tai nạn chết. Lời dặn dò cuối cùng của nó là: Tôi phải thay nó chăm sóc cô, chăm sóc đứa bé. Tôi đã hứa.
Nước mắt Linh trào ra.
Vậy tại sao cô lại sống như thế, đứa bé đâu? Tại sao cô lại phản bội lại em tôi một cách tàn nhẫn như thế? Tại sao? Tại sao? Hôm nay, trước nó, cô nói đi! Nói đi!
Linh khóc nức nở. Nàng ngục xuống, nỗi đau này đã đánh nàng ngục thật sự. Nàng đã trả cho tình yêu của Dương bằng sự hận thù của nàng, bằng sự phản bội, buông thả của nàng sao? Trái tim nàng cũng đang hét lên: Tại sao nàng lại làm như thế?
Kỷ bình tĩnh lại, giọng anh mềm hơn một chút:
Có phải là bố mẹ tôi không?
Linh nói trong nước mắt:
Họ nói, anh đi cơ mà, họ nói anh sẽ đi du học, sẽ sống ở một nơi khác tốt hơn là với em, đáng nhẽ anh phải sống hạnh phúc ở nơi đó chứ! Tại sao, tại sao anh lại ở đây hả Dương? Anh đã gặp con chưa?
Linh ngất đi. Kỷ tìm mọi cách lay nàng dậy nhưng nàng không tỉnh. Kỷ đưa vội nàng tới bệnh viện gần đó. Chính giây phút đó, anh thấy sợ hãi vô cùng. Trái tim Kỷ như thắt lại. Lẽ nào... lẽ nào người con gái này...
Kỷ ngồi nhìn Linh ngủ trong trạng thái mệt mỏi. Hình như nàng đang mơ gì đó, hai hàng lông mày nhíu lại, nước mắt chảy hai bên thái dương thành những vết khô bết tóc. Người con gái bé nhỏ này vì yêu một người mà phải đau khổ tới mức này sao? Anh cầm tay Linh đặt gọn trong tay mình. Anh nghĩ, anh sẽ bảo vệ, sẽ bù đắp mọi thứ cho Linh.
Hằng đêm, khi tôi trở về, tôi lại ngồi gấp những con hạc trắng, chỉ một điều ước duy nhất, là người ấy trở về, người ấy phải nhìn thấy tôi mà đau lòng. (ảnh minh họa)
Chiều hôm đó, Linh quay lại xóm trọ. Giờ này sinh viên vẫn chưa về. Nàng viết lại một bức thư cho Minh:
Cảm ơn Minh những ngày qua. Chắc là Minh không biết tại sao tôi lại nói cảm ơn. Tôi biết mọi người nhìn tôi chỉ là một con đĩ không hơn không kém. Nhưng con đĩ cũng là người, cũng có tâm tư, cũng đau đớn lắm. Minh không hiểu được.
Bởi khi tôi tình cờ tới cổng trường của người tôi yêu học ngày trước, tôi đã thấy Minh. Tôi cứ ngỡ là anh ấy. Tôi đã đuổi theo Minh cho tới khi Minh về tới xóm trọ này. Làm sao người ta có thể cho một con điếm thuê phòng? Tôi ăn mặc giống như là một sinh viên, đến thuê phòng ở đây, tôi trả gấp ba lần, và bắt nhà chủ kí hợp đồng không được phép đuổi tôi trong vòng một năm.
Và thế là tôi ở đây, khi biết sự thật, họ cũng không thể làm gì tôi được nữa.
Hằng ngày tôi được nhìn thấy Minh để nguôi ngoai nỗi nhớ trong lòng tôi về người ấy. Tôi muốn được nói chuyện với Minh mà không dám. Vì tôi là một con đĩ. Hôm ấy, vì say mà tôi không thể kiềm lòng được. Tôi mặc kệ mà sang xin nước Minh. Nhưng khi Minh đóng sập cánh cửa trước mặt tôi, tôi chợt tỉnh ra: Mình thực sự là ai! Là tôi ngu muội, mù quáng tới vậy sao? Minh không phải là người ấy.
Tôi đã định chuyển đi ngay hôm sau nhưng tôi không làm được. Nếu như không nhìn thấy Minh, tôi không biết mình có đủ can đảm để tiếp tục sống, tiếp tục chờ đợi người ấy về mà đau lòng vì tôi nữa hay không?
Hằng đêm, khi tôi trở về, tôi lại ngồi gấp những con hạc trắng, chỉ một điều ước duy nhất, là người ấy trở về, người ấy phải nhìn thấy tôi mà đau lòng. Vì người ấy đã khiến tôi đau lòng gấp bội. Và hôm qua, người ấy về rồi. Nhưng không phải là người ấy đau lòng vì tôi mà là người ấy về để đón tôi đi cùng. Những câu hỏi của tôi cuối cùng người ấy cũng trả lời tôi rồi.
Chúc tôi hạnh phúc nhé! Một con đĩ cũng có thể hạnh phúc được, phải không Minh?
Tôi xin lỗi đã làm phiền.
Tạm biệt.
Linh tới ngôi nhà, mà Kỷ đã xây, nàng đứng trước bàn thờ của Dương: Dương, em tới gặp anh, gặp con của chúng mình đây. Anh và con chờ em một lát nữa thôi.
Một tháng sau cái chết của Linh, hôm đó, cả Kỷ và Minh đều tới thăm mộ nàng. Họ lặng lẽ đứng bên nhau nhìn ảnh của hai người mỉm cười trên bia đá. Cuối cùng họ cũng đã về với nhau. Minh kể cho Kỷ nghe về những con hạc giấy. Kỷ lấy từ trong túi mình ra, con hạc giấy duy nhất còn vương trên lan can, bị gập lại, nhìn thấy có nét bút phía trong, anh khẽ mở ra, dòng chữ: 'Anh còn yêu em nữa không?' được viết nắn nót phía bên trong.
Theo VNE
Cảm ơn vì em đã buông tay... người cũ Ngày làm cô dâu, em không khóc, cũng không cười như người khác. Em bình thản như một nhành hoa đã hẹn trước ngày để nở vì tôi. Tôi biết, trong trái tim em vẫn có người đàn ông ấy. Tôi cũng biết, người đàn ông đó hơn tôi mọi thứ: thành đạt, đẹp trai, hào hoa, và cả giàu có nữa... Cái...