Nhón chân quá cao
Bước ra khỏi toà án, cô ngước mắt nhìn bầu trời trong xanh. Trời hôm nay đẹp quá, nhưng cõi lòng cô thì vụn vỡ.
Ngày ấy, cô là một nữ sinh trẻ trung, trong sáng và thông minh, biết bao chàng trai thầm thương trộm nhớ. Trong một lần đi tình nguyện hè, cô đã gặp anh. Anh thật nhiệt tình, dễ mến. Về sau, nghe mọi người trong đoàn bàn tán, cô mới biết, anh là một hotboy nổi tiếng của Đại học Kinh tế. Nghe đâu bố anh điều hành một công ty bất động sản lớn, còn mẹ anh là giáo viên một trường cấp 3 có tiếng.
Gia đình anh có quyền, có tiền, bản thân anh lại rất giỏi giang, nên các cô gái vây quanh anh không đếm xuể.
Mọi người rỉ tai nhau, anh đào hoa lắm! Tuổi trẻ, lại đứng trước một chàng trai ưu tú như vậy, cô không khỏi rung động trong lòng. Nhưng khi nghe kể về anh, cô gạt ngay ý nghĩ đó ra khỏi đầu: “Quanh anh có biết bao người con gái xuất sắc, cô chỉ là một ngọn cỏ dại mà thôi”.
Thế nhưng, anh lại theo đuổi cô. Ai cũng ngạc nhiên, cô không khỏi sững sờ. Không thể cưỡng lạisức cuốn hút của anh, cô nhận lời yêu trong sự vui sướng vô bờ. Nhiều lần cô hỏi anh, tại sao lại yêu cô, trong khi bên anh có rất nhiều người con gái tuyệt vời khác? Anh thủ thỉ: “Họ là những đóa hoa xinh đẹp ngát hương nhưng em là cả một đồng cỏ xanh mướt. Bên em, anh thấy bình yên và thanh thản”. Cô hạnh phúc lắm, hóa ra cô đặc biệt với anh đến vậy!
Thế rồi tình yêu cũng không chỉ là của riêng hai người nữa, bố mẹ anh biết chuyện. Tất nhiên, họ ra sức ngăn cản. Bởi con trai họ danh giá như thế, còn cô chỉ là một cô gái không có gì nổi bật, gia thế lại bình thường, sao xứng với quý tử nhà họ. Cô buồn, anh cũng không vui.
Video đang HOT
Anh đã tốt nghiệp đi làm, còn cô sang năm cũng hoàn thành việc học. Hai đứa đã định cô ra trường thì làm đám cưới. Khi bố mẹ anh tìm mọi cách ngăn cản, anh đã bàn với cô có baby trước, mọi sự đã rồi, bố mẹ sẽ chấp nhận thôi! Quả thật, khi biết tin cô có bầu, bố mẹ anh mặc dù tức lắm nhưng cuối cùng vẫn đồng ý. Cô định bảo lưu, sinh con xong sẽ đi học tiếp, nhưng mẹ anh muốn cô nghỉ hẳn để tập trung chăm sóc gia đình cho chu đáo.
Anh an ủi cô: “Sau này, anh cũng không muốn cho em đi làm, em ở nhà chăm chồng, chăm con, làm đẹp và hưởng thụ thôi, phần vất vả để anh lo cho”. Cô mỉm cười đồng ý. Làm vợ anh, làm mẹ của các con anh, đó là hạnh phúc lớn nhất đời của cô rồi.
Cô gái trẻ trong sáng, hay cười, tràn đầy niềm tin vào cuộc sống ấy nay đâu? (Ảnh minh họa)
Nhưng đời đâu phải là mơ. Suy nghĩ của cô sinh viên năm thứ ba sao đủ sâu sắc để hiểu được chữ “ngờ”. Cái thai được ba tháng thì cô không giữ được. Cô đau lắm, anh lại động viên: “Sau này mình sẽ sinh đứa khác”. Mất đi đứa con, cô như mất đi một thứ quan trọng vô cùng. Ngoài tình mẫu tử thiêng liêng, thì nhờ đứa con mà cô được bước chân vào gia đình anh, giờ mất đi nó, cô như người bơ vơ không có gì bấu víu.
Những ngày sau đó, cô chỉ việc chăm chồng, chăm bố mẹ chồng, thế nhưng từng ấy cũng đủ “hết hơi” rồi. Mẹ anh thấy con dâu ở nhà, nên không thuê người giúp việc, việc lớn việc nhỏ đều đến tay cô. Thế mà mẹ chồng, ngay cả anh nữa, đều nghĩ cô như thế là sướng lắm, vì được ăn không ngồi rồi, không phải làm gì. Chỉ một chút sơ suất nhỏ thôi cô cũng nhận đủ những cái lườm nguýt, những lời cạnh khóe của mẹ chồng.
Công việc của anh rất bận, thường xuyên đi sớm về muộn và không ăn cơm nhà. Mang tiếng vợ chồng mà có khi cả ngày anh với cô chả nói được câu chuyện cho ra hồn.
Những lúc ngồi chờ anh về, cô giở những tập ảnh hồi đại học ra xem. Nhớ lại, cô đã luôn mơ ước được làm một phiên dịch viên, được đi khắp mọi nơi, khám phá cuộc sống muôn màu. Vậy mà giờ đây, ngày ngày làm bạn với cô chỉ là bốn bức tường. Cô gái trẻ trong sáng, hay cười, tràn đầy niềm tin vào cuộc sống ấy nay đâu? Nhìn nụ cười rạng rỡ của cô gái đã từng là mình ấy, cô không khỏi tiếc nuối và xót xa.
Khi biết tin anh đang cặp kè với một đồng nghiệp, cô sụp đổ hoàn toàn. Bấy lâu, cô cố gắng sống, làm tốt vai trò của mình là vì anh, vì tình yêu của anh. Nhưng giờ cái cọc bám trụ yếu ớt ấy không còn, cô biết phải sống sao đây? Gạt nước mắt, cô quyết định ly hôn. Điều bất ngờ là anh đồng ý không chút đắn đo. Rốt cuộc thì thảm cỏ xanh tươi mát cũng không thể níu chân anh khỏi sức cuốn hút của những đóa hoa xinh đẹp ngát hương. Hay là, thảm cỏ ấy đã từ chối chính mình, nguyện làm một dây leo lên thân anh, nên mới làm anh coi thường cô vậy?
Bước chân vô định, cô không biết trời tối tự lúc nào. Biển led ở ngã tư đang chiếu một đoạn phim quảng cáo, có cảnh cô gái nhón chân hôn chàng trai của mình. Cô bật khóc nức nở, cô cũng đã từng như cô gái ấy, khao khát vươn tới hạnh phúc. Nhưng giây phút kiễng chân với tới hạnh phúc đó chính là lúc cô đánh mất đi chính bản thân mình…
Theo afamily
Hoạn Thư trả giá
Trong cơn ghen cuồng dại, những người phụ nữ này đã hành động thiếu suy nghĩ để rồi ôm hận cả một đời.
"Mẹ là Hoạn Thư đáng sợ"
Trong số 4 chị em gái, chị My (Vĩnh Bảo, Hải Phòng) được xem là may mắn nhất bởi lấy được chồng khá giả. Anh Thắng - chồng chị là giám đốc của một công ty may xuất khẩu. Công việc của anh khá bận rộn, thường xuyên đi sớm về khuya. Các đối tác kinh doanh của anh lại rất nhiều phụ nữ xinh đẹp, sành điệu nên chị My ngày đêm lo lắng. Câu cửa miệng chị thường xuyên nói với chồng là: "Anh mà léng phéng thì chết với em". Nghe nhiều, lắm lúc anh Thắng phát cáu: "Em không thôi cái kiểu ghen bóng ghen gió ấy, có ngày anh đi thật, đừng trách".
Khổ nỗi anh Thắng lịch thiệp, ăn nói có duyên nên rất được lòng phái nữ. Số cô gái chủ động "à ơi" anh, trêu ghẹo có và thật cũng nhiều không kể hết. Trong số ấy, Liên - một cô gái gốc Sài Gòn - "chết mê chết mệt" Thắng, dù biết rõ anh đã có vợ con.
Đôi lần, anh Thắng có cùng Liên đi cà phê chứ cũng chưa đi quá giới hạn. Vậy mà vừa nghe ngóng được thông tin, chị My đã nổi máu Hoạn Thư. Hôm ấy, không có ai trông con, chị đành đưa cả đứa bé tìm đến chỗ Liên ở. Liên vừa mở cửa thì đã lĩnh trọn cú tát nảy lửa của chị My. Tiếp đó, chị vừa tra vấn, vừa nhục mạ Liên không ra gì. Đỉnh điểm, chị My mang theo một can axit chuẩn bị sẵn với mục đích dọa cho Liên "chừa cái thói quyến rũ chồng bà".
Đứa bé ngồi trên xe, nghe mẹ chửi bới, đánh đập người khác sợ quá khóc thét lên. Mãi đến khi Liên hốt hoảng hứa sẽ thu dọn đồ đạc về Sài Gòn, không bén mảng đến anh Thắng nữa, chị My mới hả cơn ghen mà đưa con về.
Vụ đánh ghen của chị My rồi cũng đến tai anh Thắng. Biết chuyện, anh tức điên người, hai vợ chồng giận nhau suốt một tháng liền. Nhận thấy mình hơi quá, chị My đã nhún nhường trước nên anh Thắng mới chịu đáp lời.
Sau vụ việc ấy, không hiểu bắt chước từ đâu mà con trai chị nhất định không chịu gọi "mẹ", cứ nằng nặc bảo chị là "Hoạn Thư đáng sợ". Lúc nào nó cũng chỉ quấn quýt với bố và thân thiết bác giúp việc. Điều đau đớn hơn cả là trong suốt 1 tháng đó, nhiều đêm anh Thắng không về nhà...
Mất con vì đánh ghen
Đang xem tivi, tiếng chuông điện thoại từ phòng ngủ vọng ra. Rõ ràng, anh Sơn - chồng Thủy vừa ra ngoài có việc mà sao lại để quên điện thoại ở nhà. Đến lần thứ 5 thì Thủy mới bước vội về phía chiếc điện thoại. 5 cuộc gọi nhỡ, cùng một số lạ. Đang định gọi lại thì đúng lúc có cuộc gọi đến, vẫn số vừa rồi. Thủy nhấc máy. "Anh à, anh đến chưa? Em xong việc rồi nên đến luôn, vẫn chỗ cũ anh nhé, không phải qua đón em nữa đâu".
Chưa kịp trả lời thì giọng nữ từ đầu dây bên kia đã tắt. Thủy chột dạ. Sơn vừa nói "sang nhà cậu em sửa hộ máy tính" cơ mà. Trong đầu Thủy hiện lên biết bao thắc mắc: Sơn đi đâu? Cô gái kia là ai? Sao lại chỗ cũ?... nhưng cô không biết làm thế nào lúc này. Thủy cố trấn tĩnh. Suốt một tuần sau, cô sống trong hoài nghi và tò mò. Đúng chủ nhật sau đó, Sơn lại ra khỏi nhà với lý do đưa cậu bạn đi mua điện thoại, Thủy lặng lẽ đi theo Sơn. Đúng đến một nhà nghỉ nằm sâu trong một con ngõ hẹp, cách nhà khoảng 10km, Thủy tận mắt chứng kiến người phụ nữ lạ đứng đợi sẵn và khoác tay Sơn đi vào.
Giá như bình tĩnh hơn thì có lẽ cuối năm nay thôi, đứa con bé bỏng mà cô ngày đêm mong đợi đã có mặt trên đời này... (Ảnh minh họa).
Không thể bình tĩnh được nữa, Thủy lao sầm sập về phía hai người đang chuẩn bị mở cửa phòng. Cô vừa chửi bới, la hét, vừa túm tóc, cấu xé và giật tung quần áo cô gái giữa khá đông người. Chồng Thủy đã "lẩn" mất từ lúc nào mà cô không hay biết. Hai bên giằng co nhau, Thủy bị đẩy ngã ngửa giữa sàn.
Cô bị ra máu, ngất lịm đi, mọi người hốt hoảng đưa cô vào bệnh viện. Cú ngã đã khiến cái thai 2 tháng bị sẩy.
Đây là lần thứ 3 cô mang thai, vậy mà vẫn không giữ được. Suốt những ngày nằm viện, chỉ có gia đình Thủy đến chăm sóc. Sơn vào thăm một lần nhưng cô đã đuổi anh và lu loa gào khóc giữa bệnh viện nên anh chẳng dám bén mảng đến nữa.
Đến ngày Thủy ra viện, bố mẹ Sơn vẫn chẳng đoái hoài gì. 2 tuần nghỉ ngơi ở nhà mẹ đẻ, Thủy khăn gói về nhà chồng trong nỗi thất vọng ê chề và căm giận cả gia đình chồng. Cô định sẽ về nói rõ sự thật chuyện đứa con trai hư hỏng của ông bà dám đi với "gái" giữa lúc vợ mang thai.
Nhưng vừa bước tới cửa, mẹ chồng đã lên tiếng: "Cô còn dám vác mặt về cái nhà này à? Có đứa con cũng không giữ nổi thì làm nên trò trống gì?" Chạm đúng đến nỗi đau mất con, Thủy uất ức "xả" hết cho ông bà biết về cậu con trai quý tử. Những tưởng khi biết rõ sự thật, ông bà sẽ ăn năn vì đã lỡ trách oan Thủy, nào ngờ mẹ chồng vẫn vênh mặt: "Cô không sinh được con, nó mới phải đi tìm &'gái'...".
Thủy đau điếng. Cô và Sơn đã cưới nhau được 5 năm nhưng hai lần trước, cô đều bị sẩy, đến lần này, mãi mới có tin vui thì lại xảy ra cơ sự ấy...
Gạt những giọt nước mắt, Thủy thu xếp đồ đạc về nhà mẹ đẻ. Tim cô đau thắt lại. Giá như bình tĩnh hơn thì có lẽ cuối năm nay thôi, đứa con bé bỏng mà cô ngày đêm mong đợi đã có mặt trên đời này...
Vùi đời sau song sắt
Cùng tâm trạng của người vợ bị cướp mất hạnh phúc, chị Hường (Sơn Tây, Hà Nội) đã lạnh lùng "xuống tay" với tình địch khi bàng hoàng phát hiện cô ta đang mang thai đứa con của chồng mình. Sau khi tìm hiểu được tung tích của cô nhân tình kia, chị nhờ 2 cậu em "có máu mặt" giúp một tay trị "tàn đời kẻ lăng loàn".
Giữa đêm tối, ba người sừng sộ đến phòng trọ của tình địch, lôi thốc cô gái ra khu đất vắng gần đó. Sau một hồi đánh đập đến bầm dập thân thể cô gái, chị càng "sôi máu" khi cô ta không hề sợ mà còn xoa xoa cái bụng lùm lùm thách thức: "Chị liệu mà về giữ chồng chị ấy. Tôi cũng chả thiết, nhưng anh ấy cứ xoắn xuýt lấy đứa con trai này". Nghe vậy, chị tiến về chỗ xe máy - nơi 2 cậu em để sẵn con dao phòng thân. Trong cơn ghen ngùn ngụt, chị cầm dao lao thẳng đến rạch một đường dài trên bụng cô gái...
Ngày xử án, chị Hường đau đớn nhìn đứa con gái bé bỏng không ngớt khóc gọi mẹ. Từ ngày chị bị tạm gian, bà ngoại đã đón cháu về nuôi bởi "Có bao giờ thấy bố nó ở nhà. Nhiều đêm nó đói không có gì ăn đến lả người đi".
Ngồi trong tù, chị ngậm ngùi lo cho đứa con thơ dại. Biết đến ngày nào chị mới được về chăm sóc con đây?
Theo afamily
Ngoại tình "no sex" Đùng một cái, anh Dũng, 37 tuổi (Tp. Biên Hòa, Đồng Nai) lạnh lùng đưa vợ tờ... đơn ly hôn.Chị Thi, 34 tuổi - vợ anh, khóc nức nở, cho rằng mình bị oan vì chị và người đàn ông kia vẫn chưa làm chuyện gì quá đáng. Nhưng anh Dũng vẫn quả quyết: "Dù cô chưa ăn nằm với người ta thì...